Thiêu Thân

Chương 30



Vào tuần đầu tiên của năm cuối trung học, không khí trong lớp đã hoàn toàn khác.

Có ít người chạy ra ngoài sau giờ học hơn, hầu hết đều đang cố gắng ngủ hoặc làm đề.

Ngay cả Thẩm An, người luôn nhắm mắt làm ngơ trước không khí học tập, lúc này cũng cảm thấy rất áp lực.

Lúc này các kiến thức đều đã học xong hết, đều là tiến hành ôn tập, chỉ có Thẩm An năm đầu trung học nền tảng yếu nên tranh thủ thời gian này để học lại.

Bây giờ họ đã chuyển sang tiến hành kiểm tra nhỏ hàng tuần và kiểm tra lớn hàng tháng.

Mỗi lần Thẩm An mắc nhiều lỗi sau trong một câu hỏi, khi phát ra đều không dám đưa cho Lâm Hạc xem, luôn giấu kín, nhưng cuối cùng khó tránh khỏi bị phát hiện, bị nói hai ba cậu lạnh nhạt, sau đó đi sửa lại.

Trưa hôm đó, Thẩm An đi ăn ở căng tin về, đang nằm trên bàn muốn nghỉ ngơi một lát, đột nhiên có người thò đầu ra từ cửa sau lớp học, hóa ra là Lưu Thần. Hắn tựa hồ có chút xấu hổ, nhìn Thẩm An đang cau mày, muốn nói lại thôi, gọi Thẩm An hai tiếng, nhưng cũng không nói gì.
"Làm gì thế?" Thẩm An đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tưởng rằng Lưu Thần ngại bước vào lớp của bọn họ nên nhấc chân đi ra ngoài.

Kết quả vừa ra ngoài đã nhìn thấy Cố Tần Nhiên và Vương Tử Thanh đang ở ngoài hành lang lớp học. Thời tiết tháng 9 vẫn còn nắng nóng, rúc vào nhau như thế không biết có nóng điên không.

"Các cậu đang làm gì vậy? Thần thần bí bí, buổi trưa chen chúc cùng nhau ở đây làm gì? Không nắng à." Thẩm An đứng ở hành lang, ánh nắng chói mắt chiếu thẳng vào, một luồng hơi nóng như thiêu như đốt chiếu vào mặt cậu.

Lưu Thần và Vương Tử Thanh thì thôi đi, Cố Tần Nhiên trước cửa lớp cũng làm như vậy, mấy người bọn họ tôi nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi, khuỷu tay kề vai: "Cậu nói..., cậu nói trước đi..., không...là cậu đề cập đến nó đầu tiên mà..."
"Chậc, các cậu xảy ra chuyện gì vậy? Còn không nói tôi vào lớp đây, nóng quá." Giọng điệu của Thẩm An đã có chút mất kiên nhẫn.

Cuối cùng, Liễu Thần cùng Vương Tử Thanh duỗi tay đẩy Cố Tần Nhiên về phía trước: "Chính là, chình là, có việc muốn nhờ cậu."

Cố Tần Nhiên cũng có vẻ không thoải mái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy... Lớp trưởng của chúng ta không phải làm cho cậu một đề thi thử sao? Tụi tôi có thể xem qua không, còn có quyển sổ ghi chú vật lý và hóa học kia nữa..."

"Tiểu Nhiên Tử! Cậu đang nói nhảm cái gì thế!" Thẩm An lập tức hét lên: "Tôi không có... có thân thiết với lớp trưởng lắm...!"

Lưu Thần vội vàng mở miệng: "Nhưng lúc đó tôi nhìn thấy hai người đi cùng nhau, còn giúp cậu ta cầm sách..."

Thẩm An nắm chặt tay, lập tức phản bác: "Cậu nhìn nhầm rồi! Cậu nhìn nhầm rồi!"
Vương Tử Thanh cũng nói theo: "Lần trước tôi thấy cậu đi ăn mì xào với cậu ta, tôi muốn chào cậu, nhưng lúc đó sắc mặt cậu không được tốt lắm, giống như đang tức giận với cậu ta vậy, tôi không dám gọi cậu..."

