Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 1162: Nghe nói, A Thánh có con trai? 【21】



Du Viễn khe khẽ gật đầu, nhìn Ninh Mông một hồi, mới mở miệng nhẹ giọng nói: "Kia nếu quả thật Ninh tiểu thư không muốn gả cho A Thánh nhà chúng ta, Tần gia chúng ta cũng không nên miễn cưỡng... . . . Dù sao nam cưới nữ gả đều là chuyện anh tình tôi nguyện!"

"Mặc dù hiện tại Ninh tiểu thư có máu mủ của Tần gia chúng ta, chúng ta cũng không thể buộc Ninh tiểu thư gả cho Tần Thánh! Ông nói, có phải hay không, a Thích?"

Du Viễn vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Thích, đáy mắt Tần Thích thoáng hiện vẻ giãy dụa, cuối cùng vẫn lựa chọn gật đầu: "Ừ!"

Thật ra thì, Tần Thích hiểu được ý Du Viễn, ý của bà ở ngoài sáng chẳng qua lộ vẻ như thế, thấy Tần Thánh không thích Ninh Mông, cưỡng chế nó cưới cô gái kia, cũng chỉ khiến nó không vui.

Nhất là mới vừarồi thần thái của nó bi ai như vậy, cần gì phải làm khó như thế?

"Cho nên, Ninh tiểu thư, Tần gia chúng ta cần bồi thường lại cô những thứ gì?"

Du Viễn nhìn Ninh Mông tự nhiên hào phóng hỏi thăm.



Dù sao con của mình làm mất thân thể sạch sẽ của con gái nhà khác, như vậy cái gì cũng không thanh minh, cũng không là mộphảit chuyện tốt.

"Cháu chỉ là cho là cháu sẽ chết, mới có thể để cho cha mẹ của cháu đi tìm các người, nếu như không phải là cháu khó sanh, cháu tuyệt đối sẽ không cho các người biết đứa bé này tồn tại, cho nên cháu hi vọng các người xem như không biết đứa bé này tồn tại, cái gì cháu cũng không cần, cháu sẽ đem con cháu nuôi dưỡng thành người, cùng Tần gia các người không liên quan."

Ninh Mông gằn từng chữ nói, cô chỉ có một cái điều kiện như vậy, đó chính là con của cô, chính cô nuôi.

Không muốn làm cho bất luận kẻ nào cướp đi.

Vẻ mặt vợ chồng Ninh Lộ Viễn trong nháy mắt trở nên khó coi, đáy mắt nhìn Ninh Mông, hiện lên một tầng ý kiến từ chối!

Đứa bé này kiên quyết không thể cần!

Nuôi một đứa bé cần bao nhiêu tiền, nó có biết hay không? !

Ninh Mông thấy đáy mắt cha mẹ mình không tán thành, nhưng cô vẫn cắn răng, làm bộ như không thấy.

Tần Thích cùng Du Viễn rõ ràng có chút không vui, con là của Tần gia bọn họ, tại sao có thể không cần?

Hai người nhất thời cũng không nói cái gì.

Tần Thánh lại đứng ở một bên ôn hoà mở miệng: "Không được! Con là của tôi, tôi phải mang đi!"

"Nhưng là con là do tôi sinh! " Ninh Mông ngàn hãi vạn sợ đứa bé này sẽ bị Tần Thánh cướp đi!

"Những thứ này tôi không quan tâm, dù sao con tôi muốn! " Tần Thánh nghĩ, cả đời mình có thể không cách nào cho cha mẹ của mình một cái gia đình tốt đẹp, nhưng mà hiện tại may mắn, có một đứa con của mình, vô luận mẹ là ai, cuối cùng Tần gia có hậu đại, chỉ mong con anh, không giống anh, để cho cha mẹ anh thất vọng.

"Hơn nữa, tôi nghĩ, cô cũng không thể từ trong tay của tôi cướp đi con! " Tần Thánh ngẩng đầu, hướng Ninh Mông nhìn một cái, phát hiện sắc mặt cô gái tái nhợt, cũng không vì có con mà trở nên đẫy đà, ngược lại gầy gò vô cùng, đáy mắt thoáng hiện nồng đậm lo lắng, giống như thật sự sợ con của mình bị cướp đi, đáy lòng của anh, khẽ có chút ít □□, ánh mắt nhàn nhạt hơi quan sát khuôn mặt của cô, gằn từng chữ nói: "Tôi nghĩ, nếu như cô không đồng ý, tôi cần dùng biện pháp khác để giải quyết!"

Ngay sau đó, Tần Thánh đưa ánh mắt chăm chú vào trên người cha mẹ Ninh Mông.