Thiếp Khuynh Thành

Chương 80: Những âm mưu



Edit: Phi Nguyệt

Nguyên Kỳ trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Theo sát Lan Ngọccông tử, sau khi rời khỏi Phong quốc thì đi tới đâu.” – Triệu Tử Duy không ngạinguy hiểm trở về kinh đô, hành động ấy có khiến nàng cảm động?

Nếu nàng ta dám cảm động thì đúng là không biết tự lượng sứcmình. Ba tháng đối với nàng ta có lẽ quá dài rồi! Ánh mắt Nguyên Kỳ trở nên uám thâm trầm, từ hắn tỏa ra thứ áp lực kinh hồn khiến những người đứng ngoài xengựa cũng có thể cảm nhận được.

Gia Kiệt lập tức hiểu ra, Triệu Tử Duy vì muốn Mộ Dung Ca cảmđộng mà có thể làm chậm lại thời gian quay về Tề quốc củng cố địa vị của mình.Và việc hắn ta để Lưu Vân ở cạnh Mộ Dung Ca chắc chắn là có mục đích, hắn muốnmỗi khi Mộ Dung Ca nhìn thấy Lưu Vân sẽ nhớ đến hắn, nếu vậy Mộ Dung Ca có muốnquên hắn cũng rất khó khăn. Ngoài Triệu Tử Duy ra còn có Lan Ngọc công tử, LanNgọc có mục đích gì đây? Dành nguyên một ngày một đêm suy nghĩ về vấn đề nàynhưng Gia Kiệt vẫn chưa tìm ra được bất kì manh mối nào.

“Tề quốc có động tĩnh gì không?” – Nguyên Kỳ lạnh nhạt hỏi.Lúc này quanh thân hắn không còn lực áp bức nữa, nhưng vẫn khiến người kháccăng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Tên hắc y ám vệ được chính tay Nguyên Kỳ bồi dưỡng, trongcông việc vẫn luôn chu toàn, gã không hề nghĩ ngợi mà tiếp tục trả lời: “BẩmThái tử, Thập hoàng tử của Tề quốc hiện đang được Tề hoàng đế tín nhiệm và trọngdụng, địa vị của y ngày một cao hơn, bắt đầu có những quan viên đi theo y. Tinchắc trong tương lai, Thập hoàng tử cùng Thái tử Tề quốc sẽ có một màn tranh đấukhốc liệt.”

Nguyên Kỳ mỉm cười: “Quả nhiên bản cung đã không nhìn lầm MộDung Tẫn.” – Thằng nhóc đó chỉ mới mười hai tuổi, lại lớn lên ở Nguyên quốc nhỏbé, nhưng tới Tề quốc mấy tháng đã có được sự tín nhiệm của Tề hoàng đế, trởthành mối uy hiếp lớn nhất của Triệu Tử Duy, Mộ Dung Tẫn, thằng nhóc này khá đấy!

“Chủ công, theo ty chức thấy, Thập hoàng tử Tề quốc tuyệt đốikhông phải là đối thủ của Thái tử Tề quốc. Nếu y đã muốn có nô Mộ Dung Ca, chibằng chúng ta đem nô Mộ Dung Ca dâng cho Thái tử Tề quốc, để y trầm mê trong nữsắc, tạo cơ hội cho Thập hoàng tử kia phát triển lớn mạnh, như vậy nội bộ Tề quốctất loạn, chủ công cũng có thể ngồi ngoài làm ngư ông đắc lợi.” – Một gã phụ táđứng sau lưng Gia Kiệt nghe thấy cuộc đối thoại giữa Nguyên Kỳ và hắc y ám vệliền nảy ra kế sách trong đầu, gã lập tức lướt qua Gia Kiệt, hướng vào trong xengựa, hiến kế.

Đôi lông mày của Gia Kiệt nhẹ nhíu lại, y nhìn tay phụ tá ởtrước mặt, là phụ tá mà không có tâm cơ thì không thể ở lại bên cạnh Thái tử.Nhưng thật ra kế sách của tay phụ tá này dù có chút âm hiểm nhưng vẫn có thểxem là một kế hay. Chỉ tiếc gã vẫn chưa nhìn ra được thái độ khác thường của chủcông đối với Mộ Dung Ca, vì vậy để Mộ Dung Ca trở về vòng tay của Triệu Tử Duy tuyệtđối là một kế sách tồi. Hơn nữa, trong thời gian ngắn mà Mộ Dung Tẫn có đượcnhư ngày hôm nay, tin chắc rằng chẳng bao lâu nữa y cũng sẽ là đối thủ lớn nhấtcủa Triệu Tử Duy.

“Ngươi đi theo bản cung bao lâu rồi?” – Nguyên Kỳ nhìn lướtqua gã phụ tá tên Na Mạc Liêu.

Câu hỏi này khiến gã mừng rỡ như điên, lập tức đáp: “Khởi bẩmchủ công, chừng hơn năm năm rồi ạ.”

“Tận năm năm cơ à.” – Nguyên Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng nói. Sauđó liếc mắt sang Gia Kiệt, hạ lệnh. – “Ngươi biết phải làm sao rồi đấy.”

Gia Kiệt lập tức đáp: “Ty chức tuân mệnh.” – Đã là người đitheo chủ công, thì điều quan trọng nhất phải hiểu được chính là không thể làmtrái mệnh lệnh của người, càng không được tự cho mình là thông minh, hiến kếkhi chủ công chưa cho phép! Không tự chủ được mà làm ra những hành vi sốc nổinhư vậy, kết cục chỉ có một con đường chết!

Na Mạc Liêu trở nên ngây ngốc, gã chưa kịp hiểu chuyện gì vừaxảy ra. Gã còn đang chờ Thái tử khen ngợi, lập tức chọn dùng kế hoạch của gã, rồisau đó người sẽ nâng gã lên ngang hàng với Gia Kiệt. Nhưng ai ngờ Thái tử lạikhông làm như thế, còn quay sang phân phó cho Gia Kiệt làm việc.

Trong lúc gã còn đang hoang mang, Gia Kiệt đã đi tới trước mặt,lắc đầu nói: “Ngươi không xứng làm phụ tá của Thái tử nữa.”

“Cái gì?!” – Na Mạc Liêu nhất thời ngẩn người, tại sao chỉtrong nháy mắt gã đã không còn xứng làm phụ tá nữa? Vừa rồi gã còn dương dươngtự đắc cho rằng mình đã lập công ở trước mặt Thái tử, nhưng giờ khắc này cục diệnbiến hóa khiến gã không kịp có phản ứng.

Nhưng gã có thể làm phụ tá cho Nguyên Kỳ nhất định cũng là kẻthông minh hơn người, gã lập tức hiểu ra vì sao mình lại bị rơi vào tình cảnhtai họa này, bởi vì gã đã quá nóng lòng muốn lập công nên chưa được sự đồng ý củaThái tử đã nhảy vào hiến kế, đây là điều tối kỵ! Na Mạc Liêu tuyệt vọng ngồi bệtdưới đất, bao nhiêu năm nỗ lực chỉ vì một phút không cẩn thận mà tiêu tan hết!

