Thiếp Khuynh Thành

Chương 58: Hiến Vũ



Edit: Phi Nguyệt + L2NT

Mộ Dung Ca nhíu mày, thầm tức giận. Nhưng có một đạo lý màcô cần phải tiếp thu: Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu!

Quay sang thấy Như Băng đang lo lắng, cô nhún vai, vẻ mặt vẫnbình tĩnh, “Cô cứ ở đây nghỉ ngơi, sau này có thời gian chúng ta lại cùng nóichuyện.”

Như Băng rất lo cho Mộ Dung Ca, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặtung dung không hề tỏ ra lo lắng của cô, Như Băng biết Mộ Dung Ca sẽ không sao.Nhưng Mộ Dung Ca biết vũ kỹ sao? Nghĩ đến đây Như Băng không khỏi tự cười mình.Thời gian gần đây Mộ Dung Ca thay đổi nhiều như vậy chứng tỏ cô ấy luôn che dấuthực lực, nếu đã muốn dấu thì người ngoài làm sao biết được cô ấy có bao nhiêutài năng?

Mộ Dung Ca dứt khoát đứng dậy, cô vừa đi thì Ánh Tuyết đượcmột nàng tỳ nữ dìu đến, ngồi xuống cạnh Như Băng, đúng ngay chỗ Mộ Dung Ca vừangồi.

Bỗng cảm thấy bên cạnh có người, Như Băng lập tức nhìn sang,thì ra là Ánh Tuyết!

Đôi mắt xinh đẹp của Ánh Tuyết dán chặt vào bóng lưng thướttha của Mộ Dung Ca, miệng khẽ cười khẩy, ả nghiêng đầu nhìn Như Băng đang kinhngạc: “Sau này phải duy trì mối quan hệ với Mộ Dung Ca, chớ để xảy ra hiềmkhích.”

Như Băng thầm suy đoán Ánh Tuyết nói thế là có ý gì?

Theo sau Lưu Vân đi đến trước mặt Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ,Mộ Dung Ca nhún người hành lễ: “Thiếp Mộ Dung Ca bái kiến Thái tử, Thái tử Hạquốc.”

Triệu Tử Duy ngẩng đầu, thấy dáng vẻ hèn mọn của Mộ Dung Ca,hắn biết chắc trong lòng cô đang thầm nghĩ tới một cảnh tượng khác… Hắn liếmmôi, dường như trên môi vẫn còn lưu lại mùi vị của cô. Nghĩ tới đây càng thấy bựcmình. Chết tiệt! Tối hôm qua không biết trúng phải cái gì mà sau khi rời khỏiphòng cô, cả người nóng ran mồ hôi túa ra, nhưng hắn lại không gọi Quất Đào phanước tắm, khiến bây giờ toàn thân dính dớp!

Nhìn dáng vẻ không cam lòng của cô, lại nhìn vầng thái dươngnóng cháy ở trên đầu khiến tâm tình của hắn tốt hơn, nhẹ nhàng phất tay: “Ngươinhảy một điệu vũ đi!” – Vui một mình chẳng bằng tất cả đều vui, hắn đâu thể đểcô nhẹ nhàng khoan khoái một mình được?

Nguyên Kỳ từ tốn uống nước, y khép nửa con mắt nên khó nhìnra đang suy nghĩ điều gì, đáy lòng thoáng có chút khác thường. Y có tất cảthông tin về Mộ Dung Ca, vì thế y biết cô không biết vũ kỹ. Mộ Dung tể tướngluôn cho rằng chỉ có ca kĩ mới cần học mấy thứ múa may đó, một tiểu thư khuêthì phải biết nữ hồng (*), thi họa. Nhưng lúc này trông nàng ta không có vẻ engại…

(*)Là con gái thì phải biết thêu thùa may vá, nữ công giachánh…

Mộ Dung Ca đang cúi đầu, vừa nghe thấy lời nói của Triệu TửDuy liền ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy gương mặt tuấn tú tà mị của hắn đang cườirất vui vẻ, tâm tình cực tốt, cô nhíu mày. Nhìn sang Nguyên Kỳ, vẻ mặt y vẫn điềmtĩnh như thường, bình thản giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Nhưng lúc điqua đây, Lưu Vân có nói cho cô biết, chuyện muốn cô hiến vũ đều do y đề nghị!

Sau giờ ngọ ai cũng mệt mỏi kiệt sức, chỉ muốn ngồi dưới táncây hóng mát, nhưng y lại đưa ra đề nghị này là có ý đồ gì? Là vì muốn trả thùcô đêm đó bỏ đi mà chưa được sự đồng ý của y? Lúc này y muốn cô bị bẽ mặt để cườinhạo cô phải không? Căn cứ vào những ký ức của thân thể này thì cô không thể biếtvũ kỹ, mà điểm ấy chắc hẳn y hay Triệu Tử Duy đều biết rõ.

Bọn họ muốn lấy thêm tin tức từ trên người cô để củng cố chonhững suy đoán của họ, hừm, như vậy chẳng phải hết lần này đến lần khác cô để bọnhọ dắt mũi sao! Nếu đã không muốn cô được sống yên ổn thì cô sẽ để cho bọn họcàng thêm mơ hồ!

Triệu Tử Duy ngồi vắt chéo chân, chân trái nhếch lên cao, tưthế vô cùng nhàn nhã, hắn nhìn cô chờ đợi, đợi cô chủ động nhận thua. Thực rakhi cho Lưu Vân đi gọi cô, hắn đã phái người gọi một tỳ nữ biết vũ kỹ đến đứngchờ một bên.

Cô nên biết hắn muốn điều gì!

Đâu ngờ, Mộ Dung Ca lại dùng tư thế tao nhã chói mắt để hànhlễ, “Vâng, thiếp nhất định sẽ dùng hết khả năng khiến Thái tử hài lòng!” – Hắnsuy nghĩ gì cô biết rất rõ, muốn cô chủ động nằm dưới thân hắn sao? Cứ mơ đi!

“Vậy sao? Nếu ngươi có thể khiến bản cung và Thái tử Hạ quốchài lòng, bản cung thưởng cho ngươi năm mươi lượng bạc. Nhưng nếu không làm chobản cung hài lòng, thì ngươi biết bản cung muốn gì rồi đấy.” – Hắn nhìn Mộ Dungca không chớp mắt, ánh nhìn tập trung chiếu thẳng vào đôi mắt trong suốt kiên địnhcủa cô. Hắn muốn cô hiểu rõ, thứ hắn muốn có là cái gì.

