Thiêu Thân

Chương 49



Thẩm An không biết tại sao sự tình lại thành ra như thế này, cậu ngơ ngác nghĩ lại, khách bàn số 6 đã nói cái gì? Có vẻ như hắn ta nói cậu có thể uống bao nhiêu ly hắn sẽ mua bấy nhiêu chai rượu ngoại.

Thẩm An uống ba ly, lúc này toàn thân nóng bừng, cổ họng đau nhức, đầu nặng trĩu, còn bị ánh sáng khiến người ta mắt hoa chân loạn này chiếu vào, nhìn mọi thứ đều có bóng chồng.

Thẩm An đứng không vững, vị khách ở bàn số 6 rất nhiệt tình mời cậu ngồi, người đàn ông ngồi giữa khoảng ba mươi tuổi, sau khi kéo Thẩm An sang một bên ngồi xuống liền muốn khuyên cậu tiếp tục uống mấy ly, xung quanh có người đồng thanh cổ vũ, còn có tiếng nhạc náo động, đầu Thẩm An như muốn nổ tung.

Thẩm An cau mày, dùng tay đẩy hắn ra, muốn đứng dậy, nhưng người đàn ông bên cạnh trực tiếp ôm lấy eo cậu, tay hắn trực tiếp luồn vào trong vạt áo của Thẩm An, bàn tay của người lạ này rất gợϊ ȶìиᏂ, hắn xoa xoa eo Thẩm An đầy ẩn ý, Thẩm An bắt đầu có chút hoảng sợ, đang chuẩn bị loạng choạng rời đi, người đàn ông bắt đầu dùng tay nhéo mông Thẩm An.
Thẩm An hét lớn: "Anh làm gì vậy!"

Tiếng hò reo xung quanh càng lớn hơn, thấy phản ứng của cậu, người khách cười nói: "Có chuyện gì vậy? Đã ở đây mà còn giả vờ ngây thơ nữa? Dục cự hoàn nghênh à, đi đâu, anh đưa em lên lầu hai có được hay không?"

Lâm Hạc từ tầng hai xách một hộp chai rượu rỗng xuống, nhìn thấy tầng dưới đã náo nhiệt, hôm nay trời còn khá sớm, lúc đi ngang qua quầy bar liếc nhìn vào trong cửa hàng hắn đột nhiên dừng bước.

Lúc đó, hắn tưởng mình đã nhận nhầm người.

Hắn chớp mắt nhìn chằm chằm, thấy Thẩm An mặc đồng phục bồi bàn trong quán bar, đuôi áo sơ mi bị người ta tháo ra, bàn tay to lớn của một người đàn ông tùy ý ở trên người cậu sờ soạng, Thẩm An như không còn lực mà đẩy, mấy lần muốn ngồi dậy lấy bị ấn trở về, vẻ mặt vừa gấp vừa phiền não.
Người pha rượu nhìn thấy Lâm Hạc đang nhìn nơi đó liền giới thiệu cậu với Lâm Hạc: "Hôm nay cậu ta mới tới đây, chậc chậc, nhìn năm bình rượu ngoại đều bị khui rồi..." Hắn nhìn tình huống bên Thẩm An, nói thêm: "Xem ra là bị quấn lấy rồi, để tôi bảo bảo an đi..."

Vừa dứt lời, Lâm Hạc trực tiếp ném chai rượu rỗng trong tay lên quầy bar, phát ra một âm thanh nặng nề.

Người pha rượu sửng sốt một lát, chỉ nhìn thấy Lâm Hạc đang đi về phía đó.

Hắn trông khá đáng sợ, cước bộ không hề dừng lại băng qua đám đông, đi thẳng đến đó.

Người pha rượu có một linh cảm xấu trong lòng.

Thẩm An nhìn thấy bóng dáng Lâm Hạc xuất hiện ở trước bàn bọn họ, còn tưởng rằng mình lo lắng đến mức bị ảo giác.

Lâm Hạc mặt không cảm giác nhìn bọn họ, mọi người trên bàn bàn bối rối.
Nhưng Lâm Hạc thoạt nhìn quá không thiện lành, ánh mắt hắn âm trầm nhìn người đàn ông ngồi ở giữa.

"Có chuyện gì à?" Giọng điệu của người đàn ông ngạo mạn, tay vẫn sờ soạng chân Thẩm An, tay Thẩm Ngạn đang muốn kéo tay anh ra.

Thẩm An gọi: "Lớp trưởng..." Giọng điệu vừa gấp gáp vừa sợ hãi, âm cuối mềm mại, trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, Lâm Hạc có lẽ hoàn toàn không nghe được cậu gọi cái gì.