Trong mắt Gia Kiệt khẽ lóe lên ý cười lạnh lùng, đúng làkhông biết tự lượng sức mình! Phất tay một cái, lập tức có một tên hộ vệ đi vàodẫn gã phụ tá kia ra. Xong việc y quay trở lại đứng trước xe ngựa, chờ mệnh lệnhcủa Nguyên Kỳ.

“Khởi hành.”

Theo mệnh lệnh của Nguyên Kỳ, đoàn người lại tiếp tục lên đườngtrở về Hạ quốc.

Tên hắc y ám vệ cũng nhanh chóng lui đi, gã quay trở về kinhthành Phong quốc, tiếp tục giám sát nhất cử nhất động của Mộ Dung Ca.

—————–

Triệu Tử Duy chạy cả đêm trong mưa mới đuổi kịp đoàn ngườiQuất Đào. Thân thể mạnh mẽ như sắt thép của hắn cuối cùng cũng bị nhiễm phonghàn nghiêm trọng.

Hắn hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm, cả đoàn người vẫn tiếptục lên đường, mình Quất Đào ở bên cạnh bảo vệ chăm sóc cho hắn. May mắn trongđoàn người đi theo lần này có ngự y giỏi nhất Tề quốc, nếu không bệnh phong hàncủa Triệu Tử Duy sợ rằng phải mất hai tháng mới có thể thuyên giảm.

Lần đổ bệnh này của Thái tử đã khiến Quất Đào rất sợ hãi,Thái tử chưa từng bị bệnh, ngay cả phong hàn cũng chưa bị nhiễm lần nào. Trongmắt của tất cả mọi người, thái tử là một người vĩ đại không ai sáng bằng. Nhưnglúc này đây, khi Thái tử ở trong trạng thái hôn mê, người lại nhiều lần gọi lênba chữ Mộ-Dung-Ca.

Lưu Vân đã bị Thái tử điều phái ở lại bên cạnh Mộ Dung Ca,Quất Đào càng nhìn bộ dạng bệnh tật của Thái tử lúc này, càng hận. Mộ Dung Ca,cô ta quả nhiên là một kẻ chuyên gây tai họa! Còn dám liên lụy đến cả Thái tử!

“Thái tử, tình yêu nam nữ sao có thể so sánh với giang sơnthiên hạ?!” – Quất Đào ngồi bên cạnh thầm nói.

Cẩm Đức xốc mành sa, bước vào trong xe ngựa. Nàng cầm mộtchiếc khăn vừa nhúng qua nước nóng lau tay chân cho Triệu Tử Duy.

“Mộ Dung Ca…” – Triệu Tử Duy từ trong hôn mê lại cất tiếng gọinỉ non.

Cẩm Đức lập tức ngẩng đầu nhìn Quất Đào, cắn răng nói: “Xemra trong lòng Thái tử đã có Mộ Dung Ca, về lâu về dài cô ta nhất định sẽ trởthành trở ngại trên con đường xưng bá thiên hạ của Thái tử!”

Đôi mắt Quất Đào lóe lên, vẻ mặt nàng hiện lên nét tàn nhẫn:“Vì nghiệp lớn của Thái tử, ta sẽ giết chết Mộ Dung Ca, sau đó quay về tự vẫntrước mặt người để tạ tội!”

“Vạn lần không được! Thái tử nhất định không bỏ qua chongươi. Hơn nữa lúc này còn có Lưu Vân đang bảo hộ Mộ Dung Ca, ngươi không phảilà đối thủ của hắn.” – Câu nói của Quất Đào khiến Cẩm Đức hốt hoảng, tay khẽrun. Tuy nàng cũng không muốn thấy Thái tử bị hủy hoại, nhưng giờ Thái tử đãthành ra như vậy, dù nàng cùng Quất Đào có muốn ra tay nhưng chắc chắn thái tửsẽ không cho phép. Nếu cứ hành động bừa bãi, kết cục cuối cùng của các nàngchính là cái chết.

“Ngươi sợ chết sao?” – Quất Đào nhìn Cẩm Đức lạnh giọng hỏi,đôi mắt ánh lên nét tàn nhẫn.

Cẩm Đức cắn răng: “Ta sao lại sợ chết chứ.” – Từ lúc đi theoThái tử, sinh tử của các nàng đã là của người, chỉ cần một câu nói của Thái tửthì các nàng có thể hy sinh tính mạng, vì Thái tử bất cứ chuyện gì cũng có thểlàm, vậy làm sao còn biết sợ chết! Đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất đối vớinàng.

“Vậy ngươi ở đây chăm sóc cho Thái tử. Nếu Thái tử tỉnh lại,ngươi cứ nói cho người biết việc ta đang làm. Khi trở về ta sẽ dùng cái chết đểtạ tội với người.” – Quất Đào lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Tới trước cửa xe ngựa,nàng quay đầu lại dặn dò Cẩm Đức. Nàng không sợ chết, chỉ cần không còn kẻ nàođứng trước ngáng đường Thái tử.

—————–

Vốn Mộ Dung Ca định cải trang trước khi khởi hành, nhưng lạinghĩ có cải trang cũng chẳng để làm gì, hẳn lúc này đang có không ít người âmthầm theo dõi cô, nếu đã vậy sao cô còn phải làm việc thừa thãi?

Sắc mặt của Lan Ngọc công tử hôm nay đã khá hơn, không còntrắng bệch như mấy hôm đầu. Nhưng Mộ Dung Ca vẫn luôn cảm thấy cơ thể y như mộtngọn đèn dầu sắp cạn. Đã có lúc cô thắc mắc vì sao y lại trở thành như vậy,nhưng rốt cuộc vẫn không trực tiếp hỏi.

Môi trường sống ở thời cổ đại rất trong lành, không hề bị ônhiễm, mà những người cô gặp ở nơi đây hầu hết đều có xuất thân quyền thế, dungmạo lại đẹp đẽ tuyệt trần khiến họ trở nên kiêu căng tự phụ. Khi Lan Ngọc côngtử đứng cạnh Tiểu Thập, y chỉ kém hắn khoảng sáu tới bảy cm. Lan Ngọc không cógương mặt khuynh thành như Nguyên Kỳ, không có đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy,càng không có vẻ thanh lịch như Lâm Khinh Trần, nhưng y có những nét tao nhã rấtriêng, gương mặt cũng thanh tú ưa nhìn. Hơn nữa, ở y không có sự lạnh lùng, ngượclại còn khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?” – Lan Ngọc mỉm cười nhìn MộDung Ca ngồi thất thần trên xe ngựa.

