Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 65: Oan gia ngõ hẹp



Thấy mấy người này đi tới, vẻ mặt tất cả mọi người đều hơi rơi vào trầm mặc. Bởi vì cấp bậc kiếm tu của mấy người này không ngờ không có một ai dưới Kiếm Tông!

Người khác không biết, nhưng Thiên Tung đối với mấy người này lại quen thuộc đến tận xương tủy. Mấy người này rõ ràng chính là đại trưởng lão Tiêu gia Tiêu Tịch, đại trưởng lão Lục gia Lục Trọng. Mấy người đi theo phía sau bọn họ theo thứ tự là mấy trưởng lão Thánh môn Nguyệt Lâm, Tiêu Kiếm, Tần Đỉnh, Lục Ẩn. Đội ngũ này không ngờ không có một đệ tử Thánh môn nào, tất cả đều là do trưởng lão Thánh môn tạo thành. Hơn nữa còn có hai nhân vật cấp bậc Kiếm Tiên. Loại đội hình này dõi mắt toàn bộ đại lục cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ!

Từ lúc sáu trưởng lão Thánh môn bước vào, người của tứ đại công hội đã không còn thoải mái như trước nữa. Bởi vì bọn họ sâu sắc cảm thấy chuyện đi Vạn Linh sơn lần này chỉ sợ sẽ không dễ dàng. Trong lòng mọi người đều hiểu, tháp Thánh môn bị hủy, đối với Thánh môn tuyệt đối là một sự nhục nhã vô cùng, không biết có bao nhiêu người hoài nghi thực lực của Thánh môn có phải hay không không bằng lúc trước. Mà hôm nay, chuyến đi Vạn Linh sơn nếu Thánh môn không đến, chẳng phải là đang chứng thực suy đoán của người khác sao. Cho nên bọn họ chẳng những sẽ đến, hơn nữa còn nhất định phải đoạt được! Sau khi nhận rõ được điểm này, không khí trong nhà trọ nhất thời khẩn trương lên.

Bất quá, những người khẩn trương này cũng không bao gồm Bạch Ngân và Thiên Tung. Vẻ mặt bọn họ vẫn thanh nhàn như cũ, thưởng thức trà ngắm phong cảnh, rất thích ý. Đây cũng không phải là bọn họ cố ý giả vờ, chỉ là bởi vì trong mắt người khác, đội ngũ Thánh môn phái ra mạnh mẽ, nhưng trong mắt bọn họ thật sự không đáng nhắc tới! Thiên Tung dựa theo tôn chỉ người không phạm ta, ta không phạm người, đè xuống cừu hận trong lòng mình, dù sao ở chỗ này động thủ rất dễ dàng dẫn đến sự chú ý của Cửu Trọng Cung.

Nhưng trên thế giới luôn luôn có một vài người không có mắt, người khác không muốn tìm hắn gây phiền toái, nhưng hắn hết lần này tới lần khác muốn tìm đến phiền toái!

Tần Đỉnh quen thói kiêu ngạo dẫn đầu mấy người Thánh môn tiến vào nhà trọ, phát hiện đã không còn chỗ ngồi. Dĩ nhiên, tứ đại công hội bất kể là trước hay sau khi tháp Thánh môn bị hủy cũng sẽ không nhường chỗ. Thánh môn cũng sẽ không ngu đến mức tự mình đi tìm xui xẻo. Cho nên chủ ý của bọn họ không ngờ lập tức đánh tới trên người hai người Thiên Tung.

Tiêu Tịch và Lục Trọng, thân là cường giả Kiếm Tiến, bọn họ dò xét không ra thực lực của hai người Thiên Tung, lại nhìn hai người này khí chất xuất chúng, trong bụng tự nhiên cũng hoài nghi lai lịch của hai người. Thế nhưng, không thể không nói Thánh môn quen thói cao cao tại thượng, hai người nhìn không có chút thế lực nào, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa bất quá cũng chỉ là vài cường giả không dùng đến mà thôi, có thể có bản lĩnh gì? Tiêu Tịch và Lục Trọng nhìn Tần Đỉnh đi lên ‘thương nghị thỏa hiệp’ cũng chọn lựa thái độ mặc kệ nó.

Thiên Tung thấy Tần Đỉnh vẻ mặt kiêu căng đi về phía bọn họ, cũng đã đoán được ý định của đám người Thánh môn. Đồng thời, trong lòng cũng buồn cười không thôi, không ngờ coi bọn họ là quả hồng mềm?! Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào!

