Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 483: Đầu cua đẹp trai



Ed: Lina Thuỳ, BupNguyen2003
Beta: Duyên

Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ không khỏi cảm thấy chóp mũi ê ẩm, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ, chất lỏng cũng muốn từ trong hốc mắt tràn ra.

Rất lâu rồi cũng không nghĩ tới mẹ ở Thiên đường phía xa kia, không nghĩ tới vẫn khó chịu như vậy.

Bất tri bất giác chạy tới chỗ ban công, bầu trời tối đen một mảng, một ngôi sao cũng không thấy. Sao đều đi đâu vậy, có phải hay không cũng nhớ tới mẹ, trốn ở trong tầng mây mà khóc?

"Phải kiên cường, An Sơ Hạ." Cô giơ cánh tay lau nước mắt, suy nghĩ trong đầu đột nhiên trở nên rõ ràng.

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn đắm chìm trong Hàn Thất Lục, quên đi vết thương của mình, quên chính ước nguyện ban đầu của mình lúc tới Nhà họ Hàn. Mẹ bởi vì nguyên nhân nào đó không thể đi đọc đại học Tâm Nghi, cô muốn thực hiện ước mơ đó, vẫn cố gắng học tập, hi vọng có thể thi được vào một trường đại học tốt, thực hiện tâm nguyện của mẹ.

Đúng là cô hiện tại thật đáng chết, cư nhiên vì chính bản thân mình, vì một người con trai, mà quên đi mơ ước của mẹ!

Mẹ là người mang cô tới thế giới này, ngậm đắng nuốt cay nuôi cô khôn lớn, đúng là cô hiện tại lại chỉ lo hạnh phúc của mình, đem mộng tưởng vứt sau đầu!

Cô là tội nhân đúng không? Không có Hàn Thất Lục cô có thể chết sao? Cô quả thật cũng nghĩ tới, không có anh cô sẽ sống không nổi với loại ngu xuẩn này, nhưng không có Hàn Thất Lục cô thật sự sẽ lập tức không sống được sao?

Chắc chắn không!

Coi như sau này tình cảm của cô cùng Hàn Thất Lục không có biện pháp tiếp tục, như thế, An Sơ Hạ cũng cần phải sống tốt hơn, như vậy mẹ tại nơi Thiên đường thấy cũng yên tâm!

Hàn Lục Hải ở trong phòng sách, vang lên tiếng ông dùng tay nhanh chóng gõ lên mặt bàn, mỗi lần ông làm động tác này, đã nói lên ông lúc ấy cực kỳ không kiên nhẫn, sắp mất đi kiên nhẫn.

Rốt cục, trong điện thoại vang lên "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Sau vài giây, điện thoại được nghe máy. Đầu dây bên kia, điện thoại vang lên thanh âm nam nữ hỗn hợp, mơ màng.

"A! Người yêu! Anh quá tuyệt vời! A a!" Người phụ nữ càng không ngừng vui thích kêu lên, người đàn ông vừa tiếp tục luật động, vừa nghe điện thoại, không kiên nhẫn nói: "Người nào vậy?!"

Vào lúc này mà bị quấy rầy thật sự là tội không thể thứ, hắn ngày mai không thể không xé nát miệng người kia!

"Là tôi." Giọng nói của Hàn Lục Hải hùng hậu vang lên bên kia điện thoại, chuẩn xác không nhầm lẫn, lọt vào tai người đàn ông kia. Giọng nói của Tổng giám đốc cho dù là hắn uống rượu cũng sẽ nghe ra, huống chi là ý thức hiện tại thanh tỉnh, vừa rồi trong lòng hắn còn muốn muốn xé nát miệng người kia, ngẫm lại giật mình một cái...

"A! Người yêu, anh như thế nào lại..." Người phụ nữ cảm giác được nơi nào đó một trận ấm áp, vừa rồi khí thế vẫn dâng trào lập tức liền trở nên ngọt ngào.

"Ngậm miệng cho tôi!" Anh ta dơ tay hung hăng cho cô ta một bạt tai, ngay lập tức mặc quần vào, tiếp theo lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến ban công, cười nói: "Xấu hổ quá tổng giám đốc, vừa rồi tôi không phải nói người ngậm miệng."

Hàn Lục Hải dừng động tác gõ mặt bàn, dời đi, đối mặt với bức tường nói: "Cậu hiện tại tựa hồ bề bộn nhiều việc quá nhỉ..."

"Bề bộn nhiều việc? Không có không có không có! Tuyệt không có chuyện đó!" Người đàn ông đứng thẳng người, dây thần kinh căng thẳng nói với bên kia điện thoại.

"An Dịch Sơn bên kia có gì khác thường không? Lần này tuy chúng ta thắng đấu thầu là bởi vì bọn họ, giá cả bị ép cao không ít, sau cạnh tranh đấu thầu bọn hắn có hành động gì?" Hàn Lục Hải nghiêm mặt nói.