Đương khi người đàn ông bên cạnh không để ý, cậu dùng sức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng lao tới chỗ Lâm Hạc, tay nắm chặt cánh tay Lâm Hạc, cậu hiện tại có chút đứng không vững.

"Sao... sao cậu lại ở đây..." Thẩm An say khướt, đầu khó chịu tựa vào vai Lâm Hạc: "Lớp trưởng... có... có người chạm vào tôi..." Giọng cậu vô cùng khó chịu, vùi mặt vào người Lâm Hạc, bộ dáng rất tủi thân.

"Sao cậu lại ở đây... Ở đây... Ở đây quá nguy hiểm..." Thẩm An vẫn bám lấy Lâm Hạc, nhắc nhở Lâm Hạc: "Cậu thật là.. thật là!"

Dường như Lâm Hạc đã làm điều gì đó khiến cậu rất khó chịu.

Người đàn ông rõ ràng đã uống nhiều, nhìn thấy Lâm Hạc như vậy, hắn liền bắt đầu chửi bới.

Lâm Hạc dừng lại hồi lâu, ánh mắt dừng trên tay người đàn ông.

Một phút trước tay hắn vẫn còn đặt trên đùi Thẩm An, có lẽ trước khi tới hắn đã chạm vào rất nhiều chỗ trên cơ thể Thẩm An...

Lâm Hạc chậm rãi đặt tay lên chai rượu ngoại mới khui trên bàn, chậm rãi nắm lấy miệng chai, chưa kịp nhấc lên đã bị một bàn tay giữ lại.

Là nhân viên pha chế, phía sau còn có một nhân viên bảo vệ, hắn tuyệt vọng nháy mắt với Lâm Hạc: "Anh Lâm, chuyện gì vậy? Bình tĩnh, ông chủ của chúng ta sắp tới rồi... anh... đừng xúc động... "

Không khí giữa hai nhóm trở nên căng thẳng, nhân viên bảo vệ đi tới đưa tay ngăn cản người đàn ông đối diện.

Lâm Hạc không muốn bỏ cuộc, đôi mắt đỏ hoe như muốn đâm chết người đàn ông đối diện, quai hàm căng chặt.

Nhân viên pha chế có thể đoán ra hắn nhất định đang cắn răng hàm rất mạnh, nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Hạc, hắn không khỏi kinh hãi: "Sao vậy? Đây là... đây là em trai cậu à..." Hắn nhìn về phía Thẩm An rõ ràng là đã choáng váng vì uống rượu nhưng vẫn như người không xương bám chặt lấy lưng Lâm Hạc, miệng một lúc kêu nóng một lát lại kêu khó chịu.

Hồ Khả Nhậm từ phía sau đi ra, nhìn thấy tình hình trong cửa hàng liền vội vàng bước tới, nhìn thấy Lâm Hạc như muốn ăn thịt người, vội nói: "Sao vậy?" Anh lại dùng cùi chỏ huých huých nhân viên pha chế nói: "Sao không nhanh mời mấy người này ra ngoài? Còn đợi họ gây rối à!"

Bảo vệ sau khi nhận được lời thì không nhịn nữa lôi những vị khách say rượu, chửi bới, muốn động chân động tay ra ngoài.

Nhân viên pha chế không biết hôm nay sự tình lại thành ra như vậy, trong lúc nhất không đè được tay cầm chai rượu của Lâm Hạc, cả người toát mồ hôi.

Sau khi mấy vị khách đó rời đi, tình hình vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.

Lâm Hạc không nói gì, sắc mặt trông xấu xí đến đáng sợ, áp suất không khí xung quanh cơ thể hạ thấp đến dọa người.

Hồ Khả Nhậm nhìn người phục vụ mà mình phỏng vấn hôm nay đang ở phía sau lưng Lâm Hạc, nhìn sắc mặt Lâm Hạc, tim anh hững một cái, khuôn mặt của người phục vụ mới kia trông còn nhỏ, nhưng anh lúc này không đoán là em trai của Lâm Hạc nữa, vì anh hậu tri hậu giác nhớ lại điều gì đó, tên trên thẻ căn cước của người phục vụ mới hình như giống với tên ánh đã nhìn trộm được trong sổ ghi chép của Lâm Hạc trước đó.

An An?

Hồ Khả Nhậm thầm nói không xong rồi.

Anh chưa kịp mở miệng nói vài lời xoa dịu tình hình, Lâm Hạc đã đưa tay kéo An An đi.

