Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 104



Thích Vân Đông nghe xong, không ngờ Âu Dương Thiến lại muốn giới thiệu con gái mình cho Tần Minh làm bạn gái? Thế chẳng phải là càn quấy hay sao? Ông ta vẫn còn nhớ lần ở khu nghỉ phép tại trang viên Nam Sơn, ông ta tìm ba người đẹp trẻ trung, nóng bỏng cho Tần Minh, nhưng anh chỉ lấy một ít trái cây còn dư lại trên bàn mà thôi.

Khi đó, Thích Vân Đông biết Tần Minh không phải hạng người háo sắc.

Lần trước gặp giới thiệu người đẹp, lần này gặp lại giới thiệu con gái ruột, Tần Minh sẽ nghĩ thế nào về ông ta đây? Ông †a không cảm thấy mất mặt chắc? Ông ta nhỏ giọng măng vợ mình mấy câu, không cho bà †a tự làm chủ.

Sau khi người nhà họ Thích đi vào, nhìn biệt thự nguy nga tráng lệ, ai nấy đều tỏ ra ước ao.

Sự sang trọng của biệt thự không chỉ thể hiện ở phong cách trang hoàng xa hoa cùng với một dàn nhạc tấu nhạc, mà còn ở các món đồ trang trí xa xỈ và bộ sưu tập văn vật nổi tiếng.

Những bức tranh nổi tiếng của Vincent van Gogh, bức tường được trang trí bằng đá Gzi Tây Tạng, gốm sứ cổ thời Minh Thanh, đồng hồ quả lắc của hoàng gia châu Âu, mỗi một món đồ đều cực kỳ có giá trị, hơn nữa đều được bảo dưỡng như mới.

Có lễ có giá trị thấp nhất là bộ đồ ăn bằng bạc, xa hoa đến mức này có thể sánh với cung đình, hoàng gia.

Chỉ chốc lát sau, phòng bếp đã làm nấu xong, toàn bộ đều là món Trung Quốc, không thiếu các món sơn hào hải vị.

Bếp trưởng còn ra ngoài trò chuyện vài câu với mọi người, hỏi ra mới biết năm ngoái ông ấy còn nấu ăn cho các lãnh đạo của Bắc Kinh, là đầu bếp cấp quốc gia.

Thích Vân Đông và Thích Minh Huân là người của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, họ cũng đã từng gặp những trường hợp như thể này, đây là một bữa tiệc chuẩn mực cao, thể hiện sự coi trọng của Tần Minh dành cho họ, có lẽ cũng ám chỉ Thích Vân Đông ngày sau sẽ thăng tiến.

Người dùng bữa trong môi trường có chuẩn mực và đẳng cấp cao như thế này có thể bồi dưỡng tính cách, ngay cả Thích Miểu Miểu mới đầu còn phản nàn rất nhiều cũng ngoan ngoãn hơn và có ấn tượng tốt khó có thể hình dung với Tần Minh.

Thích Vân Đông rất vui mừng, bởi vì ông ta cảm nhận được sự coi trọng của Tần Minh dành cho mình, ông ta cũng là bô lão trong công ty, quản lý nhiều xí nghiệp cho Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, cống hiến rất nhiều rồi, bây giờ đến lượt Tần Minh tiếp nhận vị trí của Thường Hồng Hi, ông ta là nguyên lão theo hai đời chủ.

Nếu ông ta được trọng dụng, chưa biết chừng sau này có thể tiến thêm một bước.

Bữa tiệc diễn ra hết sức suôn sẻ, bên cạnh có đàn tranh cố cầm tấu nhạc, lại có người phục vụ riêng.

Tần Minh là sếp nên không cần nói quá nhiều, Thích Vân Đông lại cố ý tìm đề tài để nói, Tần Minh nói một câu thì ông ta có thể tâng bốc một tràng dài.

Hơn nữa, ông ta biết nắm bắt thời cơ, giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy anh muốn nói là ông ta sẽ im lặng đúng lúc.

