Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 149: Tuyệt đối không cần sự quan tâm của anh (Phần 7)



Chuyến đi suối nướcnóng bị hủy bỏ, buổi chụp ảnh cưới bị gián đoạn, cũng như tất cả sự kiên định và khát khao hạnh phúc đều tan vỡ. Tuy rằng Vãn Tình có dũng khíđể kiên trì bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, thậm chí cô cũng tin tưởngKiều Tân Phàm sẽ đứng về phía cô, nhưng trong lòng cô lại rất sa sút,càng lúc càng trống rỗng.

Khi Tịnh Ái đang mong đợi Kiều Tân Phàm bế cô ta lên xe, thì Cát Mi Xảo mở lời:

“Vãn Dương, con còn không mau đến giúp.”

Nghe ra được sự nghiêm khắc của mẹ cô, cũng như sự ủng hộ trong mắt bà. Bàkhông thể để con gái mình mất đi tôn nghiêm, càng không thể để mất cuộchôn nhân còn chưa thành hình này. Nhưng đối với Vãn Tình mà nói, cô càng sợ hãi một cuộc hôn nhân không có tình yêu như thế này.

“Tiểu Tình, Tân Phàm là một người chồng tốt, con phải biết quý trọng!”

Khi vợ chồng Tịnh Đạo Hoành, Tịnh Ái, Hạ Vãn Dương và Kiều Tân Phàm vộivàng đến bệnh viện, Cát Mi Xảo nói với Vãn Tình một câu này, cô chỉ biết im lặng gật đầu, không dám nói gì hơn.

Không cần mẹ nhắc nhở, Vãn Tình cũng biết Kiều Tân Phàm là một người chồng tốt.

Còn việc Hạ Vãn Dương chủ động đi theo chăm sóc Tịnh Ái, Vãn Tình hiểu rõdụng ý của anh, thứ nhất là thay Thị trưởng Hạ quan tâm đến Tịnh Ái, thứ hai chính là giúp cô quan sát Kiều Tân Phàm.

Đúng vậy, nói vậy thì tình huống vừa rồi anh trai cô đã sớm nhìn ra rồi sao?

Một cuộc hôn nhân như thế này vốn là không đơn giản, vợ chồng cô như thếnày hiển nhiên sẽ trở thành trò cười của người khác. Thời gian hạnh phúc vừa rồi là một sự an ủi, ấm áp với Vãn Tình, nhưng chính sự xuất hiệncủa Tịnh Ái đã phát tan sự cân bằng.

Cô không thể khiến Kiều TânPhàm lập tức quên đi Tịnh Ái, càng không có cơ hội nắm được trái tim của anh. Cuộc hôn nhân này giống như là nhai phải một viên thuốc đắng bọcđường vậy, bên ngoài hết sức ngọt ngào, nhưng bên trong lại vô cùng chua chát.

Nếu như không nhai mà cứ nuốt xuống thì cô mới có thể thoải mái hơn một chút.

Nhưng cô đã nếm thử vị ngọt rồi, thế nên hiển nhiên cũng phải thử cả vị đắng chát này.

Mọi người lại bình tĩnh bước đi, khi vừa xoay người thì lại nghe thấy Lai Tuyết như vô tình than nhẹ:

“Lăng Thiên, cảm ơn anh, trải qua nhiều chuyện như vậy mà không hề từ bỏ em.”

Bước chân Vãn Tình thoáng dừng lại, cô khẽ liếc nhìn Lai Tuyết và Mạc LăngThiên, sau đó bước đi nhanh hơn, cố gắng tỏ ra tự nhiên. Cô càng chạycàng nhanh, cho đến khi chân tê rần, suýt chút nữa vấp ngã thì mới vộivàng ngừng lại, cô nhìn thấy ánh mắt của bà Kiều đang nhìn mình.

“Bà nội ~”

Vãn Tình nói khẽ, cô không muốn để lộ suy nghĩ trong lòng mình, bởi vì bên cạnh bà Kiều còn có Kiều Quý Vân và Lai Phượng Nghi.

“Hôn nhân cần phải được giữ gìn. Tân Phàm là đứa rất có trách nghiệm, làm vợ của thằng bé, cháu phải biết bao dung và săn sóc, không có bất cứ cuộchôn nhân nào cũng đều thuận buồm xuôi gió cả.”

Bà Kiều nói xongliền xoay người đi vào đại sảnh, Kiều Quý Vân và Lai Phượng Nghi cũngkhông nói gì mà vội vàng bước theo. Vãn Tình đứng trên nền đá cẩm thạch, nhìn mặt nước hồ phản phản chiếu hình ảnh của chính mình, trong lòngcảm thấy cô đơn.

