Thiên Tài Khí Phi

Chương 122: Vào nhầm bụi hoa



Bắc quốc do Bắchoàng Bắc Ngạo Thế xây dựng, hơn hai mươi năm trước thiên hạ chỉ có sáuquốc gia, là quân, sở, hạo, đông, tây, nam, không có Bắc quốc. Bắc NgạoThế dựa vào năng lực của mình thành lập Bắc quốc ở nơi hoang dã.

Vừa thành lập Bắc quốc rất khó khăn, may mà Bắc Ngạo Thế có tài. Hắn mangtheo thần dân, dùng trí tuệ và sự gan dạ sáng suốt làm cho Bắc quốc mạnh lên. Tiếp theo lại không ngừng mở rộng, dần dần Bắc quốc càng hưngthịnh.

Khi thi đấu tại lục quốc biểu hiện ra khí thế, bởi vậy được phá lệ làm một quốc gia.

Bắc Ngạo Thế năm đó thành lập Bắc quốc hơn nữa làm cho Bắc quốc thuận lợiphát triển, cuối cùng lại trở thành một đại quốc gia. Khoảng thời gianđó, có năm người đi theo hắn không thể không kể công. Mà Bắc Ngạo Thế là người trọng tình trọng nghĩa, nên lúc thành lập, hắn phong năm người đó thành vương gia, hơn nữa còn có cơ hội thừa kế vương vị.

Năm người như năm ngũ hành khác nhau là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Năm người này cũng vốn là người sống ở nơi hoang sơ. Cho nên khi gặp tai họa thìcũng sẽ bị diệt tộc như chơi. Mà có một năm bị hạn hán nặng, năm gia tộc cũng phải đối mặt với tình trạng diệt tộc và bạo loạn. Năm gia tộc cũng xảy ra nhiều mâu thuẫn. Ngay lúc hỗn loạn, Bắc Ngạo Thế xuất hiện, hắnchỉ mang theo một phen kiếm, nhanh chóng trấn áp bạo loạn. Lại nghĩ cách chống nạn hạn hán. Năn gia tộc biết ơn sâu sắc Bắc Ngạo Thế, hơn nữathấy Bắc Ngạo Thế tài hoa và có năng lực, tin tưởng hắn có thể làm chomọi người được sống sung sướng, bởi vậy mọi người nhất trí đưa hắn lênlàm vua. Mà Bắc Ngạo Thế cũng không làm cho mọi người thất vọng, trongvòng vài năm, thành lập Bắc quốc, cuộc sống phồn vinh.

Bắc Ngạo Thế có thể nói là anh hùng trong lòng dân chúng Bắc quốc, vị thần ở Bắc quốc!

Vân Y đứng trước một bức tượng, đầu khẽ nâng, người mặc xiêm y màu tím, tay phải cầm kiếm, ánh mắt cơ trí nhìn nam tử xa xa. Tai nghe giọng của một lão giả mặt mày hồng hào đang kể lịch sử của Bắc quốc và Bắc Ngạo Thếvĩ đại.

“Bắc hoàng chính là vị thần của Bắc quốc, vôluận là võ công hay buôn bán hoặc là chính trị, đều thông minh tuyệtđỉnh, không ai bằng. Bắc hoàng......” Lão giả kia vẫn cố gắng giảnggiải, chưa có biểu hiện kết thúc, phỏng chừng phải chờ cho Vân Y bị cảmđộng đến khóc rống lên mới hết được.

Vân Y nhìn pho tượng kia, trong lòng nghĩ pho tượng này được làm từ cái gì, vì sao nàng chưa từng biết chất liệu này?

Tốt xấu nàng cũng là cô gái hiện đại, nhưng sau khi vào Bắc quốc, nơi nơigặp đả kích. Nàng muốn tìm nơi bình thường để làm việc, có thể thámthính một ít tin tức của Bắc quốc. Nhưng lại bị ghét bỏ, người ta ngạihắn gầy yếu.

Nữ phẫn nam trang thì chắc chắnkhông thể khỏe mạnh được. Nhưng cho dù không tìm được việc, nàng cũngnhịn, nhưng vì sao khi nàng đi trên đường, những người nhìn nàng đềumang bộ dáng đồng cảm hoặc mang thần sắc hèn mọn chứ? Nàng thật sự gầyyếu vậy sao? Khi trở lại chỗ ở, đem việc này nói với Hồng Mai và LụcBình, Lục Bình cũng mang bộ dáng rốt cục ngươi đã biết. Cuối cùng, nàngrốt cục tiếp nhận mình rất gầy so với ở đây. Nhưng, nàng chỉ nghĩ là dokhí hậu không hợp, không thừa nhận có nhân tố khác.

Lúc nàng nhàm chán đến cực điểm, muốn đánh gãy lời của ông lão, lại cảmthấy bên cạnh im lặng. Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn lão nhân mang vẻ mặt đau kịch liệt đứng đó.

