Thiếu Phu Bất Lương

Chương 119: Đại hội hoa khôi (12)



Hách LiênDung đứng bên hồ nhìn về hướng chiếc thuyền trên hồ kia, trừ bỏ chiếcthuyền kia được thắp sáng, còn lại bốn phía đều tối đen như mực, “Có antoàn không?”Vị ThiếuQuân chỉ tay về phía gian thuyền phía trước, cùng Hách Liên Dung ngồivào chiếc bàn đặt phía trước, nhìn về phía hồ, “Nơi này khi trời tối thì rất gần bờ biển, hồ nước cũng nông, rất thích hợp cho việc thiết đặtmột vài cơ quan. Đến lúc đó, tấm ván gỗ kia chắc hẳn có thể bước tới chỗ kia.” Vị Thiếu Quân chỉ về một nơi nào đó, “Tuy nhiên, nàng nói việcbay tới đó, làm thế nào cũng không thành công, đến lúc đó nhân dịp những người ở Họa phường biểu diễn để cho Ấu Huyên đứng lên bục này.”Hách LiênDung gật gật đầu, đột nhiên có chút chột dạ, “Kỳ thật ý tưởng này cũngkhông thực tế, còn tốn thời gian công sức, quan trọng hơn là Bạch cônương không thể nào nhảy tới chỗ tấm gỗ bên ngoài đâu, nếu không lăng ba di bộ đã sớm trở thành lăng ba nịch thủy.” (lăng ba di bộ: võ công được nhắc tới trong Thiên long bát bộ, là võ công di chuyển nhanh, thích hợp chạy trốn; lăng ba nịch thủy: chơi chữ, nếu lăng ba di bộ đi trên cạnthì lăng ba nịch thủy là chìm hẳn vào trong nước=khỏi đi)“Yên tâmđi. Ta đã bố trí thêm một bộ cơ quan khác, ở biệt uyển xây một hồ cạnnước, nàng ấy mấy ngày nay đều ở biệt uyển tập luyện, ta bảo nàng ấy cần luyện tới mức dù cho nhắm mắt lại cũng có thể bước đi trong nước.”Nghe xong càng thấy phiền phức.Hách LiênDung ngượng ngùng cười cười, càng tỏ ra ý tứ chủ ý này không được tốtlắm. Vị Thiếu Quân thế nhưng thật ra tràn ngập hưng phấn, rất muốn HáchLiên Dung ngày mai nhìn thấy Bạch Ấu Huyên nhảy múa. Nhưng ban ngày Hách Liên Dung làm sao mà rảnh rỗi được, nên đành hẹn buổ tối.Hách LiênDung mấy ngày nay trách nhiệm thay đổi, hơn nữa hành vi của lão phu nhân đã trực tiếp đem nàng đùn tới trước mặt Vị Thủy Liên. Kỳ thực, Vị ThủyLiên cũng không để ý chuyện của Vị gia, nhưng nếu nàng không làm đươnggia, hỏi tới chuyện của Vị Tất Biết thì thật danh không chính ngôn không thuận. Hiện tại, tóm lại vẫn có chút lý do, hỏi đến chuyện người có đủdùng hay không, sau đó viện cớ chi tiêu trong Vị phủ không hợp mắt…thuận tiện nàng tới Vị Tất Tri.Tuy nhiên,Vị Thủy Liên vì sao lại có sự tin tưởng vững chắc rằng đồ vật kia còntồn tại, hơn nữa còn ở trong Vị Tất Tri đâu? Vấn đề này khiến cho HáchLiên Dung suy nghĩ vài ngày. Hôm nay rốt cục gặp được Vị Thiếu Quân đểhỏi một chút. Vị Thiếu Quân suy nghĩ thật lâu nhưng cuối cùng vẫn lắcđầu, “Ai biết. Có thể giống như đại tẩu nghĩ rằng đồ vật kia ở từ đườnglà cùng một đạo lý.”Nói đếnđây, Hách Liên Dung mới cảm thấy thái độ của Vị Thiếu Quân thật kỳ lạ,“Vì sao nhắc tới chuyện này ngươi sẽ giống như không chút hứng thú vậy?”