Thiên Tài Tướng Sư

Chương 414: Hái Sâm (Hạ)



Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nói:

- Diệp Thiên, không phải vấn đề có tiền hay không, những nhân sâm này đều là tập trung tinh túy thiên địa mà thành, tổn thương thì rất đáng tiếc!

Tuy rằng mắc nợ nhân tình với Diệp Thiên, nhưng chỉ là một người đào sâm, Hồ Hồng Đức vẫn kiên trì muốn chính mình đào sâm lên.

Phải biết rằng, mùa đông Đông Bắc, ngay cả thổ địa đều có thể bị đông cứng, khi đào nhân sâm nếu so với mùa hạ khó khăn hơn trăm lần, hơi có sai lầm liền làm thương tổn đến rễ nhân sâm.

Diệp Thiên bất mãn nhìn thoáng qua Hồ Hồng Đức, nói:

- Lão Hồ, xem thường tôi có phải hay không? Nói cho ông biết, với khí thuật của chúng tôi, lấy một con sâm tính cái gì chứ?

- Thật sao? Chân khí có thể thấy được nhân sâm?

Hồ Hồng Đức nghe Diệp Thiên nói sửng sốt, chân khí được sử dụng trng phong thuỷ, chẳng lẽ còn có thể sử dụng tìm sâm?

Hồ Hồng Đức cũng không biết Diệp Thiên nói thật hay giả, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên kiên trì như thế, cuối cùng lắc lắc đầu, nói:

- Được rồi, cậu cẩn thận một chút, nhân sâm cũng không phải là sinh trưởng thẳng từ trên xuống dưới, nó là nằm ngang dưới đất, trước tiên cậu cần đào từ bốn phía, ngàn vạn lần không nên làm bị thương rễ sâm!

Không giống các thực vật bình thường thân rễ hướng xuống đất, thân rễ nhân sâm ngược lại lớn lên theo chiều ngang, những cái rễ to tất cả đều hướng về mặt đất, cho nên khi đào sâm nhất định phải đào từ xa mà đến gần, từ dưới lên trên, một chút một chút.

- Tôi biết rồi, lão Hồ, ông xem được rồi.

Diệp Thiên đem ba lô đặt xuống bên cạnh, đưa tay vào bên trong rút ra dụng cụ đào ngắn, trâng tráo nói:

- Lão Hồ, nếu tôi tới Trường Bạch sơn lấy sâm, các ông đã sớm không có cơm ăn!

Nghe Diệp Thiên nói vậy, lại nhìn động tác của hắn, thiếu chút nữa Hồ Hồng Đức đã khóc lên, một phát nắm lấy xẻng, nói như cầu xin:

- Tôi nói này, hay là để tôi đào đi, đào sâm sao có thể sử dụng đồ bằng sắt thép vậy?

- Vậy sao, không cần xẻng thì dùng cái gì?

Diệp Thiên nghe vậy dừng động tác, ánh mắt nhìn lại tay của Hồ Hồng Đức một chút nói:

- Lão Hồ, ông luyện chính là Ưng Trảo công, nhưng Trường Bạch sơn này nhiều người đào sâm như vậy, vị tất đều có thể làm được thế? Bọn hắn chẳng lẽ cũng lấy tay mà đào?

Mấy ngày nay ngoài việc đi cùng bọn Vu Thanh Nhã lên núi du ngoạn, Diệp Thiên cũng cùng Hồ Hồng Đức luận bàn vài lần, đối với cái môn ở Trường Bạch sơn Ưng Trảo công cương mãnh đến cực điểm này, Diệp Thiên cũng rất sùng bái.

Nhất là luyện đến cảnh giới như Hồ Hồng Đức, mười ngón tay quả thực giống như là mười chuôi dao sắc bén, thân cây cỡ khoảng cái bát ăn cơm một phen có thể bẻ gảy, nếu chộp vào thân người, thì phải là năm lỗ thủng máu chảy đầm đìa.

Cho nên lúc này Diệp Thiên mới hoài nghi Hồ Hồng Đức khi lấy sâm, liệu có phải trực tiếp dùng tay hay không, dù sao xẻng này cũng không linh hoạt bằng ngón tay.

- Ai nói bọn họ lấy tay đào?

Hồ Hồng Đức thật sự thực hối hận mang Diệp Thiên vào núi, lắc đầu từ trong ba lô rút ra tiểu đao bằng gỗ, nói:

- Dùng đao gỗ này mà đào, bằng không còn có thể dùng sừng hươu, dù sao cũng không thể dùng đồ bằng sắt thép!

Nhân sâm tươi, bất kể là thân hay rễ, đều rất yếu ớt, chỉ cần gặp phải đồ bằng sắt thép, nhất định sẽ bị tổn thương, cho nên đao gỗ cùng sừng hươu là công cụ người lấy sâm cần chuẩn bị.

Năm đó Hồ Hồng Đức cũng là sử dụng hai loại công cụ này, nhưng hắn luyện công phu được đến như hịên nay, quả như Diệp Thiên nói, hắn đều là dùng hai tay mà lấy sâm.