Trong nháy mắt, Tần Đỉnh đã đứng trước mắt hai người Thiên Tung, ai ngờ ông còn chưa lên tiếng, Bạch Ngân đã giành lên tiếng trước, "Nè! Vị lão ông này! Ngài cản ta ngắm phong cảnh rồi!"

Bạch Ngân vừa nói ra lời này, nhất thời tất cả mọi người đang uống trà bao gồm cả Thiên Tung đều thiếu chút nữa phun ra một ngụm trà!

Lão ông?! Tần Đỉnh kia cũng chừng bốn mươi mấy tuổi, chính là đang trong độ tuổi cường thịnh nhất, bị người ta gọi thành lão ông đã là cực kỳ mất mặt, hơn nữa Bạch Ngân thái độ ngạo mạn, trực tiếp khiến vị trưởng lão Thánh môn này thiếu chút nữa chưa ra quân đã chết trận, tức giận muốn bỏ mạng!

Thiên Tung còn liếc Bạch Ngân một cái, không nghĩ tới, người này không ngờ còn có một mặt gian tà như vậy, chẳng lẽ là gần mực thì đen?

"Cái tên tiểu tử này lại dám bất kính với Thánh môn ta? Muốn chết sao?!" Tần Đỉnh tức giận hò hét nói.

"Bất kính? Lão ông, ngài rõ ràng một chút, là ngài cản ta ngắm phong cảnh. Ta kính già yêu trẻ như thế, tại sao nói ta bất kính?" Bạch Ngân dù sao cũng cao ngạo, thái độ của Tần Đỉnh đã chạm đến tôn nghiêm dị thú của hắn, sắc mặt của Bạch Ngân đen xuống.

"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Tần Đỉnh bị chặn họng không nói được gì, gương mặt sung huyết đỏ bừng.

Trong lúc nhất thời, không khí dường như càng thêm khẩn trương.

Tất cả mọi người trong tứ đại công hội không nghĩ tới đôi nam nữ khí độ bất phàm này không ngờ không đem Thánh môn để trong mắt, riêng phần khí phách này cũng đủ cho mọi người nhìn hai người Thiên Tung bằng ánh mắt khác.

Lúc này, Nguyệt thị Thánh môn Nguyệt Lâm đi tới, nhìn hai người Thiên Tung nhỏ giọng nói: "Ta xem hai người các ngươi tu vi cũng không thấp, có thể luyện đến mức này chắc không dễ dàng gì, không bằng hôm nay các ngươi bán cho Thánh môn ta một chút mặt mũi, " Nguyệt Lâm từ trong ngực lấy ra một túi tiền vàng nặng trịch, "Chỉ cần hai người các ngươi nhường lại vị trí này, túi tiền vàng này chính là của các ngươi rồi."

Nào ngờ thái độ bố thí của Nguyệt Lâm lại trực tiếp kích thích Thiên Tung và Bạch Ngân. Thật sự chưa gặp qua ai cướp bàn trắng trợn như vậy đấy! Khóe miệng Thiên Tung kéo ra nụ cười lạnh. Nhẫn Ám Ma Huyễn trên tay chợt lóe, một cái hộp lập tức xuất hiện trong tay.

"Lão bà à, chỉ cần hai người các vị cút ngay ra khỏi cửa nhà trọ, rương vàng này chính là của các vị! Thế nào? Yêu cầu này không quá phận chứ!" Thiên Tung vừa vuốt rương tiền vàng vừa nói.

Hậu quả những lời này của Thiên Tung, trực tiếp khiến cho mọi người hoàn toàn choáng váng!

Dũng mãnh! Chiêu dùng lời nói của người trả lại cho người này thật là quá dũng mãnh! Tứ đại công hội ngày thường mặc dù cũng không chịu nhịn Thánh môn. Nhưng Thánh môn ngang ngược càn rỡ cùng với thái độ tự xưng là đệ nhất thiên hạ chẳng thèm ngó ngàng tới người khác khiến bọn họ trong lòng cực kỳ uất ức. Hôm nay, hành động của Thiên Tung chẳng khác nào khiến cho mấy vị đại nhân Thánh môn mất mặt trước mặt mình, người của tứ đại công hội trong lòng dĩ nhiên thầm dễ chịu! Nhất là Tô Ngọc Linh, Tô Ngọc Cẩn, Duẫn Thiên Diệu và Tiêu Hãn, bọn họ thanh niên nhiệt huyết, ánh mắt nhìn hai người Thiên Tung đều mang theo một loại thần sắc kính nể.