Người đàn ông này đúng là ông ta sắp xếp cơ sở ngầm tại An thị, hiện tại đảm đương Tổng Công Ty An thị, bộ phận Phó Tổng Kinh Lý, theo dõi nhất cử nhất động của An thị. An Dịch Sơn trên danh nghĩa là cha của An Sơ Hạ, kỳ thật chỉ là hai công ty vì ích lợi cân bằng, để cho song phương đều thu lợi, nhưng cũng không có nghĩa là hai phe về sau có thể bình an vô sự.

Người đàn ông bình phục hô hấp, nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, há mồm nói: "Tổng giám đốc An trở về vừa thông suốt suy nghĩ, triệu tập tất cả nhân viên lên mở ra một hội nghị tạm thời. Sau cùng quyết định đưa ánh mắt phóng tới mảnh đất của thành phố F, bọn họ muốn thành lập một khu công nghiệp tại thành phố F, nơi đó nguyên liệu đầy đủ, sức lao động giá rẻ, về phương diện tài chính vẫn có chút túng thiếu, phỏng chừng tháng sau là bắt đầu động thủ rồi."

Hàn Lục Hải là một người tương đối cẩn thận, không nên để ông ta liên lạc với mình, mà nên chủ động liên lạc với ông ta.

Việc này không đúng, hiện tại lúc này gọi điện thoại cho anh ta, anh ta đang ôm một cô gái trong quán bar a! Nhớ tới vừa rồi anh ta sốt ruột cho cô ta một bạt tai, anh ta có chút đau đầu, đợi lát nữa phỏng chừng phải đưa ít tiền rồi.

Bên kia Hàn Lục Hải nghĩ, gật đầu nói: "Tôi biết ngay cái lão Sơn yêu này không chiếm được mảnh đất kia của thành phố D, rất nhanh sẽ tìm mục tiêu khác, không nghĩ tới tốc độ nhanh đến nước này. Cậu xem trong khoảng thời gian này chú ý ông ta cho tôi, tốt nhất có thể hỏi thăm mua được mảnh đất ở thành phố F kia."

"Vâng tổng giám đốc..."

"Nói bao nhiêu lần, để không bị chú ý, gọi tôi là ông chủ!" Hàn Lục Hải không vui nhíu mày, mi tâm có cau lại thành chữ "xuyên".

Người đàn ông ảo não nhéo đùi mình, trầm giọng nói: "Tôi nhớ kỹ. Nhưng mà, ông hẳn không phải muốn chém giết mục tiêu kế tiếp của ông ta chứ? Trắng trợn như vậy, An thị bên này cũng sẽ tức nước vỡ bờ."

"Trong lúc này cướp đoạt nhiều như vậy làm gì? Khu vực vàng tôi đều đã giành được rồi. Tôi muốn nhanh nhanh xử cái đang ngáng chân tôi, tức nước vỡ bờ, nhưng tôi còn có con át chủ bài..." Nói tới chỗ này, ánh mắt Hàn Lục Hải tối sầm lại, lập tức trầm giọng nói: "Tôi sẽ lại giao cho cậu."

Màn hình điện thoại của anh ta sáng lên dòng chữ trò chuyện kết thúc, anh ta nhẹ nhàng thở ra, làm gián điệp thật không dễ dàng, vẫn lại là buôn bán gián điệp.

Trở về phòng, cô gái quán bar đã mặc chỉnh tề, bắt chéo hai chân ngồi ở trên giường: "Tiền!"

"Bảo bối, em muốn đi sao?" Người đàn ông cười tít mắt đi lên: "Anh còn không thương em sao..."

"Nói nghe tốt như vậy! Vừa rồi anh cho tôi một bạt tai!" Cô gái quán bar vẻ mặt lãnh nhạt: "Cho tôi tiền, tôi sẽ rời đi, không quấy rầy anh nghe điện thoại!"

"Đợi lát nữa cho em gấp ba, được không?" Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, tay từ từ đặt đến trên eo, tiếp theo chậm rãi tiến lên, chuẩn bị đi đến trung tâm của ngọn núi trắng nõn.

Nghe được "Gấp ba", mí mắt cô ta nhảy lên, nhưng vẫn làm bộ mắc cỡ ngại ngùng, có vẻ đặc biệt khó chịu. Nhưng là anh ta trấn an, rất nhanh cũng không mắc cỡ ngại ngùng nữa. Với ai có thể bỏ qua được, chứ bỏ qua thần tài, chả phải có lỗi lớn sao?! Còn lại là thần tài "cho sức lực" nữa!

"Háo sắc!" Cô giận dữ mắng một câu, lần lượt cởi bỏ nút áo dịu dàng nói: "Tha cho anh đấy!"

Trong phòng lại nở đầy hoa đào, xuân sắc đầy nhà.