"..." Hơi thở của Thẩm An dần dần không ổn định, nghi hoặc nhìn chằm chằm Cố Tần Nhiên.

Cố Tần Nhiên liên tục xua tay: "Tôi căn bản không có nói với bọn họ cậu và lớp trưởng quan hệ... phi... chơi với nhau rất tốt... bọn họ đều tự mình phát hiện ra."

Thẩm An tức giận đến không nói được nữa, kết quả là các bạn cùng lớp lần lượt trở về, lớp phó học tập đi ngang qua bọn họ, nhìn thấy Thẩm An đứng đó, đột nhiên hỏi: "Thẩm An, Lâm Hạc đâu rồi?"

"Giáo viên chủ nhiệm đang tìm cậu ấy, cậu bảo cậu ấy lát nữa tới văn phòng đi." Cậu ta đưa một phong bì cho Thẩm An: "Đây là Lâm Hạc giành được giải thưởng lần trước, nhớ đưa cho cậu ấy."

Thẩm An bị nhét phong bì vào trong ngực, hồi lâu không có phản ứng, chớp chớp mắt, lén lút hét lên: "Đưa cho tôi làm gì? Cô chủ nhiệm không phải bảo cậu đưa cậu ấy à?" Tôi cũng không nhìn thấy cậu ấy!"

Lớp phó học tập dừng lại, nghi ngờ nhìn phản ứng của Thẩm An: "Các cậu quan hệ không phải rất tốt sao?"

Thẩm An hoàn toàn nghẹn ngào, ôm cổ ngồi sụp xuống.

Cuối cùng, khi lớp phó học tập rời đi, Thẩm An buồn ngủ hỏi đám người Lưu Thần: "Các cậu... các cậu nhìn thấy khi nào..."

"Ài, hẳn là nửa học kỳ đi..." Lưu Thần sờ sờ đầu cười nói.

Vừa nói xong, Vương Tử Thanh liền huých vào cánh tay của hắn, sau khi kịp phản ứng, hắn nhìn vẻ mặt Thẩm An mới định thần lại.

Thẩm An trên mặt nóng bừng, lộ ra một tia yếu đuối cùng chán nản.

Vậy cậu ngày nào cũng nghĩ là kín đáo ở ngã tư trước cổng trường chờ, buổi sáng đến nơi, còn cố ý bảo Lâm Hạc thả mình ở ngã tư, cậu kiên trì lâu như vậy, cậu phải đã đi bộ thêm bao nhiêu, cuối cùng để làm cái gì!

Nhìn thấy Thẩm An tuyệt vọng chuẩn bị đi vào lớp, mấy người không đạt được mục đích đều vội vàng giữ cậu lại, đều an ủi: "Lớp cậu tuy rằng Lâm Hạc tính cách kỳ quái, nhưng nếu cậu chơi với cậu ta, có rất nhiều lợi ích đấy..."

"Chính là... chính là nghe nói trước kia cậu ta rất ích kỷ, không bao giờ trả lời câu hỏi của người khác, cũng không cho người khác mượn vở..."

"Cậu ta có tính phí cậu không? Bạn tốt có được giảm giá không..."

"Tụi tôi sẽ không vì cậu chơi với đứa nghèo kiết xác mà nhìn cậu khác đi..."

"Nhân chi thường tình, cúi đầu dưới ánh hào quang của người đứng đầu lớp cũng không có gì..."

Thẩm An bước chân trống rỗng bước vào lớp, lại nhìn thấy lớp phó học tập đi đến chỗ ngồi của mình, cậu dừng lại, hỏi: "Sao cậu biết tôi và lớp trưởng có quan hệ tốt?"

"A? Không phải mọi người trong lớp đều biết sao, hai người còn cùng nhau..."

Thẩm An lần này còn chưa nghe xong câu trả lời đã bịt tai chạy về chỗ ngồi.