Giờ phút này, Nguyệt Lâm trưởng lão oán độc nhìn chằm chằm Thiên Tung, trên tay thậm chí đã bắt đầu ngưng tụ kiếm khí rồi! Đều nói lòng dạ phụ nữ rất nhỏ, những lời này ở một trình độ nhất định hoàn toàn có đạo lý. Lúc đầu Nguyệt Lâm trưởng lão nghe Thiên Tung gọi bà là ‘lão bà’ cũng đã sắp nổi nóng rồi, hơn nữa Thiên Tung vũ nhục Thánh môn, nữ trưởng lão duy nhất của Thánh môn này xem ra là muốn động thủ!

Năng lượng nguyên tố thủy màu xanh đậm cuồn cuộn trong tay Nguyệt Lâm. Ngay tại thời điểm bà muốn vung về phía Thiên Tung, Thiên Tung đột nhiên cử động, chỉ thấy nàng từ trên đầu tháo xuống một đóa băng liên màu xanh mờ ảo thoạt nhìn giống như đồ trang sức. Băng liên kia xoay tròn trên tay Thiên Tung, trong nháy mắt, năng lượng nguyên tố thủy tinh khiết màu xanh từ trong cơ thể Thiên Tung nhanh chóng tràn vào bên trong đóa băng liên. Chỉ thấy từng cánh sen nhanh chóng biến thành mũi băng màu xanh sắc bén.

Không ngờ là một thanh linh hồn Kiếm Khí!

Công hội kiếm tu giả và công hội Kiếm Khí lập tức điên cuồng, đội ngũ hai phe nhất thời đứng lên! Phải biết hiện giờ toàn bộ đại lục bất quá cũng chỉ có hai ba thanh linh hồn Kiếm Khí! Chỉ có một số cường giả bậc Kiếm Thần đỉnh cao của đại gia tộc ẩn thế mới có. Chẳng lẽ sau lưng đôi nam nữ này có một đại gia tộc hay sao?!

Lúc Thiên Tung lấy ra linh hồn Kiếm Khí, trong lòng Tiêu Tịch và Lục Trọng đều rõ ràng. Thánh môn bọn họ hiện giờ gặp phải loạn trong giặc ngoài rồi. Hôm nay còn có thể đắc tội với một gia tộc có cường giả bậc Kiếm Thần ở ẩn. Chỉ vì một chỗ ngồi, vụ mua bán này tính thế nào cũng thực thua thiệt!

Giờ phút này, Thiên Tung cũng không biết một món đồ linh hồn Kiếm Khí của nàng lại khiến cho mọi người sinh ra rất nhiều tâm tư như thế. Kỳ thực, ý định ban đầu của nàng rất đơn giản. Trong cuộc đại chiến ở Thánh môn, đám người Thánh môn dĩ nhiên đã biết nàng là thể chất song nguyên tố: ánh sáng và bóng tối. Nhưng sợ rằng không ai nghĩ đến, nàng lại là tam nguyên thể! Chỉ cần sau này mình chỉ dùng kiếm khí nguyên tố thủy, nhất định sẽ không đưa tới sự hoài nghi của Thánh môn. Hơn nữa, nguyên tố thủy của nàng đã tu luyện tới Kiếm Tông cấp năm, mà đây lại còn là linh hồn Kiếm Khí, thực lực có thể so với Kiếm Tôn cấp hai, như vậy đã đủ để tự vệ.

Tâm niệm quay về, Thiên Tung đã đem kiếm khí vận chuyển vào băng liên. Năng lượng nguyên tố thủy của băng liên và Nguyệt Lâm phát ra đụng vào nhau, thậm chí không phát ra chút âm thanh nào, lưỡi dao sắc bén trên băng liên đã phá tan tầng năng lượng nguyên tố thủy của Nguyệt Lâm. Hướng về Nguyệt Lâm bay thẳng tới.

Nguyệt Lâm bị hù dọa sợ đến hét to một tiếng, muốn gọi ra Kiếm Khí chống cự, nhưng băng liên kia tốc độ thật sự quá nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm bị dọa toàn thân xụi lơ nhắm hai mắt lại. Bà chỉ cảm thấy cổ mình có cảm giác lạnh lẽo sâu tận xương tủy. Nhưng đau đớn lường trước quả nhiên chậm chạp không thấy đến.

