Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 79: Đừng có làm chậm trễ chuyện anh cùng em thân thiết



Lục Sính nhìn cô thật kĩ, kỳ thật trong lòng cũng không nắm chắc, nhưng vì sự an toàn của mẹ con cô, hắn không thể không đánh cuộc một phen.

Phòng ở được quét tước sạch sẽ, hắn liền dẫn cô đi vào. Cách một cánh cửa, có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm huấn luyện binh lính ở bên ngoài. Hắn đem cô ấn trên ván cửa, cười khẽ mà mở miệng:

"Nhớ kỹ, phải thành thành thật thật ở lại chỗ này đợi, em nếu là giở trò gì hay rời đi nửa bước, đến lúc đó đừng có trách anh không niệm tình nghĩa vợ chồng của hai chúng ta đó."

Hắn là rất không yên tâm, bằng không sẽ không lặp đi lặp lại những câu hù dọa cô như này.

Cô thành thật mà gật gật đầu:

"Em sẽ thực ngoan."

Hắn cũng hy vọng cô sẽ ngoan ngoãn, bằng không xảy ra hậu quả gì hắn cũng không dám tưởng tượng đến.

Hắn hâm dọa nhiều lần như thế nên cô có chút sợ hãi, thân thể run rẩy lên. Lục Sính nhìn cô như vậy thì lại đau lòng, đem cô ôm vào trong ngực mình.

"Nhan Nhan, anh phải đi làm một chuyện lớn, cho nên mới muốn em an phận một chút, đừng để anh thêm phiền lòng có biết không?"

Cô ghé vào trong lòng ngực hắn rầu rĩ lên tiếng, lúc này hắn mới cùng cô tách ra.

"Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh."

Cô lại ừ một tiếng, Lục Sính hôn lên trán cô một cái.

Lúc gần đi hắn lại lần nữa dặn dò cô phải thật ngoan ngoãn.

Cô đích xác là nói được thì làm được, cả ngày chỉ ở trong nhà trước sau chuyển động, nơi xa nhất mà cô đi chính là WC.

Bất tri bất giác đã vào thu, tính tính thời gian, cô đã ở chỗ này đã vượt qua năm tháng rồi.

Trong lúc này Lục Sính chưa từng trở lại lần nào, Lý phó quan cũng thường thường sẽ đi ra ngoài.

Nha Nha đã biết đi rồi, giờ nó không thích ở trong phòng chơi nữa, mặc kệ cái thời tiết gì cũng đều phải chạy ra ngoài chơi cho bằng được.

Lúc này, Nha Nha lại từ trong phòng chạy vọt ra ngoài, vừa vặn bị Lục Đình bắt được.



"Con đi đâu thế?"

Nha Nha thấy là Lục Đình liền nhanh chân chạy đi, Lý phó quan đứng một bên cười cười.

Sợ cô chạy quá nhanh mà té ngã, Lục Đình liền đuổi theo ôm Nha Nha lên.

Cô từ trong phòng đi ra tìm:

"Cái nha đầu này, mới chớp mắt một cái đã không thấy người đâu rồi!"

Nha Nha thấy cô giận liền nở nụ cười lấy lòng.

"Còn không đi xuống, con nghĩ A Đình ôm con không mệt sao?"

Nha Nha lúc này duỗi duỗi chân, Lục Đình liền đem con bé đặt xuống đất.

Tiểu nha đầu này rất thích chạy nhảy, thường vây quanh mấy người bọn họ mà nhảy nhót.

Lúc này nơi xa truyền đến tiếng ô tô, ánh mắt mấy người họ chăm chú nhìn lại, Lý phó quan liền vui vẻ nói:

"Nha Nha, con mau tới xem là ai tới này?"

Nha Nha đứng trên mặt đất nên nhìn không thấy, còn cô thì thấy rất rõ ràng đó là Lục Sính-người mất tích năm tháng nay. Khi xe dừng lại, Lục Sính mở cửa đi xuống.

Nha Nha làm sao biết được Lục Sính là ai, nên nhút nhát sợ sệt tránh phía sau lưng cô.

"Đem đồ trên xe dỡ xuống hết đi."

Lý phó quan giơ giơ tay lên, liền có mấy cái binh lính đi tới.

Lục Sính đi tới trước mặt cô thì dừng lại, cúi đầu nhìn Nha Nha đang trốn sau lưng mà nói:

"Nha Nha đã biết đi rồi sao?"

Cô nhìn hắn mà không trả lời chỉ nghĩ thầm trong lòng: Động bất động liền tách ra mấy tháng liền, con gái đã lớn mà hắn một chút cũng không nhìn đến.



Lục Sính ngồi xổm xuống vỗ vỗ tay:

"Nha Nha, lại đây để ba ba ôm một cái nào."

Nha Nha không chịu, chỉ bắt lấy quần áo cô túm chặt lấy.

Cô khom lưng đem con bé bế lên, Lục Sính lại giơ tay qua.

Nha Nha có chút sợ hắn, chủ yếu là vì cái gương mặt băng sơn kia tạo thành nên con bé ghé vào trên vai cô rút cổ lại, Lục Sính thoạt nhìn có chút mất mát mà nói:

"Nha Nha, ta là ba ba của con mà."

Nha Nha nơi nào hiểu được những việc này chứ.

Thấy con gái không phản ứng với mình, Lục Sính liền cường ngạnh đem con ôm qua.

Oa một tiếng, Nha Nha bật khóc nức nở, cả kinh đến bốn phía, mọi người xung quanh đều nhìn về phía họ.

Hắn thấy thế thì vội vàng đem Nha Nha nhét vào trong lòng ngực cô rồi lui ra phía sau một bước nói:

"Đừng khóc mà, ba không ôm con nữa là được đi?"

Cô nhấp môi muốn cười to, nhưng vẫn là nhịn xuống.

Lúc này Dung tỷ đến ôm Nha Nha đem đi, xem đến ánh mắt Lục Sính tràn đầy trông mong.

Trở về phòng, vừa đóng cửa Lục Sính liền nhào lên đè người cô xuống.

"Anh làm gì vậy? Đây là ban ngày đó."

Lục Sính ghé vào trên người cô:

"Ban ngày thì làm sao chứ? Đừng có làm chậm trễ chuyện anh cùng em thân thiết nha?"

Chậm hay không chậm gì chứ, chủ yếu do cô ngại hắn dơ a.