Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn

Chương 85



Lâm Dật Cẩm nhìn thoáng qua Khâu Hàn, sau đó ánh mắt buông xuống, nhớ lại lúc ấy hắn ta một lòng ngóng trông thời khắc Khâu Hàn sẽ ly hôn cùng Diệp Bác Lỗi, nhưng không thể nào nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như vậy. Hắn ta thật sự mệt mỏi, không muốn níu kéo cái gì nữa, hắn ta muốn buông tha cho chính mình, một lần nữa bắt đầu một cuộc đời mới.

Khâu Hàn nói: “Tôi tới gặp Diệp gia gia.”

“Vậy hả??” Tần Tú lập tức nói: “Vậy con đi gặp ông ấy nói chuyện đi, hôm nay ở lại ăn cơm chiều rồi đi nhé.”

Khâu Hàn không để ý tới lời Tần Tú nói, trực tiếp đi thẳng đến thư phòng Diệp lão gia tử.

Khâu Hàn gõ cửa, sau khi được cho phép tiến vào trong thư phòng, cậu nhìn Diệp lão gia tử kêu lên: “Diệp gia gia.”

“Nào.” Diệp lão gia tử buông văn kiện trong tay xuống rồi nói: “Lại đây ngồi.”

Khâu Hàn đi qua, ngồi xuống sô pha đối diện Diệp lão gia tử.

Diệp lão gia tử tháo kính viễn thị xuống, xoa xoa giữa mày, sau đó nhìn về phía Khâu Hàn: “Ông còn tưởng rằng, cháu sẽ tiếp tục trốn tránh không gặp ông.”

Khâu Hàn khẽ cười cười: “Cháu đang ở Diệp gia, chẳng lẽ còn có thể trốn cả đời sao? Hơn nữa dù cho cháu không tới, ông cũng sẽ tới gặp cháu mà thôi, hơn nữa làm phận con cháu đương nhiên là cháu phải tới gặp ông rồi.”

“Hiện tại nghĩ lại, từ đầu tới cuối cháu đều là một người có chủ kiến và đầu óc vô cùng tỉnh táo, ông cũng không vòng vo nữa. Bác Lỗi nó muốn cùng cháu tái hôn, ông muốn hỏi giùm nó một câu, giữa các cháu có còn một chút khả năng nào hay không.”

“Vốn dĩ loại vấn đề này, nếu là người khác hỏi, cháu ngay cả trả lời cũng lười, nhưng nếu là ông tự mình hỏi, cháu cũng chỉ trả lời lúc này rằng cháu cùng Diệp Bác Lỗi, tuyệt đối không có khả năng.”

Diệp lão gia tử thở dài: “Ông cũng đã đoán được, khẳng định sẽ là đáp án như thế này, nhưng Bác Lỗi đối với cháu còn một mảnh tâm ý, ông là ông của nó, nên vẫn muốn thay nó hỏi cháu một câu."

Khâu Hàn ánh mắt buông xuống, không nói tiếp nữa.

Diệp lão gia tử nhìn Khâu Hàn nói: “Loại chuyện như hôn nhân, bỏ lỡ thì thôi, miễn cưỡng cũng không tới đâu, đề tài này dừng ở đây được rồi, về sau ông cũng sẽ không nhắc lại.”

Khâu Hàn nói: “Cảm ơn Diệp gia gia có thể hiểu cho cháu.”

“Lúc trước cháu có nói, cháu vẫn luôn giấu giếm chuyện cháu biết Khâu gia sáu phương, là vì đề phòng người Lâm gia đồng thời cũng muốn tìm một chỗ dựa đáng tin cậy. Ông đây rất nghi hoặc, ông và Khâu gia các cháu có rất nhiều năm giao tình, bà ngoại cháu cũng đồng ý để cháu cùng Bác Lỗi đính hôn, tương đương là phó thác cháu cho ông, vì sao cháu vẫn cảm thấy ông không đủ sự tin cậy?”

Khâu Hàn cúi đầu trầm tư một lát, nhìn về phía Diệp lão gia tử nói: “Nếu Diệp gia gia cảm thấy nghi hoặc, ngay hôm nay, cháu nói thật cho ông vậy. Khi biết tin bà ngoại cháu mất, cháu bị bệnh nặng một khoảng thời gian, sau đó cháu đã quên mất nội dung Khâu gia sáu phương.”

“Cháu quên mất?” Diệp lão gia tử rõ ràng không tin lời này.

“Lúc trước nếu cháu nói cháu quên mất, khẳng định tất cả mọi người cùng ông khẳng định sẽ không tin tưởng, cho nên cháu chỉ có thể nói bà ngoại cháu không có dạy cháu ủ rượu, cũng không có dạy cháu nội dung Khâu gia sáu phương. Khi đó cháu chỉ mới 17 tuổi, mà Khâu gia có quy định, phải thành niên mới có thể học ủ rượu, cho nên so với việc biết sau đó lại quên mất, thì việc chưa từng có biết qua, càng khiến cho người ta dễ dàng tin tưởng hơn, ông nghĩ thử xem?”