Dĩa nho trên bàn vẫn giống như trước, Hàn Lục Hải suy nghĩ, đứng lên bưng  nho lên đi ra ngoài. Đi ra khỏi phòng sách, ông lại là cha của Hàn Thất Lục, chồng của Khương Viên Viên. Đi đến chỗ rẽ cầu thang, liếc thấy Hàn Thất Lục  ngồi bên bàn ăn ăn cơm. Nữ giúp việc bên cạnh vội vàng đi lên phía trước tiếp nhận đĩa trái cây trong tay Hàn Lục Hải.

"Đã tám giờ mới ăn bữa tối." Hàn Lục Hải nói xong đi đến bên Khương Viên Viên nói: "Tôi lần trước đưa cho bà sạc điện thoại, bà để đâu rồi?"

"Hình như là để trong ngăn tủ trong phòng rồi..." Khương Viên Viên đứng dậy nói: "Cho nên nói ông đổi cái điện thoại dùng, bây giờ ai còn dùng cái Nokia cục gạch kia nữa?"

"Những loại điện thoại cảm ứng thông minh kia tôi chẳng phải không biết dùng sao? Hơn nữa, Nokia thật tốt?" Hàn Lục Hải nói xong đi theo Khương Viên Viên cùng tiến lên lầu.

Hàn Thất Lục bất đắc dĩ lắc đầu, mọi người trong công ty Hàn thị đều khẳng định vì bọn họ mà ông chủ tiết kiệm mới dùng di động cũ, kỳ thật là vì hiện nay di động ông ta không dùng đến. Ăn cũng vừa xong, Hàn Thất Lục đứng lên, vừa hay nhìn thấy bên ngoài đại sảnh có đèn xe chiếu qua nơi này.

"Hẳn là Hàn quản gia đón con trai." Vừa thập bát đũa, người hầu nhìn Hàn Thất Lục sắc mặt nghi hoặc, vội vàng nói: "Phu nhân yêu cầu Hàn quản gia đem con của ông tới ở, Hàn quản gia mới đi đón. Nhiều năm như vậy, tôi mới biết Hàn quản gia có con trai."

Nếu nói sớm một chút, Hàn quản gia sớm có thể vận dụng mối quan hệ này, cho Lưu Đông Vũ càng có cuộc sống tốt. Nhưng Hàn quản gia luôn luôn công và tư rõ ràng, không muốn để Nhà họ Hàn lo lắng cho ông nên mới cố ý giấu chuyện, ông đã giấu chuyện này suốt mười năm qua.

Hàn Thất Lục trong lòng nổi lên một trận chua xót, Hàn quản gia coi như là nhìn anh lớn lên, bất luận cái gì đều là do chính ông tận tâm hoàn thành trách nhiệm, nhưng anh lại không hề biết Hàn quản gia có con trai.

Không tự chủ được anh hướng đại sảnh bước đến, mấy người hầu đang giúp Hàn quản gia di chuyển hành lý. Sau lưng Hàn quản gia Lưu Đông Vũ tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, buổi tối cậu ta thấy không rõ, nhưng vẫn cảm thấy được cực kì sang trọng. Cậu ta cũng sớm biết Nhà họ Hàn có tiền, không nghĩ tới lại có tiền đến nước này, trong ngôi nhà này, giống như là một tòa thành!

"Chú Lưu!" Hàn Thất Lục ở trong đáy lòng kêu Hàn quản gia như vậy, mặc dù Hàn quản gia mỗi lần đều sửa lại cách xưng hô.

"Thiếu gia, kêu chú Lưu tôi thực chịu không nổi. Đây là con trai tôi, Đông Vũ. Khiến mọi người thêm phiền toái rồi." Hàn quản gia nói xong, đem Lưu Đông Vũ kéo tới một bên.

Dù sao cũng là người trẻ tuổi, nhìn cha mình cung kính như vậy, cùng với một nam sinh nói chuyện, trong lòng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, cũng không nói gì.

"Tôi nghe nói rồi." Hàn Thất Lục gật gật đầu, cũng không thèm để ý thái độ Lưu Đông Vũ: "Ông thực nên nói cho chúng ta biết sớm một chút, chúng ta đều là người một nhà, cái gì mà phiền toái với không phiền toái."

"Nói vậy sao được, thiếu gia là thiếu gia." Hàn quản gia tư tưởng cực kỳ cổ hủ: "Cũng không còn sớm, cậu nên sớm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai còn đi học."

"Ừ, tôi biết rõ." Hàn Thất Lục ánh mắt đảo qua tóc của Lưu Đông Vũ, trong mắt hiện lên kinh ngạc: "Tóc húi cua rất thích hợp với cậu đấy! Tiểu tử!"

Lưu Đông Vũ sửng sốt, bị Hàn Thất Lục đột nhiên khen như vậy, không còn mất tự nhiên như trước, trái lại mở miệng sờ sờ đỉnh đầu nói: "Ba tôi bắt tôi cắt đấy."