Hồ Khả Nhậm không khỏi ngượng ngùng nói với mấy người còn lại: "Nhìn tính khí con lừa của cậu ta kìa..."

Thẩm An dọc đường bị thô bạo kéo đi, sau đó bị đẩy vào ghế sau xe của Lâm Hạc.

Gió đêm thổi qua, nhiệt độ trên người Thẩm An giảm đi một chút, nhưng cậu vẫn có chút mơ hồ, chẳng hạn như cậu vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Hạc đáng sợ đến mức nào, cồn rượu phát tác, cậu còn đưa tay ôm lấy eo Lâm Hạc, môi bĩu dài ra tủi thân, nói lặp đi lặp lại.

Mắng đi mắng lại người đàn ông kia, nói hắn ta là kẻ biếи ŧɦái, thật kinh tởm...

Cậu chửi rủa một hồi cũng không nghe thấy Lâm Hạc đáp lại, cậu có chút bất mãn, ngồi ở ghế sau vươn chân đạp không khí mấy cái, không biết trong đầu lại nghĩ gì, liền ôm chặt lấy eo Lâm Hạc.

"Lớp trưởng... Lớp trưởng, cậu không phải việc ở đó đi?" Giọng điệu của cậu như hận không thể tin, gần như mang theo tiếng nức nở gào lên: "Có phải có người véo mông cậu không?"

Lâm Hạc lái xe rất nhanh, đạp điên cuồng một đoạn đường, khi đến gần nhà, tình trạng đường xá trở nên tồi tệ, giọng Thẩm An bị va chạm mạnh làm đứt quãng.

Cậu ngồi sau lưng Lâm Hạc khóc, như thể Lâm Hạc dối cậu một mình chịu hết những sỉ nhục, còn kiên trì rất là lâu.

Cậu vừa khóc vừa nói: "Tôi không cho phép... sau này cậu không được làm công việc kia nữa..."

Lâm Hạc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cảm thấy Thẩm An chỉ đang đổ thêm dầu vào l*иg ngực vốn đã nóng bừng của mình, sợ hắn không tức chết.

"Câm miệng!" Lâm Hạc nghiêm khắc quát.

Thẩm An đột nhiên im lặng, hai tay nắm chặt quần áo của Lâm Hạc.

Tuy rằng không thấy được vẻ mặt của Lâm Hạc, nhưng Thẩm An nghe thấy giọng nói đặc biệt không vui này của Lâm Hạc vẫn theo bản năng run lên.

Cậu ôm lấy hắn, khóc cũng không dám lớn tiếng khóc.

Về đến nhà, Lâm Hạc dừng xe, Thẩm An xuống xe.

Lâm Hạc trước tiên mở cửa đi vào phòng, Thẩm An chầm chậm theo sau.

Sau khi hai người đứng yên trong phòng, ánh mắt Lâm Hạc rơi vào trên người cậu, lạnh lùng đến đáng sợ.

Hắn hít một hơi, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc đang đến mức mất kiểm soát của mình.

"Nào, nói cho tôi biết tại sao cậu lại tới quán bar." Hắn hỏi Thẩm An.

Thẩm An vẫn cau mày, nước mắt ướt đẫm trên mặt, nhưng vẫn trả lời Lâm Hạc: "Tôi đi... Tôi đi làm kiếm tiền." Âm thanh đầy giọng mũi.

Vẻ mặt Lâm Hạc lại không hề vì câu trả lời của cậu dịu đi chút nào, thậm chí còn cười khẩy: "Có ai bảo cậu cần làm thêm à!?" Giọng hắn không khỏi cao lên.

Thẩm An nhìn mặt hắn, cong môi muốn khóc, không nói gì.

Lâm Hạc càng thêm tức điên, nói với cậu: "Câm à!?"

Thẩm An vốn đã vì chuyện hôm nay mà tủi thân lắm rồi, bây giờ Lâm Hạc liên tục mắng cậu, tâm tình của cậu càng trở nên tồi tệ hơn.

Cậu dựa vào cửa, hai má đỏ bừng, rượu làm người ta bạo gan, cậu thậm chí còn muốn lớn tiếng dọa Lâm Hạc: "Cậu lớn tiếng quát tôi thế, tôi nghĩ sau này cậu đừng có hôn tôi nữa!"

Cậu nghĩ dù sao thì mình cũng đã giúp Lâm Hạc, giúp hắn bảo toàn cái chân khỏi bị đánh gãy.

Cậu ợ một hơi rượu, nói cũng không rõ hét lên: "Cậu như thế này làm tôi...giận rồi đó!"