Thiếu Niên Tự Kỷ Lao Vào Mạt Thế

Chương 4



Tề gia tuy dàn xếp cho Tề Cảnh Ngôn sinh sống ở vùng nông thôn để tránh cho cậu làm mất mặt Tề gia, nhưng chỉ ngoại trừ điều này, Tề gia không keo kiệt trong vấn đề tiền bạc. Sau khi những đứa trẻ của Tề gia ra đời, không quan tâm đến tuổi tác, trước khi trưởng thành trong một năm mỗi người đều sẽ có một trăm vạn tiền tiêu vặt. Mà Tề Cảnh Ngôn tuổi còn nhỏ, tiêu vặt hằng năm sẽ được tính vào thẻ của Vương thúc, cha của Vương thúc là thân tín của Tề lão thái gia cho nên tính vào thẻ của Vương thúc lão thái gia cũng yên tâm hơn.

Vương thúc là một người làm việc rất chăm chỉ, nhưng Vương thúc rất yêu quý tiểu thiếu gia, cho nên về vấn đề tiền bạc ông sẽ dùng những gì tốt nhất cho cậu. Ví dụ như một chiếc xe, để tiểu thiếu gia có thể ngồi thoải mái khi đi ra ngoài, Vương thúc liền mua chiếc xa dã ngoại.

“Tiểu thiếu gia mời lên xe.” Vương thúc mở cửa xe.

Tề Cảnh Ngôn lên xe, ngồi xuống sô pha, sau đó liền lấy gấu bông trong không gian ra ôm trước ngực, cả người im lặng như một bức tranh.

Từ vùng nông thôn đến thành phố N, cả quảng đường phải mất bốn mươi phút đi từ nông thôn đến đường cao tốc trên trấn, mà suốt bốn mươi phút Tề Cảnh Ngôn tư thế ngồi không hè có sự thay đổi.

Lúc đã đi đến đường cao tốc, điện thoại Vương thúc vang lên là Tề Cảnh Nguyên gọi đến, ông đem xe đậu sang một bên nhấc điện thoại: “Đại thiếu gia… Được, tôi biết rồi, ngài yên tâm… Vâng, tạm biệt ngài.”

Sau khi vừa nói chuyện xong với Tề Cảnh Nguyên, Vương thúc không lập tức lái xe lại mà quay sang nói với Tề Cảnh Ngôn: “Tiểu thiếu gia, chúng ta sẽ không đến thành phố N nữa. Đại thiếu gia vừa gọi đến nói, sáng nay một người bạn làm trong bệnh viện của ngài ấy lén nói đã xảy ra một vụ lây nhiễm cực kỳ nguy hiểm trong thành phố N. Để không cho công chúng náo loạn, các bộ phận liên quan đã cố ý xác nhận đó là dịch cúm gia cầm. Nhưng dựa vào lời nói của người bạn của ngài ấy thì vi rút lần này có thể còn nghiêm trọng hơn cả SARS* trong quá khứ.”

*Bệnh SARS là một hội chứng suy hô hấp cấp tính nặng ở dạng viêm phổi nặng.

SARS?? Nó là cái gì?

Trong đầu Tề Cảnh Ngôn hiện ra hai dấu hỏi chấm. ngôn tình hoàn

“Cho nên sẽ không đi nữa, ở nông thôn an toàn. Người dân ít, không khí cũng trong lành.” Vương thúc giải thích xong, không đợi tiểu thiếu gia trả lời liền quay xe trở về.

Lúc này, trong đầu Tề Cảnh Ngôn nghĩ đến tiếng gâu gâu, bỗng bản vẽ mặt phẳng của không gian nông trường hiện lên trước mặt Tề Cảnh Ngôn. Bản vẽ bây giờ so với lúc đầu rất khác, khi trước lúc mở bản vẽ ra chỉ có ba bản vẽ, một là ruộng đất, hai là cửa hàng, ba là nhà kho mà hiện tại lại có nhiều cún con hơn. Cún con màu trắng thuần, hiện tại trên người toả ra ánh sáng đỏ rực, sủa gâu gâu.

Tề Cảnh Ngôn đụng vào cún con, thì xuất hiện một khung thoại, trên đấy có viết vài chữ. Chữ được gửi bởi người có icon cún nhỏ.

Cún nhỏ: Vi rút lây nhiễm lên Trái Đất, mạt thế sắp xảy ra, xin chuẩn bị tốt vật tư.

Tề Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm chữ viết trên khung thoại, trong đầu liên tiếp xuất hiện các dấu hỏi chấm….. Nhìn không hiểu.