Mộ Dung Ca định thần lại, cô ngượng ngùng: “Bệnh tình củaLan Ngọc công tử không thể chữa khỏi sao?”

Nghe thấy vậy, hai mắt Lan Ngọc dường như trở nên xa xôi, giốngnhư đang nhớ lại một đoạn hồi ức nào đó, nhưng y vẫn trả lời bằng giọng nói mềmnhẹ dịu dàng: “Có lẽ chỉ hai-ba ngày nữa là khỏi.”

Câu trả lời không rõ ràng khiến Mộ Dung Ca đột nhiên hiểura, dường như y không còn muốn sống trên cõi đời này nữa, cái chết đối với y cókhi lại là sự giải thoát.

Mộ Dung Ca không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này, ai cũng cóbí mật của riêng mình, y cũng không ngoại lệ. Có thể bí mật thân thế ở đằng sauy khiến thế nhân phải khiếp sợ, nhưng nó cũng chẳng liên quan gì tới cô.

Bên ngoài xe ngựa, Tiểu Thập phụ trách điều khiển xe ngựa,nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người khiến mắt hắn bắt đầu ươn ướt. Độc đãxâm nhập sâu vào huyết quản, vào tận xương tủy của công tử, nếu muốn khỏi hẳn,nhất định phải hủy hoại hình tượng bao nhiêu năm qua của người. Tiểu Thập đãnhiều lần khuyên công tử nên buông lỏng tâm lý, phóng túng một tháng để giữ lạitính mạng, nhưng công tử kiên quyết cự tuyệt.

Thân thể của Lan Ngọc công tử lúc này đây yếu ớt vô cùng,ngay cả thuốc dùng hàng ngày cũng đang mất dần dược tính, Tiểu Thập không biếtngười còn có thể duy trì trong bao lâu nữa.

Lưu Vân liếc mắt sang Tiểu Thập, y âm thầm so sánh. Mặc dùcơ thể Tiểu Thập có khiếm khuyết nhưng võ công lại rất bí hiểm, có lẽ nếu đấutay đôi với Tiểu Thập, y cũng chỉ có thể gắng gượng được hơn trăm chiêu.

Trong lòng thầm phỏng đoán, Công tử Lan Ngọc nhìn có vẻ nhưđang mang bệnh nặng, nhưng e rằng tu vi võ công của y còn cao hơn Tiểu Thập.Hai ngày nay hắn luôn quan sát nhưng vẫn không thấu tỏ được tu vi của Lan Ngọc.Khi đối mặt với y, đáy lòng hắn luôn sinh ra cảm giác sợ hãi vô biên. Thái tử đểhắn ở lại bảo hộ cho Mộ Dung Ca, có lẽ cũng muốn hắn có thể dần dần tìm ra nhiềuchuyện hơn nữa về Lan Ngọc công tử?

Lan Ngọc quá thần bí, không một ai biết thân phận thật củay, tu vi võ công, mục đích, hay căn bệnh lâu năm vẫn luôn dai dẳng bám theo y.



Lạc hoacung.

“Thái tử Tề quốc có tình ý với Mộ Dung Ca?” – Lâm Thiện Nhãnhẹ nhíu mày, toàn thân ngập trong thùng nước tắm rải đầy cánh hoa hồng, nàngta kinh ngạc trước thông tin do tử sĩ vừa bẩm báo. Ở yến tiệc tẩy trần, Triệu TửDuy đã đem Mộ Dung Ca dâng cho phụ hoàng, lúc đó sự trầm mặc hồi lâu mới đi đếnquyết định của y không khiến nàng suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này đây, nàng mớiphát hiện ra quả thực Thái tử Tề quốc để ý tới Mộ Dung Ca. Không phải chỉ đơngiản là yêu thích một nô tỳ, mà y thực sự đã yêu nó, không biết chừng sau nàycòn có thể đưa nó lên làm sủng thiếp.

Mới nghĩ tới đây thôi mà toàn thân Lâm Thiện Nhã đã dâng lênmột cỗ sát khí, nàng ta không hề cảm thận được nước ấm quanh thân mà như thểđang ngâm mình trong một bồn nước lạnh vậy. Rốt cuộc Mộ Dung Ca đã dùng thủ đoạngì mà có thể khiến cả Nguyên Kỳ lẫn Triệu Tử Duy phải lưu tâm?

Nếu là vì khúc cầm kĩ ngày đó, nó cũng chỉ được cho là cóchút đặc biệt mà thôi, còn về kỹ xảo thì không thể so sánh nàng. Hơn nữa, bấtluận là thân phận hay dung mạo, nó đều kém xa nàng.

Nhưng hết lần này tới lần khác nó lại làm cho hai nam nhânưu tú đó phải để ý.

“Nô tỳ cũng không hiểu, ở yến tiệc tẩy trần Thái tử Tề quốcđã đem Mộ Dung Ca dâng cho hoàng thượng, như vậy đã nói lên ở trong lòng Thái tử,nó cũng chỉ là một đứa nô tỳ. Nhưng hôm nay Thái tử Tề quốc lại không tiếc mạohiểm, đội mưa đội gió quay lại kinh thành tìm nó, còn để cận vệ Lưu Vân tới bảohộ nó. Về điểm này, nô tỳ không có cách nào lý giải.” – Xảo Vân vừa chà lưngcho Lâm Thiện Nhã, vừa thắc mắc.

Lâm Thiện Nhã cười nhạt: “Bản cung nghe nói nữ nhân Nguyênquốc rất am hiểu thuật dụ dỗ, kỹ xảo khuê phòng khó ai bì kịp. Đến như ThanhNhã yêu mị được Thục quý phi dạy dỗ cẩn thận cũng chưa chắc đã so sánh được vớinó. Bản cung cũng lười quan tâm, chuyện đó cứ để Thanh Nhã tự giải quyết đi.”

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện cũng đủ khiến nàng tỉnhtáo lại. Nguyên Kỳ giữ Mộ Dung Ca lại hẳn có mục đích của chàng, nếu nàng ratay thì dù gạt bỏ được một mối lo nhưng e rằng thứ bị tổn thất còn nghiêm trọnghơn. Huống chi lúc này Mộ Dung Ca đã được công tử Lan Ngọc cứu, bên cạnh còn cócận vệ của Triệu Tử Duy bảo hộ, e rằng tử sĩ của nàng khó có cơ hội ra tay.

Nếu Triệu Tử Duy đã để ý tới Mộ Dung Ca như vậy, thì kẻ cầnlo lắng phải là Thanh Nhã chứ không phải nàng! Để Thanh Nhã sớm biết địa vị củanó ở trong lòng Triệu Tử Duy, thì nó càng hiểu rõ một điều, cho dù có được gảsang Tề quốc thì thân phận của nó cũng chỉ là một tỳ thiếp mà thôi. Nếu khôngđược sự che chở của công chúa Lương quốc thì e rằng chỉ cần một đứa nô tỳ như MộDung Ca cũng sẽ gây bất lợi cho nó.