Mộ Dung Ca thầm chột dạ, cô đối mắt với ánh nhìn bá đạo, ngạonghễ của Triệu Tử Duy. Trông hắn có vẻ như đang ở tình thế bắt buộc nhưng thậtra trong mắt hắn, cô chỉ là một con mồi vừa để lợi dụng, vừa kích thích bảnnăng chinh phục của hắn mà thôi. Có lẽ đối với hắn, thứ càng không thể có đượcthì càng muốn chiếm… Đến lúc này, có phải cô đã làm sai điều gì không?

Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ mở, muốn nói gì đó nhưng lại nuốttrở vào. Với vấn đề này, cô cần phải tỉnh táo, giống như khi cô nói chuyện vớiNhư Băng, thứ mà cô có thể giữ vững chỉ có tâm của mình mà thôi.

“Vâng!” – Mộ Dung Ca rủ mi, đáp. Nhưng khi thu ánh mắt, côthoáng nhìn thấy ánh nhìn lạnh lẽo của Nguyên Kỳ đang chiếu vào mình.

Mắt cô lóe lên, một tia nghi hoặc len lỏi trong lòng. Cô luivề phía sau hai bước, chuẩn bị múa.

Kiếp trước cô từng học qua loại hình múa truyền thống và múađương đại, cho nên múa truyền thống không thể làm khó được cô, chẳng qua cô cómuốn múa đẹp hay không thôi.

Mặc dù không có trang phục múa phụ trợ, nhưng y phục trênngười cô cũng có ống tay áo dài đến đầu gối, nếu phải phất tay áo lên khôngtrung thì cô tin chắc nó vẫn mềm mại và dễ khống chế.

Mộ Dung Ca nhếch miệng cười nhạt. Câu mạnh vì gạo, bạo vì tiền(*)quả không sai. Bàn chân cô bước từng nhịp mềm mại uyển chuyển, đôi mắt lúng liếngđa tình cùng nụ cười xinh nở trên môi tỏa sáng rực rỡ, khuynh quốc khuynhthành! Dáng người mềm mại thướt tha tựa chim yến đang tung cánh bay lượn, vạtáo tung bay bồng bềnh giữa không gian như làn gió lay động.

(*)Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: Vì có cơ sở nên cảm thấy tự tinhơn.

Lúc uyển chuyển nhẹ nhàng, khi mạnh mẽ dứt khoát, điệu múa củacô vừa giao hòa vừa biến hóa.

Mọi người chăm chú nhìn vào tà áo xanh bay lượn của Mộ DungCa.

Cô ngoái đầu nhìn gương mặt kinh ngạc của Triệu Tử Duy vàNguyên Kỳ, vẻ mặt tươi cười chợt tắt, thay vào đó là sự lạnh lùng thanh tao nhưđóa phù dung trắng, vô cầu vô dục, một vẻ đẹp thuần khiết.

Mộ Dung Ca làm động tác bay lên không trung tuyệt đẹp.

Giây phút ấy cô thanh nhã như bông hoa trắng muốt hé nở,xinh đẹp diễm lệ. Màu áo xanh lá nổi bật giữa trời xanh mây trắng kia càng tônlên làn da trắng mịn như ngọc của cô, tựa như tiên nữ hạ phàm, đoạt mất hồnphách thế nhân.

Hai tay Triệu Tử Duy nắm chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàntay, nhìn tà áo của cô bay lên càng khiến hai tròng mắt hắn thêm màu giận dữ.Cô ta biết múa! Rốt cuộc thì cô còn dấu hắn bao nhiêu điều nữa đây? Vốn tưởng rằngđã nắm rõ cô trong lòng bàn tay, nhưng giờ đây hắn lại có cảm giác bất lực. Saocô có thể là một người con gái đơn giản dễ dàng cho hắn nắm trong lòng bàn tay.Cô thần bí như mây trên trời, ngắm được nhưng tuyệt đối không đoán được!

Một nữ nhân như vậy, một nữ nhân như vậy….

Đôi mắt Nguyên Kỳ u ám thâm trầm, vẻ bình tĩnh thường ngàykhông thể che lấp được sự kinh ngạc trong mắt y. Chẳng trách Triệu Tử Duy lạiyêu thích nàng ta tới vậy, một người con gái khác biệt như nàng ta, xứng! Đôibàn tay trắng nõn thon dài của y nhẹ nhàng đặt lên hai đầu gối, y khắc sâu hìnhảnh này vào trong đáy mắt rồi lập tức nhìn xuống.

Như Băng sợ hãi nhìn kỹ thuật múa uyển chuyển của Mộ DungCa, ngay cả nàng cũng không bằng được cô, kinh ngạc hơn là cô ấy còn múa vui vẻnhư vậy, khó trách Thái tử Tề quốc có thái độ khác lạ đối với Mộ Dung Ca. Xemra tên Khánh vương Phượng Dịch kia có mắt không tròng, phúc khí mỏng nên mới bỏrơi Mộ Dung Ca mà đi sủng ái Lâm trắc phi!

Ánh Tuyết nghẹn họng, trân trối nhìn điệu múa của Mộ DungCa, nếu phải so sánh thì e rằng ả cũng không thể bằng được cô. Ả cắn chặt răngnhìn sang Nguyên Kỳ, không nén được sự đố kị. Mấy năm nay trong mắt Thái tửkhông hề có hình bóng của người con gái nào, có thể sau này Thái tử sẽ lấy ThiệnNhã công chúa, nhưng ả biết chắc Thiện Nhã công chúa cũng không xứng để Thái tửquan tâm. Nhưng lúc này, đứng trước một Mộ Dung Ca hoàn toàn khác biệt, lại khiếnả cảm thấy vô cùng bất an.

Hai mắt Quất Đào mở to, lòng thầm than. Chẳng trách, chẳngtrách Mộ Dung Ca lại được Thái tử sủng ái! Người nam tử nào có thể cự tuyệt mộtmỹ nhân tài sắc vẹn toàn như vậy?Quất Đào càng thấy hối hận, sau này nàng thựcsự không còn cơ hội để ra tay với Mộ Dung Ca.

Phụ tá Gia Kiệt lại nhẹ nhàng nhướn mày, cô gái này có thểthắng Thiện Nhã công chúa một bậc.

Tâm tư của ai cũng biến đổi, xáo trộn, mãi cho tới khi điệumúa kết thúc, họ mới nhìn thấy Mộ Dung Ca quay trở về với bộ dạng hèn mọn củamình.