Tửu lượng của Thích Vân Đông rất cao, nhưng Tần Minh cũng không thua kém, hai người họ nhanh chóng uống hết một chai rượu trắng.

Tần Minh đã ngà ngà say, anh khoác tay lên vai Thích Vân Đông, nói: "Chú Thích, lần này cháu tạm thời điều Hầu Khánh đi, việc kinh doanh khổng lồ cùng với mạng lưới quan hệ ở thành phố Quảng đều phải dựa hết vào chú.

Cháu tin tưởng năng lực của chú Thích, chú cứ mạnh dạn mà làm"

Thành phố Quảng là thành phố đô thị loại I đồng thời cũng là miếng thịt mỡ, đừng thấy Hầu Khánh chỉ là người phụ trách của một thành phố, chỉ là một tổ trường nho nhỏ mà lầm, quyền lực và thu nhập không chính đáng ở thành phố không hề ít, đặc biệt những người tiếp xúc với chính phủ đều thuộc Đảng bộ Tỉnh, thương nhân nịnh bợ ông ta đều rất có thực lực, bình thường đều đưa quà cáp đầy đủ.

Tuy Thích Vân Đông quản lý cả khu vực Hoa Nam nhưng phần lớn phụ trách nguồn tài nguyên và những công việc quan trọng, yêu cầu tổng thể là giữ ổn định việc làm ăn ở khu vực Hoa Nam, ông ta không nhúng tay vào những việc cụ thể, bởi vậy không được lợi nhiều như Hầu Khánh.

Họ là người làm ăn, không phải cán bộ Nhà nước, cho nên không có những yêu cầu và quy định cứng nhắc của quan trường, thế nên thật ra độ xa hoa trong nhà Hầu Khánh hơn xa Thích Vẫn Đông.

Mặc dù Thích Vân Đông không biết tại sao Hầu Khánh đột nhiên bị điều đi, nhưng ông ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, ông ta muốn sắp xếp cho con trai thứ hai của mình là Thích Minh Huy đến đó, chờ thời cơ thay thế Hầu Khánh.

Thích Vân Đông nhìn con trai mình, bỗng cảm thán: "Cậu chủ, Thích Vân Đông tôi đi theo ông Thường cùng nhau gây dựng sự nghiệp, khi ấy cải cách mở cửa mới diễn ra không lâu, làn gió xuân thổi quét muôn nơi, cơ hội làm ăn đâu đâu cũng có, số trời run rủi cho ông Thường vào làm ở Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ, phụ trách việc khai phá thị trường châu Á, chớp mắt đã qua bốn mươi năm, tôi cũng già rồi.

Thời đại này vẫn nên để nhường lại những người trẻ tuổi như cậu chủ"

Tần Minh cười nói: "Chú Thích, chú càng già càng dẻo dai mới đúng, ít nhất làm thêm hai, ba mươi nữa vẫn được, ha ha ha..

Dù chú không làm thì hai người con trai cũng là niềm tự hào của chú"

Thích Vân Đông thấy cơ hội đã đến, bèn nói: "Minh Huân có thế làm việc cho cậu chủ là phúc phận của nó.

Ở công ty bình thường, dù bản thân lên đến chức sếp tống, tài sản hơn trăm triệu cũng không có được quyền cao chức trọng và kiếm được nhiều như một tổ trưởng cấp thành phố bên Hoàn vũ chúng ta.

Đương nhiên tôi không lo cho nó, mai sau nó có thể thành công đến mức nào, đều dựa vào cậu chủ dìu dắt"

Tần Minh mỉm cười, lại mời đối phương một ly rượu.

Anh nghe ra được Thích Vân Đông đang nói hộ cho con trai mình.