Vừa rồi cô có vẻ rất ghen tuông, rất tức giận sao?

Kiều Tân Phàm cũng không làm gì sai cả, điều sai duy nhất chính là cô gả cho anh, nhưng lòng anh còn thuộc về một người khác.

Nhưng cảm giác ê ẩm trong lòng này nếu không phải là ghen thì là gì?

Tưởng tượng đến dáng vẻ vừa rồi Kiều Tân Phàm quan tâm giúp đỡ Tịnh Ái, nghĩđến ánh mắt họ nhìn nhau như thể mọi người là vô hình, lòng cô bất giáccảm thấy chua xót.

Nhìn bể bơi này, cô liền nhớ đến khi Kiều TânPhàm dụ dỗ cô, nghĩ đến nụ hôn mê hoặc của anh. Vãn Tình lắc lắc đầu,không cho phép mình suy nghĩ miên man.

Vãn Tình không quay vềphòng ngủ, bởi vì nơi đó càng khiến cô dễ dàng nghĩ đến Kiều Tân Phàm,sự dịu dàng, những cái ôm, từng động tác và lời nói của anh.

Côvỗ vỗ mặt mình để tỉnh táo lại. Cô ngồi một hồi lâu dưới ánh chiều tà ởhoa viên phía sau biệt thự, lòng cô không ngừng chua xót, cảm giác nàythật sự là một loại tra tấn.

Cho đến khi một đôi giày quen thuộclọt vào tầm mắt, Vãn Tình mới ngẩng đầu thì thấy Kiều Tân Phàm. Cô bỗngtrở nên hết sức vui vẻ, sự vui sướng mà chính cô cũng không nhận ra.

“Về rồi sao? Chân cô ấy thế nào?”

Vãn Tình cố gắng mỉm cười thản nhiên đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của Kiều Tân Phàm.

“Xin lỗi em!”

Kiều Tân Phàm thoáng mỏi mệt, nhưng rất thành khẩn mở lời. Anh bước đến gần, chuẩn bị ôm Vãn Tình vào lòng, nhưng lại bị cô khéo léo né tránh. Côduy trì khoảnh cách không xa, không gần với anh, thấy anh nhíu mày nhìnmình.

“Không có gì phải xin lỗi cả. Anh không cần phải áy náy với em, cho dù anh không thương em thì cũng chẳng sao cả.”

Những lời này Vãn Tình nói ra có hơi run rẩy, nói xong cô lại vô cùng hối hận, cô không cố ý nói thế đâu.

Quả nhiên ánh mắt Kiều Tân Phàm trở nên nguy hiểm, khuôn mặt tuấn tú luôn rất nhã nhặn đã thoáng bất mãn.

“Tại sao phải nói như thế, nhất định phải khiến anh khó chịu sao?”

Giọng anh rõ ràng tức giận, Vãn Tình ý thức được anh không vui, cô hơi ngâyngười khi nghe lời anh nói, sau đó lại bị anh bước nhanh đến ôm vàolòng, không cho cô có cơ hội trốn tránh.

“Em nói thật!”

Vãn Tình không trốn tránh nữa, anh dùng lức rất mạnh, cái ôm lại rất chớp nhoáng, căn bản không cho cô có cơ hội trốn tránh.

Nhưng câu nói kia của cô là thật, cho dù Kiều Tân Phàm không thương cô thì cũng không phải là lỗi của anh.

“Anh cũng nói thật.”

Kiều Tân Phàm dùng tay nâng cằm cô lên, không cho cô chạy, ánh mắt anh giờđây chỉ nhìn một mình cô, sự ấm áp này đánh thẳng vào lòng cô. Vãn Tìnhhiểu rằng Kiều Tân Phàm đã đi vào lòng cô không biết từ khi nào rồi.

“Kiều Tân Phàm, anh đừng khiến bản thân chịu áp lực quá lớn, em sẽ không miễn cưỡng anh, chúng ta thuận theo tự nhiên có được không?”

Vãn Tình ôm đáp trả Kiều Tân Phàm một cách rất dịu dàng. Rõ ràng dù cô nói nhưthế nhưng cô cũng muốn có được Kiều Tân Phàm, chỉ là cô không cần sự áynáy và thương hại của anh.

“Được, nhưng không cho em trốn.”

Nói xong, anh hôn lên mũi cô, rồi di chuyển xuống môi cô. Vãn Tình hôn đáptrả anh, dường như chỉ trong khoảnh khắc họ lại thân mật như khi nào.