“Thiếp bêu xấu rồi!” – Mộ Dung Ca cúi đầu, thở dốc nói. Đãlâu rồi không luyện múa, mấy ngày nay còn phải ngồi trên xe ngựa khiến thể lựccủa cô giảm xút, hơn nữa, cái thân thể này trước đây chỉ sống an nhàn sung sướngnên có phần yếu ớt, khó chống đỡ được.

Điệu múa này cô đã phải học ba năm mới có chút thành tựu. Đốivới thầy dạy múa thì trình độ của cô chỉ đạt hạng xoàng mà thôi. Tuy cô khôngcó năng khiếu trong phương diện múa nhưng lại rất thích nó, cho nên cuối cùngcũng không bỏ bộ môn này.

“Ngươi đến chỗ Quất Đào lĩnh năm mươi lượng bạc.” – Sắc mặtTriệu Tử Duy không tốt, giọng nói như rơi trong nước lạnh, vô cùng khó chịu.Nhiều nỗi ưu tư bỗng nhiên bộc phát khiến hắn trở tay không kịp, thật nan giải.Đến khi Mộ Dung Ca kết thúc điệu múa, trở về làm Mộ Dung Ca hắn đã biết thì cảmgiác khó chịu mới dần dần thuyên giảm.

Chỉ trong chốc lát cô đã lấy lại được hơi thở vững vàng, –“Vâng.” – Xoay người rời đi. Lúc cô xoay người có liếc sang Nguyên Kỳ, trong mắtxẹt qua một chút khó hiểu.

Nguyên Kỳ nhìn thấy cái liếc mắt kia, đôi mắt hắn khẽ động.

Ánh mắt của Triệu Tử Duy dán chặt vào bóng lưng rời đi của MộDung Ca, hai bàn tay nắm chặt không có dấu hiệu muốn thả ra, ngược lại nắm càngchặt hơn.

Ngày mai phải tới được kinh đô Phong quốc….

Điệu múa khiến tất cả mọi người đều kinh hãi vừa kết thúc,Triệu Tử Duy lập tức hạ lệnh chuẩn bị khởi hành.

Khí trời mùa hạ khô nóng, cát bụi cuốn mù mịt, đoàn xe ngựachạy giữa đám bụi giống như đang đi giữa đám mây khổng lồ.

Kinh đô Phong quốc.

Phong quốc giàu có, kinh đô càng phồn hoa náo nhiệt, khắpnơi sầm uất, người người qua lại tấp nập ở trên đường.

Mộ Dung Ca ngồi bên trong xe ngựa nhìn ra, nếu là trước đâycô sẽ xuống xe hòa vào dòng người, đi thăm các sạp và các cửa hàng, ghé chỗ nàymột chút chỗ kia một chút. Nhưng, có lẽ phía sau sự phồn hoa này chính là số phậnkế tiếp mà cô phải đối mặt.

“Kinh đô Phong quốc cũng chỉ đến thế này thôi.” – Một tỳ nữbên trong xe ngựa liếc nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm một câu, trong mắt nàng taánh lên nét coi thường.

Các tỳ nữ khác cũng không mấy quan tâm tới cảnh tượng bênngoài, như thể các nàng đã quá quen thuộc với những cảnh tượng như thế này,không khó để nhìn ra sự thất vọng của các nàng ấy trước sự phồn hoa giàu có củaPhong quốc.

Nhìn thấy thái độ của các nàng nhưng Mộ Dung Ca không cảm thấyngạc nhiên, Tề quốc là một cường quốc, tất nhiên nó sẽ không giống Phong quốcphô hết sự giàu có ra ngoài, nhưng chắc chắn là một quốc gia phồn vinh rực rỡ,hơn nữa, nghe nói đô thành của Tề quốc còn lớn hơn kinh đô Phong quốc gấp ba lần.

Bên tai Mộ Dung Ca vang lên tiếng rao hàng của bá tánh bìnhdân, đó là âm thanh của một cuộc sống ấm no đầy đủ, đơn giản mà hạnh phúc. Đốivới bá tánh bình dân thì chỉ cần được cơm no là đã hạnh phúc rồi, bởi vì họ cótự do.

Nhưng đối với Mộ Dung Ca, hai chữ ‘hạnh phúc’ đơn giản nàydường như rất xa xôi.

Xe ngựa chậm chạp đi về hướng hoàng cung. Từ lúc bắt đầu vàothành đã có vài tên Vương gia Phong quốc đích thân ra nghênh tiếp Nguyên Kỳ vàTriệu Tử Duy, bọn họ tôn sùng hai người là khách quý, không dám hành động chậmtrễ. Còn dân chúng dọc theo đường đi thì vây xem họ, nghị luận ầm ĩ.

“Có người nói Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc đang ngồitrên xe ngựa này!”

“Không ngờ sinh thời kiếp này ta lại có thể nhìn thấy haingười họ trên xe ngựa! Ta thật may mắn a!”

“Thiên hạ này cũng chỉ có Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốcmới có tư cách cưới Thiện Nhã công chúa của chúng ta!”

Tuy mỗi người một câu khiến cho tình cảnh rất lộn xộn, nhưngchung quy vẫn là về bốn chữ Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc, không ngờ sự xuấthiện của hai người họ lại gây ra sự chấn động lớn đến vậy. Cũng khó trách, bởiTriệu Tử Duy và Nguyên Kỳ là Thái tử của hai cường quốc mạnh nhất thiên hạ, vàrất có thể sau này, một trong hai người họ sẽ có một người xưng bá thiên hạ. VớiPhong quốc, nếu muốn hòa thân thì đương nhiên muốn chọn người mạnh nhất, như thếPhong quốc càng được bảo hộ dài lâu.

Quất Đào tập trung vào vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Dung Ca, càngnhìn càng cảm thấy mơ hồ, nàng luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện không phải đơngiản như vẻ bề ngoài, Thái tử đối xử với Mộ Dung Ca có phần mập mờ, nhưng dườngnhư có điều gì đó mà nàng không được biết, càng nghĩ càng mơ hồ, có vẻ Mộ DungCa cũng không ngờ mình lại được Thái tử sủng ái.

Sao có thể như vậy?!

Khi Triệu Tử Duy ở trên xe ngựa, thần sắc của hắn khác hẳnlúc thường, không hề có vẻ nhàn nhã tà mị, mà là khí phách dạt dào, đôi tròng mắtsáng nghiêm nghị, phản chiếu trong mắt là hình ảnh non sông hùng vĩ.

Lưu Vân liếc nhìn ra phía ngoài, sau đó quay đầu lại nói vớiTriệu Tử Duy: “Có quá nhiều người, sợ rằng phải mất một canh giờ nữa chúng ta mớiđến được hoàng cung.”