“Ý của công chúa là…?”

Lâm Thiên Nhã hé miệng cười, đẹp khuynh quốc khuynh thành,nàng đưa tay hất lọn tóc qua sau vai, mái tóc suôn mềm, đen nhánh, nàng mỉm cười,nói: “Đem tin tức Thái tử Tề quốc quay lại tìm Mộ Dung Ca truyền ra ngoài.”

“Vâng!”

Lâm Thiện Nhã tuyệt đối không ngờ tới, nàng tính kế ThanhNhã, nhưng lại vì thế mà đem đến nguy cơ diệt vong cho Phong quốc trong tươnglai!

—————

Sau giờ Ngọ (12h trưa), tiết trời dần nóng lên, nhiệt độ đãtăng thêm nhiều so với mấy ngày mưa trước đó.

Vĩnh Ninh điện.

Sau giấc ngủ trưa, Lâm Thanh Nhã vừa tỉnh dậy thay y phục,thì thấy cung nữ hầu cận của nàng chạy vào tẩm điện với vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

“Có chuyện gì mà ngươi cuống quýt lên thế?” – Lâm Thanh Nhãnhìn qua gương đồng thấy vẻ mặt lo lắng của cô cung nữ liền trầm giọng hỏi.

Lô Hội liếc mắt về phía người cung nữ đang chải đầu cho LâmThanh Nhã, nàng ta không nói mà chỉ khom người đứng ở một bên, Lâm Thanh Nhã thấythế liền ra lệnh cho cô cung nữ chải đầu kia lui ra.

“Nói đi.”

Lô Hội lập tức bẩm báo: “Nô tỳ vừa tới Y phòng lấy y phục,ngẫu nhiên nghe thấy bọn cung nữ ở đó đang nghị luận to nhỏ với nhau. Không biếtbọn họ lấy tin tức ở đâu, nói có người trông thấy Thái tử Tề quốc vốn đã rời khỏikinh thành rồi, nay lại chạy suốt đêm quay về gặp nô tỳ Mộ Dung Ca ở khách điếmbình dân Như Long. Rốt cuộc Thái tử đã nói chuyện gì với Mộ Dung Ca thì không aibiết, chỉ biết khi Thái tử đi khỏi có để lại Lưu cận vệ bảo hộ cho Mộ Dung Ca.”

“Cái gì?” – Dung nhan xinh đẹp quyến rũ của Lâm Thanh Nhãcau lại. Một Lương Hân Hân đã khiến nàng mất ăn mất ngủ mấy ngày, phải chịu đủmọi loại giễu cợt của đám người trong cung, thế mà lúc này đây lại nhảy ra thêmmột Mộ Dung Ca nữa ư?

Lâm Thanh nhã chưa bao giờ nghĩ con ả Mộ Dung Ca sẽ là mối bậntâm của nàng, lúc trước nàng chỉ muốn lợi dụng nó để chiếm được sự tín nhiệm củaphụ hoàng, tranh thủ lấy được phần hồi môn vì bản thân mình, thật không ngờ hômnay nó lại là một trong những cái gai làm vướng bận mắt nàng!

Mộ Dung Ca chỉ là nô tỳ hầu hạ bên cạnh Triệu Tử Duy, lúctrước nàng nói sẽ khiến Triệu Tử Duy dâng Mộ Dung Ca cho phụ hoàng, nàng cònkhông thèm liếc mắt đến nó. Cứ tưởng nó chỉ là một tỳ nữ thấp hèn, được phụhoàng coi trọng đã là phúc phần của nó rồi. Vậy mà… không ngờ nó vẫn chưa từ bỏý định muốn trèo cao!

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã trở nên vô cùng khó coi, trong lòngnàng có dự cảm không tốt. Có thể ở trong lòng của Triệu Tử Duy, vị trí của nàngvà Lương Hân Hân còn không bằng con tiện nhân Mộ Dung Ca đó! Nếu không phảichàng để tâm thì đã không phân phó Lưu cận vệ bảo hộ cho nó.

Có điều, nàng cảm thấy hơi nghi ngờ, – “Tin tức kia là do aitruyền ra?”

Những chuyện này, cung nữ trong cung không thể biết được,hơn nữa tin tức truyền đi nhanh như vậy, rõ ràng có người cố ý muốn để nàng biết.

Mộ Dung Ca kia không phải đã thuộc về Nguyên Kỳ rồi sao?

Chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ đoán ra được ngay kẻ muốn biếttin tức của Mộ Dung Ca nhất hiện tại là ai. Lâm Thiện Nhã! Quả nhiên đê tiện!

“Nô tỳ cho rằng đây chỉ là lời đồn, nhưng lại nghe từ miệngthủ vệ gác cổng nói, khi Thái tử Hạ quốc rời khỏi hoàng cung đã để Mộ Dung Ca đứngtrước cửa. Nô tỳ đoán rằng nó đã bị thất sủng nên mới dùng thủ đoạn khiến Tháitử Tề quốc quay lại kinh thành gặp nó.” – Lô Hội cúi đầu, nói lên những suyđoán của mình.

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã ngày càng trở nên khó coi. Mộ Dung Calại thất sủng trước Nguyên Kỳ? Chẳng phải nó giỏi thuật dụ dỗ lắm sao? Còn câudẫn được cả Triệu Tử Duy nữa mà?

Nàng nghiến chặt răng, thì ra đây chính là mục đích Lâm ThiệnNhã phao ra tin tức này, nó đang muốn ngồi chờ xem kịch vui!

“Nhanh giúp bản cung thay y phục, bản cung muốn đi thỉnh anphụ hoàng.” – Gương mặt nàng lúc đen lúc trắng, cơn phẫn nộ trong mắt tạm biếnmất, nàng vội đứng lên phân phó cho Lô Hội.

Cũng bởi vì nàng không phải là con vợ cả nên không thể nuôivài tên ám vệ, cho dù có muốn giết Mộ Dung Ca để loại trừ hậu hoạn cũng đành bấtlực, thứ duy nhất nàng có thể bấu víu lúc này chỉ còn phụ hoàng. Chẳng phải phụhoàng vẫn luôn có ý với Mộ Dung Ca đó sao? Hai ngày nay nàng phải vất vả lắm mớitìm được một đứa cung nữ có dung mạo giống Mộ Dung Ca ba phần để dâng lên phụhoàng, lúc này nếu đem tin tức của Mộ Dung Ca nói cho phụ hoàng biết, chắc hẳnsẽ có được sự trợ giúp của người.

Lâm Thiện Nhã muốn mượn đao giết người, chẳng lẽ nàng lạikhông làm được?

Một ngày sau, cơn sốt phong hàn đã thuyên giảm, Triệu Tử Duymới tỉnh dậy.

Hắn gọi Quất Đào, nhưng người tới lại là Cẩm Đức.