Trong nhà trọ cực kỳ an tĩnh, cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.

Ta, . . . Ta chết rồi sao? Nguyệt Lâm run rẩy mở mắt. Lúc này, Thiên Tung đã thu băng liên về trên đầu của mình, vẻ mặt khinh miệt nhìn Nguyệt Lâm. Sau đó cùng với Bạch Ngân ngồi xuống, nâng ly trà lên, lại bắt đầu cực kỳ thoải mái vừa uống trà, vừa ngắm phong cảnh. Vẻ mặt lạnh nhạt, giống như mới vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người nhìn kỹ lại mới phát hiện, trên cổ Nguyệt Lâm rõ ràng có một vòng vết máu, tóc chung quanh cũng bị gọt sạch, có thể tưởng tượng, nếu đao này sâu thêm hai ba phân, Nguyệt Lâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hai người Tiêu Tịch và Lục Trọng rốt cuộc phản ứng kịp, hai người liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được kinh ngạc. Hai người hướng về phía sau gật đầu một cái. Đám người Tiêu Kiếm hiểu ý tiến lên, đem Nguyệt Lâm và Tần Đỉnh đã ngây người kéo trở lại. Hai người Tiêu Tịch và Lục Trọng cũng đi về phía hai người Thiên Tung.

Hai người Tiêu Tịch vừa đi vừa phóng thích áp lực của cường giả, nhưng bọn Thiên Tung vẫn thanh nhàn tự nhiên như cũ, không bị ảnh hưởng chút nào. Điều này càng củng cố cách nhìn của hai người họ: đôi nam nữ này nhất định xuất thân từ một gia tộc ẩn thế nào đó! Xem ra vẫn là không nên đắc tội thì tốt hơn!

"Hai vị, thủ hạ của ta không hiểu chuyện đụng chạm phải hai vị, xin hãy tha lỗi!" Lục Trọng trong miệng mặc dù nói xin lỗi, nhưng ánh mắt vẫn cao ngạo như cũ, cao muốn đến tận nóc nhà. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy có người đáp lời, cúi đầu xem xét, mới phát hiện hai người Thiên Tung vẫn ở chỗ cũ ngắm phong cảnh, bọn họ cũng không hiểu một thành nhỏ rách nát như vậy, nào có nhiều cảnh đẹp như thế!

"Lão già ta xem hai vị dáng vẻ bất phàm, không biết hai vị xuất thân từ gia tộc nào, gia sư là người phương nào?" Tiêu Tịch thấy hai người Thiên Tung căn bản không để ý đến bọn họ, cũng không muốn vòng vo nữa, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.

Thiên Tung nghe xong lời này, tâm trạng khẽ động, nghĩ đến lúc thái độ của mọi người chung quanh đột nhiên thay đổi khi nhìn thấy linh hồn kiếm khí của nàng, trong lòng lập tức sáng tỏ mấy phần. Sắc mặt trầm xuống nói, "Gia tộc của ta há tùy tùy tiện tiện có thể nói cho ngài biết sao! Hơn nữa gia sư đã ẩn cư, cũng không cho ta nói tục danh của bà ra! Ta sao có thể nói cho các ngài biết được!" Thiên Tung một bộ ‘bằng ngươi cũng xứng biết ư’, vẻ mặt không khỏi làm mọi người càng quả quyết tin tưởng thân phận của nàng.

"Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ không so đo nữa, các ngài đi nhanh đi, đừng quấy rầy chúng ta ngắm phong cảnh." Thiên Tung lại phất phất tay, ‘phong cách quý phái’ lộ ra không thể nghi ngờ.

"Nếu tiểu thư không muốn nói, tại hạ dĩ nhiên cũng không miễn cưỡng. Chuyện ngày hôm nay cũng là chúng ta không đúng, nếu tiểu thư không so đo nữa, vậy chúng ta cũng xin cáo từ!" Nói xong, Tiêu Tịch và Lục Trọng mang theo đám người Thánh môn cứ như vậy vội vàng rời đi.

Thiên Tung nhìn bóng lưng bọn họ, khóe miệng từ từ hiện ra nụ cười tà mị, tiểu thư của đại gia tộc ẩn thế sao? Thân phận này dường như không tệ!