“Ừm!” – Triệu Tử Duy gật đầu, ánh mắt lạnh buốt như núi băngvạn năm. Một canh giờ nữa? Ánh mắt hắn hơi lóe sáng, quay đầu nhìn về phía chiếcxe ngựa đi đằng sau, chăm chú nhìn vào người con gái đang khẽ cười tao nhã kia.

Hắn có nên thay đổi sách lược?

Lưu Vân không biết những suy nghĩ của hắn, y điềm đạm nói:“Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ ở Phong quốc, trên yến hội mười ngày sau tuyệt đốisẽ không có bất kỳ sai lầm nào xảy ra, xin Thái tử yên tâm.”

Nghe vậy, Triệu Tử Duy quay đầu lại nhìn Lưu Vân bằng ánh mắtbuốt lạnh hiếm thấy, Lưu Vân giật mình, Thái tử, đây là…

Triệu Tử Duy cũng nhận ra mình đã sai, hắn lập tức thu hồiánh mắt, nhưng đôi môi vẫn mím chặt khiến gương mặt hắn lại có vẻ tàn nhẫn vôtình.

Kiếm đã xuất vỏ, nếu muốn thu lại nhất định phải trả bằng mộtcái giá đau đớn.

Ở trên một cỗ xe ngựa khác, bên ngoài rất nhốn nháo nhưngbên trong xe ngựa lại vô cùng yên lặng, thỉnh thoảng còn có tiếng lật sách rấtnhỏ.

“Chủ công, khoảng một canh giờ nữa sẽ đến hoàng cung Phongquốc.” – Gia Kiệt bẩm báo – “Thanh Nhã công chúa Phong quốc sai người đưa đến mộtbức thư, chủ công có muốn xem qua?” – Gia Kiệt lấy một phong thư từ trong áo ngực,dâng lên Nguyên Kỳ.

Mắt của Nguyên Kỳ không nhìn lên, y vẫn đang tập trung vàocuốn sách, sau khi Gia Kiệt dâng thư lên, y cũng chỉ lạnh nhạt liếc qua. “Đọc.”

Gia Kiệt lập tức mở phong thư, xem nội dung ở bên trong, đọcnhỏ: “Thiếp Thanh Nhã luôn hết lòng cảm mến Thái tử Hạ quốc, ngưỡng vọng từ xa,mong Thái tử thương tiếc.” – Sau khi đọc xong, Gia Kiệt cảm thấy thắc mắc khônggiải thích được. Thanh Nhã công chúa? Hắn chưa từng nghe qua Phong quốc có vịcông chúa này, có lẽ vì danh tiếng của Thiện Nhã công chúa quá nổi tiếng khắpthiên hạ chăng? Có điều, giờ phút này Thanh Nhã công chúa lại viết thư nói lêntâm ý với Thái tử, dường như trong này có ẩn chứa động cơ không tốt.

Hơn nữa, mọi người trong thiên hạ đều biết, lần này tớiPhong quốc hòa thân đều là vì Thiện Nhã công chúa. Nhưng Thanh Nhã công chúa lạichủ động yêu cầu chủ công thương tiếc, dường như đang cố ý.

Gia Kiệt cẩn thận liếc nhìn phản ứng của Nguyên Kỳ, nhưng yvẫn tươi cười tao nhã như bình thường, có vẻ không chú ý tới bức thư của ThanhNhã công chúa.

Ở Hạ quốc có không ít nữ tử chủ động hiến thân muốn hầu hạchủ công, nhưng hắn chưa từng thấy chủ công để mắt tới cô gái nào. Gia Kiệt chorằng, chủ công của hắn thanh cao như thần thánh, nhìn khắp thiên hạ có rất nhiềunữ tử, nhưng người có thể xứng với chủ công lại quá ít. Chỉ riêng việc vị ThanhNhã công chúa này không nổi danh khắp thiên hạ đã rõ, bất kể thân phận địa vịhay tâm cơ mưu trí, nàng ta đều không thể so sánh với Thiện Nhã công chúa. Vậynên phản ứng này của chủ công cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Đôi mắt Nguyên Kỳ nhẹ lóe sáng, nhưng bởi vì ánh mắt y quáthâm trầm sâu thẳm nên tia sáng kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất không vếttích.

“Chủ công, nếu Thái tử Phong quốc gặp được Mộ Dung Ca sẽ gâybất lợi cho ta.” – Gia Kiệt bỗng nhớ tới Mộ Dung Ca, nếu Thái tử Tề quốc lợi dụngtốt nàng ta thì chắc chắn sẽ đoạt được nhiều thuận lợi.

Nghe thấy ba chữ Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ nâng đôi mắt điềm tĩnhthong dong lên, “Không cần để ý nàng ta.” – Với mưu trí của nàng ta cũng khôngdễ để cho người khác lợi dụng, chắc chắn nàng sẽ nghĩ ra kế thoát thân. Chỉ cóđiều, với những biểu hiện gần đây của Triệu Tử Duy, rất có thể sự tình sẽ thayđổi.

“Vâng.”

Đoàn xe của Hạ quốc và Tề quốc được người dân nhiệt liệtchào đón nên chỉ có thể từ từ tiến bước trong thành, đi về hướng hoàng cung.Ngược lại, kẻ chỉ mất nửa canh giờ đã tới nơi như Phượng Dịch lại chưa bao giờgặp phải cảnh tượng nào đìu hiu hơn thế.

Không có quan lại nghênh tiếp, không có bách tính vây lấybàn tán nhỏ to. Phượng Dịch ngồi trong xe, vẻ mặt càng ngày càng cứng đơ, sắc mặtngày càng đen trầm. Tuy hắn không phải là hoàng đế Nguyên quốc nhưng cũng đườngđường là một Vương gia có quyền thế, vậy mà hoàng đế Phong quốc lại chẳng coi hắnra gì.

Hắn thề: Nhất định một ngày nào đó hắn sẽ làm cho tất cả ngườitrong thiên hạ này đều biết đến hai chữ – Phượng Dịch. Tên hoàng đế Phong quốcsẽ phải cúi mình lau giày cho hắn, Thiện Nhã công chúa làm ấm giường cho hắn. Mỗicon dân của Phong quốc phải trần chuồng mặc đồ lót, quỳ xuống mỗi khi hắn bướcqua.

Sau nhiều màn tưởng tượng, sắc mặt của hắn cũng giãn ra. Khoảngcách tới hoàng cung Phong quốc ngày càng gần khiến hắn nảy sinh cảm giác mong đợi.Hắn chưa từng nhìn thấy Thiện Nhã công chúa, không biết nàng đẹp đến cỡ nàođây.