Hắn hỏi: “Quất Đào đâu?”

Cẩm Đức vội vã quỳ phục trên mặt đất, căng thẳng trả lời:“Hôm qua Quất Đào đã quay lại kinh đô Phong quốc ạ.”

Ánh mắt Triệu Tử Duy trở nên sắc lạnh, như muốn bắn xuyênqua thân thể đang quỳ phục trên đất kia, khí thế bức người.

“Quất Đào thấy Thái tử bị nô tỳ của Hạ quốc làm mê mẩn tâmtrí, đến mức khiến thân thể bị nhiễm phong hàn. Chúng nô tỳ thấy rằng cô gáinày là kẻ gây ra nhiều tai họa, nếu còn tiếp tục sống trên đời, e sẽ chỉ là kẻngáng đường đi tới nghiệp lớn của Thái tử. Quất Đào đã quay lại để giết Mộ DungCa. Trước khi rời đi, nàng ấy còn lập lời thề, sau khi giải quyết xong mọi chuyệnsẽ quay lại gặp Thái tử, và lấy cái chết để tạ tội với người.” – Cẩm Đức nhắmchặt hai mắt, hít sâu, chỉ trong một hơi đã nói ra toàn bộ. Một ngày một đêmqua, trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng, nàng vừa muốn Thái tử sớm tỉnh lại, vừamong người tỉnh dậy trễ một chút, như vậy mới có thêm thời gian để Quất Đào hạthủ với Mộ Dung Ca.

Thái tử đã tỉnh. Quất Đào tìm thấy Mộ Dung Ca chưa?

Nghe thấy vậy, Triệu Tử Duy lập tức giận dữ vung chân đá CẩmĐức bay ra ngoài xe ngựa, hắn rống lên một tiếng chói tai: “Chết tiệt!”

Cẩm Đức bị đá văng ra ngoài, nặng nề ngã xuống đoàn xe ngựađang chạy, may có võ công bảo vệ nên tránh được móng ngựa rầm rập. Cẩm Đức đã sớmchuẩn bị tâm lý nhận hình phạt từ Thái tử, thế nhưng khi nghe thấy tiếng thétgiận dữ của người, nàng có thể nhận ra sự tuyệt vọng, đau đớn chứa đựng trongđó, nỗi đau ấy khiến nàng cũng không chịu được mà cảm thấy tim mình run rẩy.

Nếu Quất Đào thành công giết được Mộ Dung Ca thì chắc chắnThái tử sẽ không để cho nàng ấy còn sống trên đời.

————-

Bốn ngày sau.

Hoàng cung Tề quốc. Dưỡng Tâm điện.

Trong tay Mộ Dung Tẫn nắm chặt mẩu giấy nhỏ lấy ra từ bồ câuđưa tin.

Trên giấy viết: Mộ Dung Ca đã thị tẩm cho Nguyên Kỳ.

“Tỷ, dù xảy ra chuyện gì thì ở trong lòng Tẫn Nhi, tỷ vẫnthuần khiết không chút tỳ vết.” – Hắn nhìn mẩu giấy thấm đẫm mồ hôi trên tay,chữ viết trên đó đã nhòe hết, không còn nhìn ra được nội dung.

“Mười ngày sau là sinh thần (sinh nhật) thứ mười ba của Thậphoàng tử, nô tài biết được một tin tức. Hoàng thượng dự định trong ngày đó sẽthông cáo hôn sự của hoàng tử, và sau lễ thành nhân sẽ cử hành đại hôn. Ngườiđược lựa chọn là tiểu thư Tể tướng đương thời, năm nay cũng vừa tròn mười ba.”– Một gã hoạn quan tuổi chừng bốn mươi cung kính đứng bên cạnh cẩn thận nhìn sắcmặt của Mộ Dung Tẫn, chờ tới lúc gương mặt hắn dần dần giãn ra, y mới dám tiếptục bẩm báo. Người này chính là vị công công trước đây đã từng hầu hạ Mễ quýphi – mẹ đẻ của Mộ Dung Tẫn. Y luôn luôntrung thành với Mễ quý phi.

Trước đây, khi Mễ quý phi cảm thấy mình gặp nguy hiểm, bà liềngiao đứa con trai mới tròn một tuổi của mình cho y. Vào thời điểm Mộ Dung Tẫnquay trở về, y còn đang làm công việc cọ rửa nhà xí ở trong cung. Mộ Dung Tẫn vừaquay về đã lập tức cứu y. Y tự hạ quyết tâm, sẽ trung thành, tận tâm với MộDung Tẫn, chứ không chỉ với một mình Mễ Quý Phi.

Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Tẫn cau lại, đôi con ngươi đenláy lóe ra thứ ánh sáng sắc lạnh khiến người đối diện thấy rét buốt tận xương.Cúi đầu nhìn tờ giấy nắm trong tay, hắn bước tới trước bàn, trực tiếp đưa tờ giấylên trước ngọn nến, tiêu hủy.

Ánh sáng màu đỏ của lửa chập chờn nhảy múa, phản chiếu trongcon ngươi tĩnh lặng, từ người hắn tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương.

“Tiểu thư nhà Tể Tướng?” – Đôi môi đỏ sẫm khẽ cong lên.

“Vâng, là tam tiểu thư nhà Vương Tể tướng, đệ nhất mỹ nhân Tềquốc, một kỳ nữ rất xứng với Thập hoàng tử.” – Tả Đạo cúi đầu giải thích.

Lúc còn sống, Mễ quý phi rất được hoàng thượng sủng ái, khiếntoàn bộ phi tần trong hậu cung đều bị thất sủng, vì thế nên hôm nay người đối vớiThập hoàng tử càng thêm yêu thương, tin tưởng, ngay cả việc chọn phi cho Thậphoàng tử cũng tốn không ít công tư của hoàng thượng, người phải chọn ra vị tiểuthư tốt nhất. Cũng có thể vì Hoàng thượng sợ khi Thái tử quay về hoàng cung sẽphá hoại tất cả, cho nên mới không chờ Thái tử về đã định trước hôn phối cho Thậphoàng tử.

Trong tròng mắt đen nhánh của người thiếu niên kia hiện lênvẻ chán ghét. Đại đa số nữ tử trên thế gian này đều sùng bái hư vinh, không mộtngười nào thật lòng yêu thương hắn, nếu vậy thì có dung mạo như thiên tiên cũngđể làm gì?

“Nếu ta không đồng ý việc này?” – Hắn không thèm để ý.

Tả Đạo không thể tin vào tai mình, y trợn tròn hai mắt ngạcnhiên nhìn Mộ Dung Tẫn, – “Đây là cơ hội báo thù tốt nhất của người!”

Đôi mắt bình lặng như nước của người thiếu niên kia bỗng bắnra đốm lửa giận dữ. – “Bổn điện hạ nghĩ kỹ đã.”