Lần này vào núi sở dĩ mang theo đao gỗ và sừng hươu, là muốn cho Diệp Thiên đã ghiền, tìm nhân sâm hơn mười năm cho hắn lấy, chính là Hồ Hồng Đức không nghĩ tới, Diệp Thiên này muốn luyện tập với nhân sâm năm mươi năm, không phải bình thường.

- Cần chú ý thật đúng là nhiều, được rồi, dùng đao này đi.

Diệp Thiên vứt bỏ xẻng, tiếp nhận món đồ chơi giống như con dao gỗ, nhịn không được lắc đầu, mùa đông lạnh thế này thổ địa đều bị đông cứng, nếu đổi thành người lấy sâm bình thường, dùng đao gỗ này tới khi nào mới đào được?

Nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, dùng cái gì thật sự không quan trọng, rót chân khí vào đao, chỉ sợ so với xẻng kia còn sắc bén hơn vài phần.

Mặc dù phía trước biểu hiện của Diệp Thiên như chẳng quan tâm, nhưng sau khi bắt tay hành động, cả người đều trở nên trầm tĩnh, hắn cảm ứng một chút vị trí của nhân sâm, đào từ cách nhân sâm hơn ba mươi cen-ti-mét.

Nhìn thấy Diệp Thiên thận trọng như vậy, Hồ Hồng Đức thêm vài phần tin tưởng, hắn tuy rằng không biết cái gì gọi là thái độ quyết định thành bại, nhưng khi đào sâm nhất định cần hết sức tậo trung.

- Thứ này sinh trưởng ở bên trong lòng đất, có thể hấp thu tinh khí trong thiên địa ngưng tụ lại, thật không hổ là Thiên Linh Địa bảo trong truyền thuyết, có điều sinh trưởng quá chậm!

Nhân sâm là dược liệu quý nhất mà Diệp Thiên tu luyện tới nay đã dùng qua, mà thật sự nó cũng không hổ danh vua trong bách thảo, dược tính của nó đối với sự tiến bộ của việc luyện công pháp của Diệp Thiên cũng có tác dụng rất lớn.

Tuy rằng biết rõ mình sẽ không làm tổn thương đến nhân sâm, động tác của Diệp Thiên cũng cực kỳ cẩn thận, nhìn như nhanh chóng kì thực lại rất mềm dẻo, nhẹ nhàng dọn sạch đất chung quanh cấy nhân sâm.

- Cẩn thận một chút, cần đào được nguyên vẹn, đào lên rồi làm sạch đất!

Đất đông cứng chính là tầng ngoài, sau khi đào lên, đất bên trong liền trở nên mềm nhũn ra, động tác Diệp Thiên trở nên nhanh hơn, khiến Hồ Hồng Đức đứng xem không khỏi lo lắng đề phòng.

Diệp Thiên lúc này cũng thấy thoải mái, quay đầu lại cười nói:

- Lão Hồ, ông xem là được rồi!

Với sự khống chế của Diệp Thiên, rất thích hợp làm công việc tỉ mỉ này, sau khi làm sạch đất bán vào sâm, ném đao gỗ đi, dùng tay búng từng cái rễ nhân sâm, đất phía dưới liền bay đi.

Sau khi đào ra cả củ nhân sâm, mười ngón tay Diệp Thiên giống như bay làm sạch bùn đất dính vào thân sâm, Hồ Hồng Đức đứng xem mà trợn mắt há hốc mồm, nhất thời cả người đều choáng váng.

Phải biết rằng, nhân sâm sinh trưởng trong đất, còn dính thật nhiều rễ cỏ, rễ cây, đá sỏi cứng, có những thứ bị rễ sâm bao vây ở bên trong.

Nhưng mười ngón tay Diệp Thiên kia giống như là cái kim thêu, dị thường linh hoạt, đem toàn bộ tạp vật thanh trừ hết, động tác tuy rằng cực nhanh, nhưng lại không làm cho rễ bị chút tổn thương nào.

Hơn mười phút đi qua, một cây nhân sâm đầy đủ, thân rễ chính màu vàng nâu hiện ra trên tay Diệp Thiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Rễ của cây nhân sâm này có chừng hơn mười nhánh, to thì như cây tăm, nhỏ thì như sợi tóc, đáng quý chính là, nhiều rễ nhỏ như vậy, không có một cái nào bị gãy.

Ngay cả Hồ Hồng Đức cũng không cách nào lấy sâm được đầy đủ như vậy, lấy sâm mấy chục năm, Hồ Hồng Đức dám nói, cây nhân sâm trong tay Diệp Thiên năm tuổi không phải lâu nhất, nhưng phẩm chất tuyệt đối là tốt nhất.

- Thứ đồ chơi này ngoài màu sắc ra, chỗ khác thật sự là giống cà rốt nhỉ?

Diệp Thiên đem gốc cây nhân sâm cẩn thận đặt ở lòng bàn tay, cẩn thận đánh giá, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhân sâm tươi, cùng nhân sâm trước kia mua quả là có sự khác nhau rất lớn.