Lạc Hoa cung.

Xảo Vân chải đầu cho Lâm Thiện Nhã, cẩn thận tô điểm cho chomái tóc dài tuyệt đẹp của nàng. Trong mắt Xảo Vân hiện lên vẻ kích động, môi nởnụ cười dịu dàng.

“Thái tử Hạ quốc cùng Thái tử Tề quốc đã tới kinh thành, chắclúc này đang tiến vào hoàng cung rồi ạ. Có thể hôm nay công chúa sẽ được nhìnthấy nhị vị Thái tử.” – Xảo Vân vui vẻ quay chiếc gương phản chiếu khuôn mặtđang thất thần của Lâm Thiện Nhã.

Lâm Thiện Nhã hoàn hồn, mỉm cười. Từ nhỏ nàng đã nhìn thấyvô số nam tử quyền quý, vì ái mộ mà làm nhiều việc để lấy lòng nàng, bọn họ chỉhy vọng nàng có thể ngoái đầu lại cười với họ. Cho nên Thiện Nhã luôn tự tin,nàng xuất hiện ở nơi nào sẽ hấp dẫn vô số ánh nhìn của nam tử nơi đó.

Dù đối mặt với bất kì ai, nàng cũng chưa bao giờ cảm thấytrái tim mình đập loạn nhịp, càng không thể có việc nàng chờ mong một người xuấthiện.

Chỉ có chàng.

Nàng nhìn dung mạo của mình ở trong gương đồng, vẻ mặtnghiêng nước nghiêng thành của nàng hơi thất thần, nhưng ngay lập tức, gương mặtcủa mỹ nhân thoát tục ở trong gương giãn ra thành một nụ cười khuynh thành. Nụcười hé nở chúm chím này đã được nàng nỗ lực luyện tập trong nhiều năm, nàng sẽkhông làm cho chàng phải thất vọng.

Nàng mong đợi đến ngày cưới của cả hai, đêm động phòng hoachúc, nàng e lệ cúi đầu nói với chàng: “Mong phu quân thương tiếc.”

“Công chúa, người nói gì ạ?” – Hình như Xảo Vân nghe thấycông chúa lẩm bẩm một câu, vì nàng ta không nghe thấy nên hỏi lại.

Thiện Nhã chợt đỏ bừng mặt, nàng vốn quốc sắc thiên hương,làn da trắng như tuyết, hai má ửng hồng như vừa tô điểm lớp phấn son. Không ngờchỉ vừa nghĩ trong lòng mà lại thốt ra như vậy! May mà nói nhỏ, nếu người khácnghe thấy chẳng phải sẽ chê cười sao: “Lắm chuyện!”

“Công chúa, trang điểm thế này đã được chưa?” – Xảo Vân chảitóc hất ra sau, cài một cây trâm lưu ly trân châu ngũ sắc lên mái tóc đen dày mềmmại như tơ của Thiện Nhã, khiến dung mạo tiên nữ của nàng tăng thêm vài phần diễmlệ.

Thiện Nhã nhìn chiếc trâm cài trên đầu qua gương đồng, nàngkhẽ nhíu mày, vẻ mặt hiện lên nét do dự.

Xảo Vân khó hiểu hỏi: “Người sao thế?” – Đây là món đồ Tháitử tặng công chúa, thường ngày người rất thích đeo, sao giờ lại muốn gỡ xuống.

“Đổi cho bản cung một chiếc trâm ngọc thanh nhã, cất chiếctrâm ngũ sắc này đi, dùng nhiều rồi ta cũng thấy chán.” – Thiện Nhã dịu dànglên tiếng. Trong mắt Nguyên Kỳ, cài trâm ngũ sắc có quá mức diễm lệ? Có khi nàosẽ khiến mình trở nên tầm thường hơn không? Dù sao chàng cũng là một người đànông thanh nhã tuyệt trần, tiên tư trác tuyệt(*).

(*)Mang khí chất tiên tử vượt trội, hơn hẳn người thường.

“Bẩm công chúa, Thanh Nhã công chúa tới, hiện đang chờ ởngoài điện ạ.” – Một cô cung nữ tiến vào bẩm báo.

Nghe vậy, Thiện Nhã hơi nhíu mày: “Nàng tới lúc nào?” – Vừamới nghe tin Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ vào cung, nó đã gấp gáp vậy ư?

Cô cung nữ trả lời: “Dạ bẩm, đã được một khắc rồi.”

Thiện Nhã gật đầu, nhìn bóng mình hoàn mỹ không tỳ vết tronggương, nàng tao nhã đứng dậy: “Đi thôi, đến xem một chút.”

Bên cạnh Lạc Hoa cung là tẩm cung nghỉ ngơi. Chủ nhân của LạcHoa cung có một đôi mắt tinh tế, những đồ trang trí bên trong nhìn qua cứ tưởngđể cho vui, nhưng khi để ý kĩ mới thấy toàn bộ đều là trân phẩm trên thế gian,quý báu vô cùng. Có thể thấy hoàng đế Phong quốc Lâm Thu Thành cưng chiều ThiệnNhã như thế nào, ngay cả hậu phi được sủng ái nhất cũng không bằng. Có lẽ là dodung nhan khuynh quốc khuynh thành của Thiện Nhã nên mới được ông ta yêu thươngđến thế, nhưng Thiện Nhã cũng phải trả một cái giá không hề nhẹ.

Lâm Thanh Nhã nhìn khắp lượt, đã hai ba năm rồi nàng chưa đếnLạc Hoa cung, không ngờ nơi này lại tráng lệ như thế. Nếu những tỷ muội khácnhìn thấy cảnh này, lại liên tưởng đến cung điện mộc mạc của mình, chắc sẽ ghentị đến chết, nhưng nàng thì không. Nàng mỉm cười tiếp tục ngắm nhìn khung cảnhxung quanh, đôi mắt phượng khẽ nhướng lên trông vô cùng quyến rũ. Lâm Thiện Nhãcó thể được như bây giờ đâu chỉ dựa vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành củacô ta, mà thủ đoạn ngầm cũng nhiều vô số.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lâm Thiện Nhã xuất hiện cùng vớivài cung nữ theo sau hầu hạ, một thân y phục trắng muốt, khuôn mặt trang điểm tựnhiên nhã nhặn, đáy mắt Thanh Nhã hiện vẻ khinh thường. Bề ngoài nhìn có vẻkhông muốn tranh đấu kia, lại có thể lừa gạt được mọi người.