“Ặc…” Vị Thiếu Quân hừ một tiếng, “Cho dù tìm được rồi cũng không thể bán lấy tiền… tìm nó rồi được lợi gì đây?”Hách LiênDung bị hắn hỏi như thế thì á khẩu không thể trả lời được. Không thể bán lấy tiền sao? Đái khái đúng đi, truyền gia chi bảo a, mọi người tìmđược nó rồi thì khẳng định sẽ không muốn bán đi, mà là trở thành đồ giatruyền của chính mình tiếp tục truyền lại cho đời sau.“Như thế nào? Nàng có hứng thú?” Vị Thiếu Quân tà mị nhìn Hách Liên Dung.Hách Liên Dung vội vàng lắc đầu. Vị Thiếu Quân lúc này mới hài lòng. “Đi thôi. Về nhà ngủ đi.”“Về nha.”Hai chữ này, Vị Thiếu Quân càng nói càng dễ dàng. Mà trong khoảng thờigian này, số lần hắn quay về Vị phủ so với quãng thời gian một năm trước còn nhiều hơn nữa. Hách Liên Dung không rõ sự thay đổi này, nhưng người Vị gia lại rất rõ ràng sự thật này, nhất là lão phu nhân. Cho rằng hành trình lên núi của mình có tác dụng, Hách Liên Dung đã thành công bắtđược lòng của Vị Thiếu Quân. Có được lòng, bước tiếp theo chính là tiếnthêm một bước khăng khít… sinh con.Lão phunhân ở trên bàn cơm nhắc tới việc này, ở trước mặt toàn bộ thành viêncủa Vị gia làm bộ hỏi Hách Liên Dung. “Thân thể gần đây thế nào? Có gìkhông thoải mái thì lập tức đi tìm thầy thuốc, uống nhiều thuốc bổ mộtchút, để bà sớm ngày được bồng tôn tử (cháu nội).”Lão phu nhân này tuyệt đối là cố ý, biết rõ Ngô thị gần đây đang sốt ruột chuyện này, còn đi kích thích nàng!Hách LiênDung lắp bắp đáp ứng. Đầu không dám ngẩng lên, sợ sẽ trở thành bia ngắmsống trong mắt Ngô thị. Vị Thiếu Quân lại giống như rất có kinh nghiệmđáp: “Bà nội yên tâm, chúng cháu sẽ cố gắng.”Lão phunhân nhất thời hớn hở ra mặt. Hách Liên Dung lại bị nghẹn một ngụm cơmtrong cổ họng, ho nửa ngày, mới không có bị nghẹn chết.Ăn xong cơm chiều, Hách Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân ngồi xe ngựa đi tới biệt uyển, hai người ngồi cách xa nhau tựa ở trên nệm trải trong xe ngựa. HáchLiên Dung cực kỳ đau đầu đá Vị Thiếu Quân vài cái, “Bà nội như vậy cònchưa nói, ngươi cũng theo sau quấy rối, không phát hiện sau khi ngườinói xong sắc mặt đại tẩu cũng biến đổi luôn rồi.”Vị ThiếuQuân thuận tay cầm chân Hách Liên Dung, giống như vô tình khẽ nhéo mộtcái, Hách Liên Dung đỏ mặt, vội vàng đem chân thu về. Vị Thiếu Quân cười trộm một chút, cũng không biết đang cười Hách Liên Dung hay là cười Ngô thị nữa, “Không thấy sau đó tẩu ấy vội vàng lôi kéo đại ca trở về sao?Cố gắng nặn người a, ta nói như vậy cũng là vì nghĩ cho đại ca thôi.”Hách LiênDung nghĩ nghĩ, đúng là như vậy, bằng không, giống như bình thường Ngôthị dùng cơm xong còn phải tới chỗ lão phu nhân khua môi múa mép lấylòng đâu.“Kỳ thậta…. Nguyên nhân đại tẩu không thích cái kia… cái kia chu lễ (lễ ChuCông=lễ ngủ=…. >..     « Chương sauChương tiếp » Tham gia diễn đàn Webtruyen.com và đăng truyện tại đây

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Viết bình luận... Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0 Nhập thông tin

Họ tên: Email:   + =

Hoàn tất