Thích Vân Đông chỉ Thích Minh Huy và nói: "Tôi lo là lo cho đứa thứ hai Thích Minh Huy này, nó tốt nghiệp Đại học Yale mấy năm rồi mà sống tạm bợ mãi thôi, làm cho mấy công ty rồi, tuy kiếm được chút tiền, nhưng không chỉ áp lực lớn mà tiền kiếm được mỗi tháng còn không bằng anh nó"

Tần Minh đã xem tư liệu về Thích Minh Huy, anh ta là sinh viên xuất sắc của Đại học Yale nước M đồng thời cũng là thành viên của lvy League, trong nước không dễ xin, tất nhiên là phải có kiến thức và quan hệ vững chắc.

Bất kỳ phương diện nào của Đại học Yale đều có thể nói là đứng đầu thế giới, có thể tốt nghiệp trường đại học này đã đủ để chứng minh trình độ của Thích Minh Huy.

Thích Minh Huy từng thành lập một công ty công nghệ, công ty đầu tư tài chính, kêu gọi được rất nhiều vốn đầu tư, làm ăn khấm khá, cũng không lỗ lã gì, quả thật là một nhân tài có thực lực.

Thế nhưng số tiền anh ta kiếm được trong một tháng lại không được nhiều như Thích Minh Huân.

Thích Minh Huân được xem như người tổng phụ trách việc kinh doanh của Tập đoàn Thế ký Hoàn vũ ở tỉnh Đông Sơn, một tháng ngoại trừ tiền lương cố định còn có tiền hoa hồng lợi nhuận từ mỗi xí nghiệp anh ta quản lý, tính ra ít nhất cũng kiếm được năm mươi triệu mỗi tháng, ấy là còn chưa tính đến tiền bạc người khác đưa cho anh ta để nịnh bợ.

Về quyền thế thì càng khỏi phải nói, bởi vì hai anh em đều có công ty đầu tư tài chính cho nên trở thành đối thủ cạnh tranh, kết quả một câu nói của anh cả Thích Minh Huân khiến cho công ty của Thích Minh Huy mất cơ hội đấu thầu, đó đều là do sức ảnh hưởng của Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ.

Tần Minh nở nụ cười, anh không ngốc, Hầu Khánh vừa mới bị anh điều đi, Thích Vân Đông đã đưa ngay con mình đến, mục đích của ông ta là gì không cần nói cũng biết.

Hầu Khánh làm việc rất tốt, Tần Minh rất hài lòng, cho nên anh không thể khiến cấp dưới thất vọng, vị trí tổ trưởng ở thành phố Quảng vẫn phải để lại cho ông ta.

Nhưng anh cũng phải làm cho Thích Vân Đông chấp nhận sự sắp xếp của anh, có thể ông ta mới không có ý kiến.

Dĩ nhiên, Tần Minh cũng muốn Thích Minh Huy, nếu anh ta thật sự có năng lực có thể làm việc cho anh.

Có câu "vua nào triều thần nấy", mai sau Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ chắc chắn sẽ nằm trong tay Tần Minh, tất cả mọi người đều phải nghe lời anh.

Tần Minh suy nghĩ, sau đó vỗ đầu, nói: "Vừa khéo cháu có một việc này.

Nhiếp Chính Minh nhà họ Nhiếp dạo này hơi ngang ngược, làm cháu khó chịu.

Trong tay cháu có mười một phần trăm cổ phần Tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị, Tập đoàn Dương Hòa đã thu mua bốn mươi mốt phần trăm cổ phần, chỉ ít hơn nhà họ Nhiếp bảy phần trăm.

Để cho Thích Minh Huy đi dẫn vặt nhà họ Nhiếp đi, để Nhiếp Chính Minh đến xin lỗi cháu.

Xem con trai chú có thể làm được gì.

Chú Thích, chú thấy thế nào?"

Thích Minh Huy vẫn luôn im lặng đặt đũa xuống, khuôn mặt lạnh lùng của anh ta lộ vẻ khinh thường.

Nhưng Thích Vân Đông lại tỏ ra nghiêm trọng.