Diệp Thiên có thể cảm giác được, nước bên trong nhân sâm này, ẩn chứa tinh khí cực kỳ dồi dào, thứ này mà dùng thì nhân sâm khô không thể so sánh được.

Ngửi thấy cái mùi thơm nhè nhẹ này, Diệp Thiên thậm chí có một loại mông muốn cho ngay vào trong miệng nhai.

Đối với người bình thường mà nói có lẽ sẽ quá bổ béo, nhưng đối với sức khỏe của Diệp Thiên mà nói, tuyệt đối sẽ không có cách nói quá bổ như thế, chính là Diệp Thiên lấy Lục phẩm Diệp làm cơm ăn, thì những tinh túy cũng đều sẽ chuyển hóa thành tinh khí trong cơ thể hắn.

- Diệp Thiên, cầm cho chắc, cẩn thận đừng bẻ gẫy các rễ con.

Lúc này Hồ Hồng Đức cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng cầm nhân sâm lại đây xem xét, lại quay đầu lại chạy hai mươi mét về phía rừng Bạch Hoa.

- Lão Hồ, ông làm gì vậy?

Diệp Thiên có chút kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, mới vừa kêu một tiếng, liền thấy tay phải Hồ Hồng Đức chộp một cái, cào một cái trên thân cây Bạch Hoa cao lớn nhất.

"Bộp" một tiếng, một mảnh vỏ cây khá lớn bị Hồ Hồng Đức lôi xuống, ngồi xổm người xuống rồi lại đứng trên mặt đất tuyết đọng, qua một hồi lâu Hồ Hồng Đức mới chạy trở về.

- Diệp Thiên, đưa nhân sâm cho tôi.

Không đợi Diệp Thiên mở miệng hỏi, Hồ Hồng Đức cầm lấy nhân sâm, dùng vỏ cây bọc lại, Diệp Thiên phát hiện, ở trong vỏ cây còn có một chút rêu xanh và bùn đất thối rữa.

Hồ Hồng Đức lại lấy từ trong ba lô ra một cái hộp gỗ, cẩn thận đem vỏ cây đã bọc nhân sâm thả vào, sau khi làm xong, mới nhẹ nhàng thở ra.

Thấy Diệp Thiên ánh mắt nghi hoặc, Hồ Hồng Đức cười nói:

- Thân cây nhân sâm này rời khỏi đất, sẽ rất nhanh trở nên khô quắt, tôi dùng vỏ cây và rêu xanh bọc lấy nó, sẽ bảo đảm tinh khí của nó sẽ không tiết ra ngoài!

- Cần chú ý thật sự không ít, nếu là tôi, trực tiếp làm thịt bổ sung nguyên khí không phải xong sao?

Diệp Thiên liếm liếm môi, nhân sâm thì hắn dùng qua không ít, nhưng loại nhân sâm tươi thế này, Diệp Thiên thật đúng là chưa dùng qua, tinh khí khổng lồ trong cây nhân sâm, khiến Diệp Thiên ngứa ngáy trong lòng.

Thấy ánh mắt Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức nhịn không được lui về phía sau môt bước, ôm hộp gỗ vào trong lòng, nói:

- Cậu đừng phung phí của trời, Tứ phẩm Diệp năm mươi năm đã không thấy nhiều , lưu lại sau này còn có thể giữ mạng đấy!

Cái gọi là giữ mạng, chính là người sắp chết, chỉ còn lại có một chút hơi, đem nhân sâm trăm năm cắt thành từng miếng nhỏ, cho người bệnh ngậm, tinh khí trong nhân sâm liền có thể cho người ta sống lâu thêm một chút, để mà để lại di ngôn.

Thời cổ đại, rất nhiều nhà giàu trong nhà đều có dấu sâm nhiều năm, chính là xuất phát từ duyên cớ này, có điều nhân sâm trăm năm tới hiện đại đã là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nên nhân sâm năm mươi năm cũng miễn cưỡng có thể dùng thay.

- Tôi chỉ muốn nếm thử hương vị mà thôi.

Nhìn thấy Hồ Hồng Đức phòng bị như phòng trộm mà nhìn mình, Diệp Thiên phẫn nộ nói:

- Lão Hồ, quanh đây cũng không thiếu nhân sâm, chẳng qua không to bằng cây này, chúng ta có nên đào nữa hay không?

Thông qua khí cơ cảm ứng, Diệp Thiên có thể nhận thấy được, chung quanh Tứ phẩm Diệp này chừng 10m, còn có một vài thứ ẩn chứa tinh khí, nói vậy chính là nhân sâm con ở chỗ này.

- Ông tổ tông, ngài để lại cho Trường Bạch sơn chút hạt giống nhân sâm được không? Cánh rừng này còn phải nuôi sống không ít người đâu!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức nhất thời nở nụ cười khổ.

Người lấy sâm có quy định của người lấy sâm, trừ phi gặp được Ngũ phẩm Diệp, bọn họ mới có thể đem tứ phẩm Diệp cùng tam phẩm Diệp chung quanh đào ra, nhân sâm khác hơn mười năm, người lấy sâm tuyệt đối sẽ không động vào.