Hắn phải suy nghĩ kỹ càng, tuyệt đối không thể khiến chomình phải hối hận! Tuyệt đối không! Hắn muốn có một cuộc sống hạnh phúc, cũngmuốn để cho nàng có một cuộc sống thật hạnh phúc.

Cho dù phải nỗ lực hơn nữa, trả cái giá đắt hơn nữa, hắn vẫnkhông sợ!

———-

Hoàng cung Phong quốc.

Trong Ngự thư phòng, Lâm Thu Thành lúc này không ngồi phêduyệt tấu chương mà chỉ đi qua đi lại, tâm tình bất ổn.

Đến khi Lâm Thanh Nhã bước vào, hai mắt lão sáng ngời, lập tứchỏi tới: “Đã có tin tức gì của đứa nô tỳ đó chưa?”

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã thoáng chìm xuống, nhưng rất nhanhgiãn ra thành một nụ cười xinh đẹp. – “Phụ hoàng chớ lo lắng, đã có tin tức củanô tỳ đó rồi, chỉ còn chờ thời cơ nữa thôi ạ.” – Trong bụng nàng thấp thỏmkhông yên, tại sao Mộ Dung Ca lại đi cùng Công tử Lan Ngọc?

Mấy năm gần đây, Lan Ngọc công tử là nhân vật được người ngườibiết đến, bách tính kính yêu. Nghe nói, cũng có rất nhiều người muốn ám sát ynhưng không một ai thành công. Hôm nay Mộ Dung Ca lại đi cùng y, vậy càng ít cơhội cho nàng ra tay hơn.

“Trẫm vô cùng lo lắng, ngày ngày đều ăn không ngon, ngủkhông yên. Ngươi mau chóng giải quyết việc này đi, nếu không khiến Trẫm thỏamãn, vậy thì chuyện hòa thân giữa ngươi và Thái tử Tề quốc cũng coi như thôiđi!”- Lâm Thu Thành phất phất tay, lời nói thiếu kiên nhẫn.

Nụ cười trên gương mặt Lâm Thanh Nhã cứng đờ, không ngờ phụhoàng lại dùng cách này để uy hiếp nàng!

————–

Nhóm người Mộ Dung Ca đi đường mấy ngày liên tiếp, thẳng đãqua năm ngày.

Dọc đường đi bình an, không xuất hiện tình huống nào ngoài ýmuốn.

Nhưng tình trạng của Lan Ngọc công tử không được tốt, hầunhư y chỉ nằm trên xe ngựa, thở khó nhọc, có đôi lúc y ngủ rất sâu, ngay cả lúcdừng chân nghỉ trưa cũng ở trong xe ngựa, thỉnh thoảng mới mở mắt báo cho MộDung Ca biết hắn muốn ngủ thêm một lát nữa.

Ban đầu Mộ Dung Ca rất lo lắng, nghĩ rằng bệnh tình của LanNgọc công tử đang ngày một nặng lên, nhưng Tiểu Thập lại nói cho cô biết, tìnhtrạng của công tử trong hai năm qua vẫn vậy, nhưng chưa lần nào nguy hiểm đếntính mạng.

Cô phát hiện vẻ lo âu hiện rõ trên gương mặt thanh tú của TiểuThập, nghĩ đến Lan Ngọc, tình trạng của y hiện nay e rằng khó mà qua khỏi.

Rốt cuộc y đã mắc bệnh gì mà lại giày vò con người ta đến vậy?

Mặc dù Lan Ngọc rất giỏi chịu đựng, nhưng trên đường đi, mỗilúc xe xóc nảy cô vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ miệng y, chắn hẳnrất đau nên y mới không nhịn được phải bật thốt lên như vậy.

Lan Ngọc ăn uống không được tốt, mặc cho hai người Tiểu Thập,Lưu Vân ăn nhiều, y chỉ lướt qua một chút. Mộ Dung Ca phát hiện, y thích ăncháo và canh nóng, đôi lúc ăn thêm bánh bao và một ít sủi cảo, còn những món dầumỡ đậm vị, mùi hương xông thẳng vào mũi, y sẽ không ăn miếng nào.

Mỗi khi dừng chân nghỉ ngơi ở khách điếm, Mộ Dung Ca đều vàobếp nấu cháo, nấu canh cho y, nên những ngày này khí sắc của y cũng đã hồng hàohơn, không tái nhợt như mấy ngày trước.

Lan Ngọc không tăng cân, nhưng mặt của Tiểu Thập đã có thêmmột tầng mỡ, bụ bẫm tròn trịa hẳn ra, trông lại càng đáng yêu! Mỗi khi nhìn thấygương mặt tròn tròn khả ái của Tiểu Thập, cô đều không nhịn được mà cười thànhtiếng. Gương mặt đáng yêu kết hợp với dáng người cao lớn khiến cô nghĩ tới hìnhtượng mặt thiên sứ – thân ác quỷ…

Lưu Vân vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng một tấc cũng không rờikhỏi cô.

Đêm xuống, bọn họ nghỉ ngơi trong khách điếm bình dân ở mộtthị trấn nhỏ nghèo nàn.

Mộ Dung Ca hôm nay không xuống bếp khiến Tiểu Thập thất vọngra mặt, nghe cô nói cảm thấy thân thể không được khỏe, hắn lập tức quan tâm, hỏihan: “Cô nương nghỉ ngơi cho tốt, ta đi gọi chưởng quầy chuẩn bị ít đồ ăn ngon.”

Cô gật đầu cười: “Ừ.”

Dù mới chỉ ở cạnh nhau mấy ngày, nhưng Mộ Dung Ca luôn cảmthấy Tiểu Thập giống như Tẫn Nhi vậy, mỗi khi ở trước mặt hắn, cô không cầnphòng bị gì cả.

Tiểu Thập đi ra, chợt nghe thấy lời nói của Lưu Vân đang đứngtrước cửa: “Nói với chưởng quầy, ta chỉ cần một cái bánh bao là được.” – Giọngđiệu của y tuy vẫn lạnh như băng, nhưng không khó để nghe ra sự thất vọng trongđó. Mấy ngày nay y đều ăn những món Mộ Dung Ca nấu nên khẩu vị được nuông chiềuquá hóa hư rồi, nghĩ tới ở thị trấn nhỏ này chắc không có đầu bếp giỏi nên hắncũng chẳng muốn ăn.

Mộ Dung Ca nhíu mày, bụng không ngừng truyền đến cảm giácđau đớn. Hôm nay đúng là ngày đầu tiên của chu kỳ kinh nguyệt, có lẽ mấy ngày gầnđây đều phải ngồi xe ngựa nên bụng càng khó chịu hơn, uống nước nóng giúp cơnđau giảm bớt nhưng vẫn khiến cô mệt đến mức cả người không còn chút sức lựcnào.