“Muội muội thỉnh an tỷ tỷ!” – Lâm Thanh Nhã đứng dậy, nhẹnhàng hành lễ. Nàng thừa hưởng từ Thục quý phí năm phần xinh đẹp, ba phần quyếnrũ, còn hai phần thanh khiết. Ba loại cảm giác này dung hòa làm một khiến ngườikhác ngắm nhìn không rời mắt. Nếu hai người họ xuất hiện cùng một chỗ, chắc chắnLâm Thanh Nhã sẽ bị lu mờ. Nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy, vẫn sẽ có rất nhiềungười đàn ông phải quỳ xuống nâng váy cho nàng.

Thiện Nhã lạnh nhạt liếc Thanh Nhã, rồi mỉm cười đáp lời:“Thiện Nhã muội là khách ít đến chơi, chớ đa lễ, ngồi xuống đi. Hai tỷ muộichúng ta cùng trò chuyện.” – Mấy tháng không gặp, giờ nó đã trổ mã xinh đẹp yêukiều rồi. Chẳng mấy chốc sẽ vượt qua Thục quý phi.

Nghĩ tới sự dụ dỗ của Thục quý phi đối với phụ hoàng, để mẫuthân nàng lẻ loi nhiều năm. Tuy bà là Hoàng hậu, nhưng rất ít khi phụ hoàng ghéqua tẩm cung bà, đáy mắt Thiện Nhã ánh lên vẻ lạnh lẽo.

“Tỷ tỷ luôn cao quý, Thanh Nhã đâu dám đến quấy rầy. Nghetin tỷ sắp hòa thân, sợ rằng sau này chẳng còn mấy cơ hội gặp mặt, Thanh Nha rấtluyến tiếc, chẳng quản làm phiền tới tỷ hay không, muội nhất định phải đến thămtỷ một lần.” – Lâm Thanh Nhã ngồi xuống, coi như không nghe thấy ý trào phúngtrong lời nói của Thiện Nhã, thân thiết trả lời.

Thiện Nhã khẽ chớp mặt, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bản cung cũngmuốn đến thăm Thanh Nhã muội muội, không ngờ muội lại nhanh chân hơn.”

“Tỷ muội chúng ta quả thật tâm linh tương thông. Thanh Nhãnghĩ gì tỷ tỷ cũng biết được. Thanh Nhã bỗng nhớ tới cây trâm lưu ly trân châungũ sắc mà Thái tử ca ca từng tặng cho tỷ, lúc ấy Thanh Nhã vô cùng thích thú.Vốn định xin Thái tử một chiếc giống như thế, đáng tiếc lại chỉ có một chiếcduy nhất. Nhưng chiếc trâm ấy cũng chỉ có tỷ tỷ mới đeo được, muội muội tự mìnhhiểu được.” – Lâm Thanh Nhã thở dài nói.

Ánh mắt lạnh băng của Thiện Nhã lập tức chiếu thẳng tớiThanh Nhã, ai ngờ Thanh Nhã lại bật cười thành tiếng: “Cho nên Thanh Nhã chỉxin được làm nền cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ chớ ghét bỏ.”

Làm nền? Thiện Nhã nhếch miệng cười, cúi đầu vuốt ve móng tayvừa được sơn lại, giọng nói êm như nhung: “Thế chẳng phải sẽ tủi thân cho muộiư? Thanh Nhã muội muội định theo vết xe đổ của Thục quý phi, cả đời làm thiếpbên chàng sao?”

Lâm Thanh Nhã cúi đầu, nụ cười cứng đờ, tựa như không hề đểý: “Thanh Nhã tự mình hiểu được, tỷ tỷ ung dung cao quý, nhất định cả đời sẽ đượchưởng phú quý. Thanh Nhã không cầu địa vị, nửa đời chỉ si mê đắm đuối chàng màthôi.”

Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Thiện Nhã quét thẳng tới ThanhNhã, tựa như có thể nhìn thấu dã tâm ẩn chứa đằng sau nụ cười kia! Nhưng ở chốnhoàng cung đầy rẫy âm mưu quỷ kế này, những người yên thân sống nơi đây, có mấyai trong sáng? Sao có thể để người khác dễ dàng nhìn thấu.

Lâm Thiện Nhã không thể không thừa nhận, Lâm Thanh Nhã củangày hôm nay đã không còn nông cạn nữa, mà cũng quỷ kế đa đoan, tâm tư thâm trầmrồi!

Lâm Thanh Nhã thản nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét của ThiệnNhã, bao năm qua hai người họ đối chọi gay gắt, nhiều lần nàng ở thế hạ phong,chung quy cũng chỉ vì dung mạo nàng kém hơn một bậc! Nếu lấy cứng chọi cứng,nàng đã sớm tự thiêu cháy mình. Thời gian hai ba năm, cũng đủ để nàng thay đổi.

———

Cổng chính hoàng cung mở rộng, từng tốp xe ngựa lũ lượt tiếnvào hoàng cung tráng lệ. Vì đang ở trong cung không thể xốc mành lên ngắm phongcảnh, nên tất cả mọi người đều trầm mặc. Chỉ có giọng nói lanh lảnh của cácthái giám đang cuống quít chỉ huy người dẫn đường cho từng đoàn vang lên.

Một canh giờ trôi qua nhanh chóng!

Giờ đây, từng đoàn xe ngựa tiến sâu vào hoàng cung Phong quốckhông rõ tương lai phía trước. Quốc gia này có ba trăm năm lịch sử, trong thờiđại loạn thế, đừng nói ba trăm năm, đến ngay cả năm trăm năm lịch sử rồi cũng bịdiệt vong.

Mộ Dung Ca áp tay vào lồng ngực đang đập thình thịch, càng tựtrấn an lại càng rối loạn. Âm thanh kẽo kẹt của bánh xe truyền vào tai, dườngnhư cô còn nghe thấy cả tiếng lọc cọc phát ra từ những hòn đá ma xát với bánhxe.

Đây là hoàng cung Phong quốc, e là vận mệnh sau này của cô sẽthay đổi tại đây.

Không…

Đôi mắt cô sáng rực, không chút sợ hãi.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, vận mệnh của cô phải docô nắm giữ!

Đột nhiên, tấm rèm che cửa bị gió thốc lên, Mộ Dung Ca ngồiđối diện, đập vào mắt là bóng dáng một cô gái mặc váy vàng nhạt cưỡi tuấn mãcao to phóng vụt qua.

“Uy!” – Cô gái xinh đẹp ghì tuấn mã lại, chắn trước xe TriệuTử Duy. Sao lại tùy tiện gây rối như vậy?