Diệp lão gia tử còn đang tự hỏi mức độ đáng tin trong lời nói của Khâu Hàn.

“Lúc trước có một khoảng thời gian, cháu cũng cho rằng ông cùng Diệp gia sẽ là chỗ dựa lớn nhất của cháu sau này, nhưng sau khi xảy ra chuyện giữa Lâm Dật Cẩm cùng Diệp Bác Lỗi. Ông nghĩ thử, Diệp Bác Lỗi là đứa cháu trai mà ông coi trọng, không cần nghĩ cũng biết, mặc kệ cháu cùng hắn đi đến bước nào thì cuối cùng ông vẫn luôn sẽ hướng về hắn, cho nên dù cho cháu có nhớ nội dung Khâu gia sáu phương, ông cảm thấy cháu dám nói chuyện này cho ông sao?”

Lý do này khiến Diệp lão gia tử không thể nào phản bác lại, đúng như lời Khâu Hàn nói, việc giữa cậu cùng Diệp Bác Lỗi, nếu ông ta nói rằng sẽ hướng về Khâu Hàn, bất luận kẻ nào thì cũng sẽ không tin tưởng những lời này.

Khâu Hàn nói: “Cháu nói những lời này, ông tin tưởng cũng được, không tin cũng không sao, đối với cháu hiện tại mà nói, đều không có ảnh hưởng gì, mà cháu cũng không cần thiết phải nói dối làm gì.”

Trong lòng Diệp lão gia tử bất đắc dĩ, nhưng cũng không truy cứu nổi nữa, vì hiện giờ đã không còn ý nghĩa.

“Vậy cháu tín nhiệm chú Tư của cháu như vậy sao?” Diệp lão gia tử nói: “Còn để y nhập cổ phần ở Khâu Gia Tửu phường.”

“Kia ông cảm thấy bây giờ, trừ bỏ y, cháu còn có thể tin tưởng ai?” Khâu Hàn nói: “Hiện tại cháu cùng chú ấy là quan hệ hợp tác, y nhập cổ phần giúp cháu quản lý sinh ý ở Khâu Gia Tửu phường, cháu ủ rượu giúp y kiếm tiền, chúng cháu cùng có lợi. Hơn nữa tuy rằng cháu cầm trong tay Khâu gia sáu phương, nhưng muốn khôi phục Khâu Gia Tửu phường như năm đó, cũng không phải là một việc dễ dàng gì, chỉ có y mới có năng lực có thể giúp cháu mà thôi.”

Diệp lão gia tử nhìn Khâu Hàn, nghiêm túc nói: “Cháu là đứa nhỏ thông minh, khẳng định biết một đạo lý rằng không nên bỏ trứng vào cùng một giỏ(*), nếu không có người giúp cháu kiềm chế y, càng về sau, nguy cơ tiềm tàng sẽ càng lớn.”

(*)Trong giới đầu tư, không ai không biết đến quy tắc kinh điển: “Không nên bỏ trứng vào cùng một giỏ” - nhằm nhắc nhở rằng không nên đầu tư tất cả tiền mình có vào 1 loại hình đầu tư nhất định để hạn chế rủi ro và đa dạng hóa danh mục đầu tư

“Cho nên, ý của ông là…….”

“Ông cũng không giấu gì, việc nhập cổ phần vào Khâu Gia Tửu phường, vô luận ai thì cũng sẽ muốn, bao gồm cả ông. Nếu cháu để ông nhập cổ phần, ông cũng có thể giúp cháu khôi phục Khâu Gia Tửu phường năm đó, hơn nữa còn có thể giúp cháu kiềm chế thằng Tư, cũng có thể nói là để cháu không có nỗi lo quá lớn về sau.”

Khâu Hàn lập tức hiểu rõ, đây là mục đích chủ yếu mà Diệp lão gia tử bảo cậu tới.

Khâu Hàn hỏi: “Là ông muốn nhập cổ phần, hay là…… Diệp bá bá muốn nhập cổ phần?”

“Có cái gì khác nhau sao?”

“Khác nhau rất lớn.” Khâu Hàn làm ra bộ dáng do dự nói: “Có lời nói này, phận bề dưới không nên nói, nhưng là người làm ăn, lại không thể không nói. Hiện tại thân thể ông cũng không tốt, dù cho ông nhập cổ phần, thì cổ phần kia khẳng định là muốn để lại cho Diệp bá bá, nhưng ông cảm thấy Diệp bá bá có thể giúp cháu giữ vững Khâu Gia Tửu phường sao? Hay là có năng lực kiềm chế chú Tư?”

Khâu Hàn nói đã xem như nói rất hàm súc, nhưng Diệp lão gia tử nghe lập tức liền hiểu, Khâu Hàn là cảm thấy thân thể ông ta không tốt, nhất định không thể sống được bao lâu, đến lúc đó cổ phần tới tay Diệp Phùng Minh, đối cậu không có chỗ tốt gì.