Có Lưu Vân canh chừng ở bên ngoài nên cô không lo lắng về sựan toàn của mình nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ trong sự đau đớn, mệt mỏi rã rời.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Mộ Dung Ca cảm thấy lạnh run, côtỉnh dậy thấy cửa sổ vẫn còn mở, đành khoác tạm tấm áo ngoài, xuống giường địnhđóng cửa sổ.

Không biết canh mấy rồi, cô có cảm giác mình ngủ đã lâu lắm,mơ mơ màng màng đi tới cửa sổ.

Đang đưa tay ra đóng cửa thì một trận cuồng phong từ đâu kéotới khiến Mộ Dung Ca mơ màng lùi lại ba bước, vốn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng cơngió này đã giúp cô tỉnh táo hơn.

Bên ngoài tối đen, trăng rằm treo cao, không khí lặng ngắtnhư tờ sao lại có gió?

Mộ Dung Ca đi tới, định đóng cánh cửa sổ một lần nữa.

Đúng vào lúc này, một ánh sáng lạnh đập vàp mắt cô, bóng ngườiđen xì đá văng cửa sổ muốn chui vào, Mộ Dung Ca lùi từng bước về phía sau.

Kẻ vừa phá cửa sổ mà tới đẩy Mộ Dung Ca vào góc tường, trườngkiếm cầm trong tay kề vào cổ cô, kém một chút xíu nữa đã cắt đứt cổ rồi.

Trong phòng mặc dù không thắp nến nhưng nhờ ánh trăng cô vẫncó thể thấy rõ người vừa tới.

“Quất Đào, là ngươi!” – Vừa nhận ra kẻ đến ám sát, cô lập tứchô to. Chẳng phải Quất Đào lúc này đang trên đường quay về Tề quốc cùng Triệu TửDuy hay sao? Tại sao nàng ấy lại một mình xuất hiện ở nơi này?

Không cần suy nghĩ cũng biết, việc Triệu Tử Duy quay lại tìmcô nhất định đã khiến Quất Đào tức giận nên muốn tới giết cô! Mộ Dung Ca nhìnthẳng vào Quất Đào.

Quất Đào mất rất nhiều thời gian mới tìm được Mộ Dung Ca, thừadịp Lưu Vân rời khỏi vị trí đi nhà nhỏ, nàng mới phá cửa sổ xông vào, nhưngkhông ngờ Mộ Dung Ca lại phát giác ra nàng.

“Ngươi còn sống sẽ chỉ là hòn đá ngáng đường đi của Thái tử.Yên tâm, ta giết ngươi xong nhất định sẽ tự vẫn, chôn cùng ngươi!” – Quất Đào lạnhlùng nhìn Mộ Dung Ca, giọng nàng trở nên băng giá.

Nàng biết Mộ Dung Ca vô tội, nhưng cô ta không thể không chết!Chờ khi cả hai xuống địa ngục, nàng sẽ nhận tội với Mộ Dung Ca sau.

Trong lòng Mộ Dung Ca thầm run, cô lớn lên ở thời hiện đại,chịu sự giáo dục của tư tưởng hiện đại nên dù đã đề phòng cẩn mật chuyện bị ngườitruy sát, vẫn không ngờ lại xuất hiện một Quất Đào quyết liệt đến vậy! Nàng taquá trung thành với Triệu Tử Duy đến mức không cho phép bất cứ kẻ nào ngăn trởđường đi của hắn.

Lúc này nàng ta muốn một mạng đổi một mạng! Cô thực sự chưatừng thấy một ai trung thành như nàng ta. Khi đối mặt với cái chết gần kề, MộDung Ca không khỏi run rẩy.

Bỗng cửa bị đá văng, Lưu Vân lập tức xông vào, tay cầm trườngkiếm đâm tới Quất Đào.

Quất Đào cảm nhận được sát khí liền quay đầu lại, phát hiệnra đó là Lưu Vân, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. – “Lưu Vân, nếu ngươi không muốnnàng ta cản trở nghiệp lớn của Thái tử thì đêm nay đừng cản ta. Ngươi có thểcoi như không nhìn thấy gì hết, chờ ta giết nàng ta xong sẽ để ngươi chặt thủ cấpđưa về bẩm báo Thái tử. Ta và ngươi đi theo Thái tử đã mười năm, không thể thấyThái tử tự hủy hoại mình mà không có bất cứ hành động nào, càng không muốn Tháitử phải đối mặt với nguy hiểm, vì thế ngươi không thể ngăn cản ta!”

Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, tim đập nhanh. Động tác của cô vốnkhông thể nhanh bằng Quất Đào, giờ lại bị nàng ta dùng kiếm chĩa vào người,càng tiến thoái lưỡng nan.

“Quất Đào, ngươi có chắc chỉ cần giết ta sẽ khiến con đườngđi của Thái tử nhà ngươi trở nên bằng phẳng?” – Mộ Dung Ca cố gắng ổn định lạitâm thần, tỉnh táo nhìn Quất Đào, lạnh lùng hỏi. Sau đó cô nhìn về phía LưuVân. – ” Lưu Vân, ngươi cũng cho rằng ta là kẻ hồng nhan họa thủy sao?”

Lưu Vân nheo mắt. Y đi theo cô đã nhiều ngày, được chính mắttrông thấy tính cách thoải mái của cô khi ở cạnh công tử Lan Ngọc và Tiểu Thậpchứ không hề có ý định câu dẫn ai, hơn nữa cô đối xử với y cũng rất tốt, khônghề tỏ ra kẻ cả, kiêu ngạo. Hắn bắt đầu hiểu ra lý do vì sao Thái tử muốn hắn ởlại bảo vệ cho cô.

Lại nói, ngay cả khi Thái tử dùng đủ mọi biện pháp cám dỗnhưng cô vẫn không gật đầu, điều này đã nói lên việc cô không muốn trở thành kẻngáng đường Thái tử. Nhưng những câu nói của Quất Đào vẫn khiến y dao động phầnnào, bởi trước đây y cũng từng có ý nghĩ muốn giết Mộ Dung Ca.

Tiến thoái lưỡng nan! Quất Đào lập tức tận dụng thời cơ,nàng ta không chút chần chờ đâm tới, nếu để mất đi cơ hội này thì không còn lầnsau nữa!

Lưu Vân thấy thế quá sợ hãi mà hô to. – “Không thể!”

Nhưng y biết không còn kịp nữa rồi! Y nhắm chặt hai mắt, đaulòng không muốn nhìn. Y biết trong thâm tâm mình không muốn Mộ Dung Ca phải chết.

Bỗng từ bức tường ở sau lưng Mộ Dung Ca xuất hiện một câychâm nhỏ nhanh như cắt đâm ngập vào cánh tay của Quất Đào.

Cánh tay Quất Đào nhẹ run lên, Mộ Dung Ca thừa dịp này đẩy mạnhnàng ta, chạy ra cửa.