Cún nhỏ: Vi trút lây nhiễm trên Trái Đất, mạt thế sắp xảy ra, xin hãy chuẩn bị tốt vật tư, bằng không sẽ chết đói.

Tề Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm viết trên khung thoại, trong đầu liên tiếp xuất hiện các dấu hỏi chấm….. Vẫn là không hiểu.

Cún nhỏ: Mạt thế sắp đến, tang thi sắp xuất hiện, ngươi mau chuẩn bị thực phẩm thiết yếu, bằng không ngươi chờ mà đói chết đi.

Tề Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm viết trên khung thoại, trong đầu liên tiếp xuất hiện các dấu hỏi chấm….. Cũng như lần trước xem không hiểu. Nhưng lần này, “Vương thúc.”

“Tiểu thiếu gia, có gì không?” Vương thúc vội vàng hỏi.

“Không gian có một con chó nhỏ, nó nói chuyện với tôi.” Tề Cảnh Ngôn chầm chậm mà nói. Nếu là người có tính vội vàng, khẳng định sẽ bị gấp đến muốn chết.

Cái gì? Tề Cảnh Ngôn đề cập đến không gian nông trường nên Vương thúc rất cẩn trọng, đây là một loại năng lực thần bí vượt xa sự hiểu biết của nhân loại, trong đó còn quá nhiều bí ẩn. “Nó nói gì?”

“Nói ba câu.” Tề Cảnh Ngôn một chữ nói một chữ, “Vi rút lây nhiễm lên Trái Đất, mạt thế sắp xảy ra, xin hãy chuẩn bị tốt vật tư, bằng không sẽ chết đói. Mạt thế sắp đến, tang thi sắp xuất hiện, ngươi mau chuẩn bị thực phẩm thiết yếu, bằng không ngươi chờ mà đói chết đi.”

Đây chính là một kẻ đần. Cún nhỏ ở trong không gian nông trường nhận xét.

“Cái gì? Nó nói vậy là có ý gì?” Trong lòng Vương thúc căng thẳng, lại nghĩ đến chuyện đại thiếu gia vừa nói với mình về chuyện vi rút lây nhiễm, có trùng hợp quá không? Nhưng cái trò đó đã tặng cho tiểu thiếu gia không gian nông trường, dường như nó có mối liên hệ gì đó.

“Hắn đi rồi.” Tề Cảnh Ngôn nói.

Vương thúc dừng xe lại, bắt đầu trầm ngâm. Không gian nông trường là một năng lực thần bí, nó nhắc nhở tiểu thiếu gia là có ý gì? Mạt thế? Mặc dù con người luôn nói mạt thế sẽ tới, nhưng mười năm đã qua đi, mạt thế vẫn chưa xuất hiện. Thế nhưng năng lực thần bí này lại nhắc đến, làm cho Vương thúc không dám xem nhẹ. Lỡ như mạt thế thật sự đến thì sao?

Vương thúc nghĩ đi nghĩ lại, nếu không gian muốn lừa gạt bọn họ, thì bọn họ cũng chỉ chuẩn bị vật tư lãng phí một chút tiền, còn nếu nó là thật thì nó sẽ cứu bọn họ một mạng. Với lại chuyện này cũng không thể nói cho người khác biết được.

“Tiểu thiếu gia, chúng ra đi chuẩn bị vật tư, chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật, không thể nói cho người khác biết, bằng không người khác sẽ nói chúng ta bịa truyện xàm xí mà gọi là kẻ điên, sẽ bắt chúng ta lại, cậu hiểu chưa?” Vương thúc dặn dò.

“Um.” Tề Cảnh Ngôn lên tiếng.

Vương thúc tính toán số tiền trong tay có được, tiền tiết kiệm cộng với tiền chăm sóc của tiểu thiếu gia gửi trong ngân hàng thì có hơn một nghìn vạn. Bản thân cũng đã 46 tuổi, tuy không biết sẽ sống được bao lâu, nhưng nhất định sẽ sống trong 20 năm nữa. Nếu mạt thế thực sự đến, không nói trước được mình chết bất cứ lúc nào, nhưng nếu bản thân chết đi rồi tiểu thiếu gia sẽ phải làm sao đây? 20 năm sau, tiểu thiếu gia cũng 36 tuổi, chắc sẽ chăm sóc bản thân mình được.

Cho nên ông chuẩn bị vật tư cho 20 năm liền. Rồi lại nghĩ đến, lòng Vương thúc không khỏi chua sót, sau khi ông mất thì tiểu thiếu gia chỉ còn duy nhất một mình. “Tiểu thiếu gia, cậu đem đặc điểm của không gian nông trường giới thiệu chi tiết một chút. Chúng ta có thể mua vật tư nhiều bao nhiêu?”

“Được.”