Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 103: Bắn vào chân



Chuyện cô chủ động đưa ra yêu cầu muốn rời đi không ai biết cả, mọi người luôn cho rằng cô là bị Lục Sính vứt bỏ nên họ rất đồng cảm với cô.

"Tôi rất tốt, cảm ơn hai người đã quan tâm, tôi còn có chút việc nên đi trước đây."

Dung tỷ cùng Tiểu Đào nhìn theo hướng cô rời đi mà không khỏi thở dài, Tiểu Đào lại nói:

"Đại soái cũng thật là, phu nhân là có chỗ nào không tốt chứ? Còn có tiểu thư đáng yêu như vậy nữa chứ......"

"Ngươi quản tốt cái miệng của mình đi, đây là chuyện riêng của đại soái, chúng ta là hạ nhân trong nhà, đừng có mà nhiều lời kẻo chuốc khổ vào thân a."

Tiểu Đào ừ một tiếng, rồi hai người mua thêm một ít đồ nữa mới trở về phủ.

Trong Phủ đại soái hiện giờ cả ngày đều có người đến người đi. Khắp nơi đâu đâu cũng có lính canh gác vì Lục Sính đem mọi công việc đều giải quyết hết ở trong phủ nên có chuyện gì mọi người cũng đến đây.

Buổi chiều vừa tan họp xong thì Diêu Thanh Liên liền xông vào tìm hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng có chút lạnh lùng, chẳng còn chút nào là dịu dàng, nũng nịu như trước cả.

Lục Sính thấy người tới là cô thì không mấy quan tâm mà vẫn tiếp tục làm chuyện mình đang làm dở trên tay.

"Ca, ta không gả cho Lý phó quan đâu, có chết ta cũng không gả?"

Lục Sính nhướng mày:

"Vậy ngươi muốn gả cho ai? Gả cho ta sao? Dùng cái thân thể tàn hoa bại liễu đó của ngươi à?"

Diêu Thanh Liên đôi mắt đỏ bừng lên:

"Ca?"

Vẻ mặt hắn không kiên nhẫn lắm mà nói:

"Ngươi thử đi hỏi một chút xem có nam nhân nào có thể tiếp thu chuyện ngươi không phải là thân thể hoàn bích hay không đi?"



Nghe hắn nói thế Diêu Thanh Liên liền khóc rống lên, hắn thấy cô thật phiền phức nên mở miệng:

"Muốn khóc thì cút đi chỗ khác mà khóc đi."

Lý phó quan lúc này cũng tiến vào, thấy Diêu Thanh Liên đang gạt lệ mà chạy ra ngoài, một đôi phu thê gặp nhau thoáng qua mà chẳng nói câu nào.

"Quản vị hôn thê của ngươi cho tốt vào, đừng có để cô ta suốt ngày cứ đến đây làm phiền ta."

Lý phó quan có thể nói cái gì ngoài gật đầu đồng ý chứ, trong lòng hắn hiện giờ đang cân nhắc xem mình nên làm như thế nào để thu thập Diêu Thanh Liên thật tốt đây.

Hắn đã nhiều lần giảng giải cùng cảnh cáo, kêu cô ta không được đến gần Lục Sính nữa, nhưng hình như hắn đã quá nhẹ tay nên cô ta vẫn luôn không thể nhớ rõ được.

Sau khi an bài tốt kế hoạch tác chiến Lục Sính liền nhẹ nhàng mà thở ra. Lúc này Lý phó quan lại cầm đến một túi văn kiện để ở trước mặt hắn.

Hắn nhìn nhìn rồi không nhịn được mà thở dài một tiếng, vì hắn biết bên trong này chính là báo cáo về quỹ đạo hoạt động của hai mẹ cô dạo gần đây.

Nhiều lúc hắn nhớ hai người quá thì sẽ thường thường lén lút đi xem mẹ con cô. Lý phó quan cũng bồi hắn đi vài lần, mỗi lần trở về sắc mặt hắn đều rất thối. Ngồi ở trên ghế lười nhác mà vươn vai rồi đứng lên chỉ chỉ sa bàn:

"Phía đông hãy an bài mười đài đại pháo đi......"