Quất Đào thiếu đề phòng nên không tránh được mũi châm, nhưngcây châm nhỏ này quá nhanh, căn bản cũng không để nàng có thời gian phòng bị.Nhưng cho dù nàng có đủ thời gian cũng chưa chắc đã tránh được.

Có thể khiến một cây châm nhỏ xuyên tường đâm vào cánh tay củanàng, kẻ bắn châm nhất định là một cao thủ đáng sợ, võ công đã đạt tới mức xuấtthần nhập hóa!

Quất Đào cắn chặt hàm răng, người này là ai mà lại ngăn cảnhành động của nàng?

Mộ Dung Ca ổn định lại nhịp tim, cố chịu đựng cơn đau từ bụngdưới truyền tới, cô không hiểu tại sao ở thời khắc mấu chốt Quất Đào lại runtay, cho đến khi cô nhìn thấy Quất Đào dùng nội lực ép cây châm nhỏ ra ngoài,lúc đó cô mới hiểu vừa có người ở bên ngoài cứu mình.

Người cứu cô là Lan Ngọc, hay Tiểu Thập? Hai người họ khôngtrực tiếp xông vào phòng mà chỉ ngầm giúp cô, chắc hẳn họ không muốn cản trở côxử lý việc này?

Lưu Vân thoáng thất thần, nhưng ngay lập tức hoàn hồn lại,phóng tới trước mặt Mộ Dung Ca.

Quất Đào thấy hành động này của y liền giận dữ: “Lưu Vân,đây là cơ hội duy nhất, không thể bỏ qua được. Nếu lỡ mất cơ hội này, ngày saungươi nhất định sẽ hối hận!”

Mộ Dung Ca rũ mi, trong lòng cũng cảm thấy bình tĩnh hơn.Khi Lưu Vân đứng chắn trước mặt cô, cô đã biết sau này y sẽ không bao giờ xuốngtay với cô được nữa.

“Ta phụng lệnh Thái tử bảo hộ cho Mộ Dung Ca, vạn lần khôngthể chống lại mệnh lệnh của Thái tử.” – Đôi mắt Lưu Vân chợt lóe lên, y nhìn thẳngvào Quất Đào, kiên định nói.

Y đã suy nghĩ rất cẩn thận, nếu Mộ Dung Ca gặp chuyện khôngmay, rất có thể điều đó sẽ ảnh hưởng lớn tới Thái tử. Y ở cạnh bảo vệ cho côcũng khiến Thái tử có thể yên lòng mà không bị phân tâm. Cứ như vậy, sự tồn tạicủa Mộ Dung Ca sẽ không ảnh hưởng gì tới con đường hùng bá thiên hạ của Thái tử.

Quất Đào giận dữ, định không màng tới Lưu Vân mà ra tay lầnnữa thì bỗng nàng phát hiện ra toàn thân mình đã mềm nhũn, không còn chút sức lực.

“Sao lại thế này?” – Quất Đào hoảng sợ, nàng chợt hiểu ranguyên nhân là vì cây châm nhỏ vừa rồi đã cắm trúng vào huyệt vị, tạm thờiphong bế võ công của nàng!

Gương mặt luôn lạnh lùng của Lưu Vân cũng lộ vẻ khiếp sợ.Người ra tay cứu Mộ Dung Ca nếu không phải Tiểu Thập thì chính là Lan Ngọc côngtử. Nhưng dù là ai trong hai người đó, với võ công bậc này, biến cây châm nhỏthành vũ khí công kích, còn vô thanh vô thức xuyên qua bức tường, đánh vào cơthể, tu vi quá đáng sợ! Lưu Vân thầm kinh hãi, y chưa từng nhìn thấy người nàocó võ công cao đến vậy.

Mộ Dung Ca lạnh lùng nhìn Quất Đào: “Quất Đào, đây là lần thứhai ngươi muốn giết ta. Lần đầu tiên không tính toán nữa, nhưng lần này takhông thể bỏ qua cho ngươi!” – Quất Đào quá cố chấp, tuy nàng ta toàn tâm toàný, làm mọi việc vì Triệu Tử Duy, nhưng cũng suýt nữa đã lấy đi tính mệnh củacô. Sự cố chấp này đã ăn vào trong máu, không dễ dàng thay đổi được.

Mặc dù cô không sợ chết, nhưng không có nghĩa thờ ơ để kẻ tớigiết mình muốn làm gì thì làm.

Mộ Dung Ca nhặt trường kiếm của Quất Đào lên, cô bước tớitrước mặt rồi chĩa mũi kiếm về phía nàng ta, nhìn vẻ mặt thoáng hốt hoảng củaQuất Đào, lòng Mộ Dung Ca không hề gợn sóng, cô hỏi: “Ngươi hối hận sao?”

Quất Đào cất tiếng cười lớn, ánh mắt chứa đựng đầy hận thù vớiMộ Dung Ca, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chỉ hối hận vì không thể giếtchết ngươi!” – Nếu còn có cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ không hề do dự mà nắm lấy,dùng trường kiếm đâm thẳng vào Mộ Dung Ca, chắc chắn như vậy!

Còn giờ đây, nàng có chết cũng không nhắm được mắt vì chưathể thay Thái tử diệt trừ kẻ hồng nhan họa thủy này!

Mộ Dung Ca chưa từng giết người nhưng tay cầm trường kiếm vẫnkhông hề run. Ở thời loạn này, mạng người vốn hèn mọn, nếu cô muốn sinh tồn đượctrong cái thế giới này thì bắt buộc phải tự ép mình vững tâm khi đối mặt với kẻthù. Nếu cứ nhẹ dạ cả tin thì thứ nhận được sẽ chỉ hại mình, cũng hại cả ngườikhác.

“Mộ Dung Ca, ta đã theo hầu Thái tử hơn mười năm, là tâmphúc của người, mà ngươi cũng đừng quên Thái tử đã từng cứu mạng ngươi một lần,nếu hôm nay ta chết ở đây thì giữa ngươi và Thái tử chắc chắn có ngăn cách, ngườisẽ hận ngươi vì đã giết ta! Sau này mỗi lần nhìn thấy ngươi, trước mắt Thái tửsẽ hiện lên hình ảnh của ta. Đời này, ngươi cũng đừng mong dùng mê thuật quyếnrũ Thái tử lần nữa, cũng đừng hòng nghĩ tới việc dùng những thứ thủ đoạn dơ bẩnsẽ khiến người yêu ngươi!” – Vẻ mặt Quất Đào bỗng đanh lại, miệng nói ra nhữnglời đe dọa.

Dù sao Lưu Vân cùng Quất Đào cũng có tình bằng hữu mười năm,cho nên Mộ Dung Ca không hề muốn giết nàng ta, còn đang tính mở miệng khuyênLưu Vân thì nghe thấy những lời này, trái tim cô lập tức nảy lên, đây là nàngta đang chủ động muốn chết sao?

C.80.2