Mộ Dung Ca tò mò, cô gái này là ai?

“Thái tử Tề quốc, quả nhiên chàng tới đây. Thiện Nhã côngchúa có gì tốt chứ? Cô ta không thể nào so sánh được với bản cung!” – Cô gái tứcgiận nhíu chặt mày, không ngừng chất vấn Triệu Tử Duy ngồi trong xe.

Tuy giờ Mộ Dung Ca không nhìn thấy vẻ mặt của cô gái kia,nhưng từ trong giọng nói đặc mùi ghen tuông, cô biết nàng ta có quen biết vớiTriệu Tử Duy, hơn nữa còn yêu hắn say đắm, hẳn nàng không ngờ hắn lại đến hỏicưới Thiện Nhã công chúa.

Sự xuất hiện của cô gái cản trở đường đi của mọi người, tấtcả bọn họ đều dồn ánh mắt về phía nàng. Ở thời đại này, nữ nhân không tuân theoquy củ, cả gan làm loạn như nàng cũng không nhiều. Không ít người toát mồ hôithay nàng, cho dù yêu mến Thái tử Tề quốc đến đâu cũng không nên chặn xe hắn, lạicàng không nên can thiệp vào chuyện cưới hỏi của hắn. Thái tử Tề quốc cũngkhông phải người dễ chọc vào. Mấy năm gần đây, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình của hắnđã truyền khắp thiên hạ.

“Cút! Đừng chắn đường của bản cung!” – Giọng nói lạnh lùngvô tình của Triệu Tử Duy truyền ra từ trong xe.

Cô gái xinh đẹp không chút ngượng ngùng, ngược lại nhảy xuốngngựa, định đi vào trong xe. Lưu Vân cầm kiếm chặn lại, lạnh nhạt nói: “Hân Hâncông chúa xin hãy tự trọng! Nếu còn dám bất kính với Thái tử, đừng trách lưỡikiếm ty chức vô tình.”

Hân Hân công chúa? Mộ Dung Ca nhướng mày, đôi mắt tràn đầy hứngthú, trong trí nhớ hiện lên vài điều. Hân Hân là công chúa Lương quốc, cũng làvị công chúa duy nhất của Lương quốc, từ nhỏ đã được hoàng đế yêu chiều, giáo dụcnàng như đấng nam nhi. Dung mạo xinh đẹp cộng thêm vài phần hào khí anh dũng,nhìn thoáng qua có cảm giác thật tuấn mỹ. Có lẽ do được hoàng đế Lương quốcnuông chiều quá mức nên nàng ta không coi ai ra gì, bây giờ còn dám xuất hiệntrước mặt Triệu Tử Duy. Tuy cô và Triệu Tử Duy mới quen biết, nhưng sự cuồng ngạokiêu căng của Hân Hân khiến ai cũng đều căm ghét.

Lương Hân Hân nhìn Lưu Vân chắn trước mặt, nàng nhăn màyquát lớn: “Ngươi thật to gan! Ta đang nói chuyện với chủ tử nhà ngươi, không đếnlượt ngươi khoa chân múa tay ở đây.” – Nàng muốn gặp Triệu Tử Duy, hắn tuyệt đốikhông thể hòa thân với Thiện Nhã công chúa, một năm trước đây gặp nhau, nàng đãthề phải gả cho hắn! Nàng rất thích người đàn ông có dã tâm lớn như thế! LâmThanh Nhã không xứng cùng hắn sóng đôi nhìn thiên hạ!

Triệu Tử Duy ngồi trong xe không còn kiên nhẫn, ra lệnh:“Lái xe!”

Nghe lệnh, Lưu Vân thu kiếm, đá vào bụng ngựa khiến chúng lồnglên chạy đi. Đương nhiên Lương Hân Hân cũng có vài phần bản lĩnh điều khiển ngựa,nhưng khi nghe thấy giọng nói lãnh huyết lạnh như băng của Triệu Tử Duy, lập tứcnghiêng người dịch qua. Hốc mắt nàng đỏ ửng, nhưng nàng vẫn kiên cường khôngrơi một giọt lệ nào.

Đoàn xe ngựa lướt qua, Mộ Dung Ca nhìn thấy vẻ mặt bi thươngcủa Hân Hân, thật là một cô gái si tình! Thời đại này, yêu một người đàn ông vôtình như Triệu Tử Duy không biết là đúng hay sai nữa.

Lương Hân Hân nhướn mày, ánh mắt tức giận dõi theo đoàn xe,hét to: “Thái tử Tề quốc, nếu chàng cố tình cưới Thiện Nhã công chúa, chắc chắnsẽ phải hối hận!” – Một năm qua, nàng luôn ấp ủ mơ mộng với hắn, nàng luôn nghĩngười đàn ông như vậy chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi, không ngờ hắn lạicó thật. Nếu hắn đã lọt vào mắt nàng, nàng không dễ buông tha đâu!

“Công chúa, chúng ta gây chú ý tới quá nhiều người rồi.” – Mộtngười cung nữ ăn mặc xinh đẹp hổn hển chạy tới, nhìn ánh mắt của những ngườixung quanh, nàng bất đắc dĩ nói. Công chúa tính tình nóng vội, không hề giốngai, bây giờ lại đang ở quốc gia khác, công chúa không thể gây ra chuyện được.

Lương Hân Hân nhíu mày: “Bản cung không thèm để ý.” – Hiệngiờ thứ mà nàng quan tâm nhất chính là tấm lòng của Triệu Tử Duy. Chợt nhớ tớiđiều gì, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ: “Lệ Vân, ngươi nói xem ThiệnNhã công chúa có thực sự đẹp không?” – Lúc hỏi như vậy, giọng nói nàng ẩn chứachút tự ti, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu căng như trước nữa.

Lệ Vân không biết nói gì, chỉ đành đáp: “Nô tỳ không biết.”– Công chúa chưa từng gặp qua Thiện Nhã công chúa thì sao nàng nhìn thấy được?

“Ta nghĩ bộ dạng nàng ta cũng chỉ điềm đạm đáng yêu biết tạoniềm vui cho nam nhân thôi. Sao có thể được như bản cung, cầm đao múa kiếm,trên chiến trường cũng giết giặc không kém gì đám nam nhân.” – Lương Hân Hân chắptay sau lưng, ngẩng đầu kiêu ngạo nói.

Mọi người xung quanh vì e ngại thân thế của nàng nên chỉ dámcúi đầu cười thầm, nếu nữ nhân giống như nam nhân, vậy người nam nhân ấy còn muốnnàng ta làm ấm giường nữa không?