**sa bàn: mô hình bản đồ thu nhỏ

Hắn cảm thấy hiện giờ không phải là lúc rảnh rỗi để lo mấy chuyện nhi nữ tình trường vớ vẩn như này. Chiến sự sắp tới khá căng thẳng, hắn nên dồn toàn tâm toàn sức vào việc chuẩn bị ứng phó mới là việc đúng đắn, nghĩ như thế hắn liền thư thái hơn một chút.

Lý phó quan nghe hắn chỉ thị liền đi ra ngoài phân phó xuống cấp dưới, xong việc liền đến phòng Diêu Thanh Liên. Hắn cửa cũng không thèm gõ mà cứ thế trực tiếp xông vào.

"Ngươi đi ra ngoài cho ta, nhìn thấy ngươi ta liền ghê tởm."

Lý phó quan không dừng bước mà còn ép tới gần, khuôn mặt cô ta dữ tợn mà mắt đối mắt với hắn. Cô hận chết cái người nam nhân trước mặt mình này, chính hắn, hắn là người đã cướp đi trong sạch của cô.



Lý phó quan không chút sợ hãi mà còn cười khẽ:

"Diêu Thanh Liên, ngươi đừng có mà không thức thời a."

Diêu Thanh Liên là ỷ vào việc mình có Diêu gia cùng Lục Sính làm chỗ dựa nên căn bản không thèm để Lý phó quan vào trong mắt. Đừng nhìn lúc trước cô cứ một tiếng hai tiếng là kêu Lý đại ca, Lý đại ca, kỳ thật ở trong lòng cô, Lý phó quan bất quá chỉ là con chó trông cửa của Lục Sính mà thôi.

Ai lại ngờ được, có một ngày con chó trông cửa thấp hèn ấy lại thượng mình chứ. Diêu Thanh Liên cười lạnh nói:

"Ngươi yên tâm, ta có chết cũng sẽ không gả cho ngươi đâu."

Lý phó quan cũng không nghĩ muốn cưới cô ta a, đây là lời nói thật lòng từ lương tâm.

"Phải không? Thực tốt!"

Diêu Thanh Liên thấy Lý phó quan chậm rì rì rút súng ra, cho rằng hắn lại muốn hù dọa mình, nên cô trừng mắt mà nhìn lại, bộ dáng kia như là muốn nói, ngươi thử đụng đến một sợi tóc của ta thử mà xem.

Nhưng mà ngay sau đó, trong phòng liền truyền đến "Đùng" một tiếng vang vọng, Diêu Thanh Liên có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được mà nhìn Lý phó quan rồi gào rống lên.

Lý phó quan mặt vô biểu tình mà nhìn nhìn, rồi bắn thêm một phát súng nữa vào đùi cô.

Diêu Thanh Liên hoảng sợ cùng kinh hoàng mà khóc nấc lên.

"Ta xem ngươi tàn tật rồi thì còn nhảy nhót như thế nào được nữa, về sau ngươi nên ngoan ngoãn mà nghe lời, đừng đi tìm đại soái mà phạm tiện nữa, cho dù ngươi có cởi sạch rồi nhào vào người hắn thì hắn đối với ngươi cũng không có chút hứng thú nào đâu"

Thấy Diêu Thanh Liên đã thành thành thật thật mà đáp ứng, lúc này hắn mới cất khẩu súng vào bao đựng, còn không quên xoa xoa tay rồi phân phó:

"Không được gọi bác sĩ trị liệu cho cô ta."

Hạ nhân canh cửa cúi đầu đồng ý, Diêu Thanh Liên ở trong phòng khóc lóc kêu cứu mạng đến khàn cả cổ nhưng cũng chẳng ai để ý đến.

Lý phó quan ra tay rất tàn nhẫn, hắn đã nhắm viên đạn rất chuẩn để nó bắn xuyên qua hai chân cô ta, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì quãng đời còn lại của Diêu Thanh Liên chỉ có thể trôi qua trên xe lăn mà thôi.