“Công chúa, trời sắp tối rồi, chúng ta nên mau chóng vàocung thôi.”

Hoàng cung Phong quốc chiếm một diện tích rất lớn, ngồitrong xe ngựa đi tới hành cung đã mất gần nửa canh giờ! Lúc này Nguyên Kỳ đitrước đã tới nơi.

Hành cung Phong quốc bao gồm ba mươi tòa cung điện lớn nhỏ,dựa vào thân phận của khách mà định chỗ nghỉ. Hai người Nguyên Kỳ và Triệu TửDuy ở tại hai cung điện Trường Xuân cung và Vĩnh Đức cung. Những người còn lạiđều ở trong các điện nhỏ hơn cách khá xa nơi này.

Mọi người theo Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy tiến vào cung điệnnghỉ ngơi, ai ngờ một tên thái giám cúi người tiến vào, hắn chắp tay quỳ xuống,cất tiếng the thé: “Nô tài xin thỉnh ai Thái tử Hạ quốc, Thái tử Tề quốc. Nôtài phụng mệnh hoàng thượng mời hai vị Thái tử đến Nghi Xuân các đón gió tẩy trần(nghi thức thiết đãi khách quý từ xa tới).”

Triệu Tử Duy liếc nhìn tên thái giám kia, nói: “Tạ ơn ý tốtcủa hoàng thượng, mấy ngày nay đi đường mệt mỏi, bản cung chỉ muốn vào điện nghỉngơi. Đợi bản cung hồi sức, sẽ tự mình tới tạ ơn hoàng đế Phong quốc.” – Dứt lời,hắn chẳng thèm quan tâm tới vẻ mặt tên thái giám, cũng không nói thêm câu nào,chỉ rảo bước đi vào bên trong, đám người theo hầu tinh ý đóng cửa lại.

Tên thái giám mồ hôi đầm đìa, không ngờ ánh mắt Thái tử Tềquốc lại lợi hại như thế, chỉ liếc nhìn một cái cũng khiến gã run sợ, không biếtphải cư xử thế nào. Gã quay sang nhìn về phía Nguyên Kỳ… Y chưa cần lên tiếng,khí thế tôn quý vương giả toát lên khiến không ai dám nhìn thêm. Tên thái giámđầu đầy mồ hôi lạnh, cả người nặng nề như bị đá đè.

“Đi đường mệt nhọc, bản cung cũng phải nghỉ ngơi, ngươi trởvề bẩm báo với hoàng đế Phong quốc đi.” – Nguyên Kỳ nhìn xuống, nói xong ungdung đi vào.

Tên thái giám quỳ hồi lâu không biết làm cách nào, hai vịThái tử này đều là rồng trong loài người, khí tức cường đại như thế hắn chưa từnggặp qua. Chẳng trách có thể vang danh thiên hạ như vậy! Nếu ánh mắt có thể giếtngười, chắc giờ gã đã chết từ lâu rồi. Quỳ một lúc mới hồi phục tinh thần, gã vộiđứng dậy, chạy nhanh khỏi nơi thị phi này.

Vừa vào cung điện, Mộ Dung Ca định đi tới chỗ hạ nhân nghỉngơi, ai ngờ giọng nói lười nhác của Triệu Tử Duy vang lên: “Mộ Dung Ca hầu hạgian ngoài.”

Nghe vậy, Mộ Dung Ca dừng bước, cô nhíu mày nhìn bóng lưngTriệu Tử Duy. Người hầu hạ Triệu Tử Duy luôn là Quất Đào hoặc Cẩm Đức, hai ngườihọ luôn thay phiên nhau. Sao bây giờ hắn lại bắt cô ở ngoài hầu hạ? Dường nhưnhận ra sự chần chừ miễn cưỡng của Mộ Dung Ca, Triệu Tử Duy quay đầu lại, đôi mắttà mị khóa chặt vào gương mặt mềm mại của cô.

“Ngươi không đồng ý?” – Hắn đè thấp thanh âm, áp lực tràn tớikhiến người ta hít thở không thông.

Mộ Dung Ca thầm cười lạnh, không thèm đón nhận ánh mắt hắn, chỉtrả lời: “Không ạ.”

————–

Lạc Hoa Cung…

Hai vị tỷ muội cùng cha khác mẹ đang tươi cười nói chuyện vớinhau, cuộc chiến đấu vẫn tiếp diễn, ai thắng ai thua e phải mấy ngày nữa mới biếtkết quả. Lâm Thiện Nhã nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ cát, hẳn là đến rồichăng? Hành động này lọt vào mắt Lâm Thanh Nhã, ánh mắt Thanh Nhã lóe sáng,nàng giơ khăn che đôi môi đỏ mọng, cười nói: “Tỷ tỷ đang nhìn giờ, chờ Thái tửHạ quốc và Thái tử Tề quốc đến phải không?”

Nghe vậy, Thiện Nhã thu hồi ánh mắt, điềm đạm trả lời:“Thanh Nhã muội muội cứ đùa, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối, ta đang tính giữThanh Nhã muội muội ở lại Lạc Hoa cung dùng bữa đây.”

“Dù tỷ tỷ không giữ Thanh Nhã, Thanh Nhã cũng muốn ở lạicùng dùng bữa với tỷ tỷ mà.” – Thiện Nhã chưa dứt lời, Thanh Nhã đã vội nói.

Trong mắt Thiện Nhã tràn ngập băng tuyết lạnh lẽo.

Chợt có một cung nhân trong Lạc Hoa cung từ từ tiến vào, bẩmbáo với Thiện Nhã: “Bẩm công chúa, Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc đã vàohành cung nghỉ ngơi rồi ạ.”

Lâm Thanh Nhã nghe thấy thế hai mắt sáng rực, bọn họ tới rồi!Lâm Thiện Nhã quay đầu, vẻ mặt áy náy nhìn Thanh Nhã: “Đêm nay phụ hoàng chuẩnbị tiệc tẩy trần, ta phải đi trước. Hôm sau lại mời Thanh Nhã muội muội tới LạcHoa cung nói chuyện tiếp. Xảo Vân, tiễn Thanh Nhã công chúa.”

Lâm Thanh Nhã nhếch môi cười lạnh, đợi lâu như vậy, nàngkhông thể ra về tay không, bèn đứng dậy cúi đầu nói: “Tỷ tỷ vẫn chưa biết, phụhoàng đang chuẩn bị gả Thanh Nhã cho Thái tử Hạ quốc làm thiếp. Cho nên, yến tiệctẩy trần này, Thanh Nhã cũng đi cùng tỷ tỷ.”