Nhìn thấy bộ dáng đau thươngcủa lão, Vân Y cả kinh, nàng quan tâm hỏi: “Lão nhân gia, ngươi làm saovậy? Có phải không thoải mái a? Muốn ta đưa đi đại phu hay không?”

Vân Y mang vẻ mặt sốt ruột nhìn ông lão, đợi hắn trả lời, kết quả lão nhânchậm rãi ngẩng đầu, sau đó nói một câu làm Vân Y cười ngất.

“Bắc hoàng anh hùng vô địch, nhưng ông trời không giúp ta, để Bắc hoàng rađi sớm. Ta ngày ngày bi thống a, hận không thể đi theo ngài a.”

Vân Y khóe miệng co rút liên tục......

Bắc Ngạo Thế, mất rồi sao? Thật sự không nhầm? Nhớ rõ khi thấy hắn ở QuỳnhHoa yến lúc đó hắn khoảng năm mươi hoặc là hơn năm mươi. Sao lại đinhanh vậy? Còn ngày ngày bi thống? Thật là ngày ngày bi thống sao? Saonàng lại không thấy? Rõ ràng vừa rồi còn mang bộ dáng hồng hào, còn hưng phấn dị thường, nước miếng bay tứ tung a! Bi thống chỗ nào a? Hơn nữa,câu cuối còn nói, hận không thể đi cùng Bắc Ngạo Thế? Lúc ấy hắn tự tửsao?

Nhìn tuổi của hắn, thật sự là quá cao rồi!

Lão nhân này rất buồn cười nha!

Vân Y thở dài nói: “Nói cũng đúng, Bắc hoàng tài cao ngút trời. Nhưng nếusự thật là như vậy, chúng ta càng nên sống tốt, sau đó đền đáp quốc gia, an ủi Bắc hoàng trên trời có linh thiêng a.”

Trong lòng Vân Y cảm thấy buồn cười cho mình, mình lại có thể nói ra được như vậy, thật không dễ dàng a.

Vừa nghe Vân Y nói, lão nhân kia lập tức nhìn nàng.

Ánh mắt kia rất khôn khéo như hồ ly thấy được con mồi, âm hiểm giả dối.

Nhìn thấy ánh mắt như vậy, thân thể Vân Y co rúm lại. Lão nhân này, có âm mưu, chắc chắn có âm mưu.

Lão nhân kia cũng phát hiện hành vi khác thường của mình, vì thế vội vànggiả bộ mang bộ dáng hòa ái, từ ái nói:“Tiểu huynh đệ a, là như vậy, tathấy ngươi là người thành thật, cho nên biểu hiện ra sự chân thật trướcmặt người. Cho nên, tiểu huynh đệ đừng để trong lòng.”

Vừa thấy nụ cười chói lọi trên mặt lão nhận kia, Vân Y cảm thấy da đầu runlên, không biết nói g. Thật sự là lão nhân kia không như người thường.Còn thấy mình là người thành thật! Sao nàng lại không phát hiện mình cóphẩm chất tốt như vậy chứ? Đây là tính tình của hắn? Rất kinh ngạc nha?Lại đừng để trong lòng nữa chứ!

Bất đắc dĩ, đây là ở Bắc quốc a, nhân ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a.

Không có cách, ở Bắc quốc nàng không có thế lực, hơn nữa mới đến, cũng khôngcũng biết thế lực ở đây, nếu không Bắc hoàng biết, trước hết sẽ tiêudiệt thế lực này, kia thật sự chính là rất mất nhiều hơn được. Hơn nữabảo vật còn không rõ ở đâu, vì vậy chỉ có Bắc Ngạo Thế biết. Mà hiện tại Bắc Ngạo Thế đã chết, như vậy cũng chỉ có đứa con duy nhất của hắn, Bắc Dương biết. Nhưng theo tin tức thì vật này không ở trong hoàng cung, mà là bị giấu ở một nơi cực kì bí ẩn. Như vậy, trừ phi chính hắn tự mìnhnói ra, bằng không cũng đừng muốn biết. Nhưng vật trân quý như vậy, saocó thể cho nàng? Hơn nữa bắt buộc hắn nói cũng không được. Bởi vì đã cóngười từng làm vậy, Nhiếp chính vương Kim Thịnh từng uy hiếp hoàng đế,nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Cho nên, cuốicùng không còn cách khác, Vân Y chỉ có thể nghĩ ra cách. Phải mau chóngvào trung tâm chính trị của Bắc quốc, sau đó được đương kim hoàng đế tín nhiệm, cuối cùng làm hắn cam tâm tình nguyện nói cho nàng nơi giấu quốc bảo. Tuy rằng rất khó làm, nhưng nàng vẫn quyết định làm cho bằng được.

Cho nên, trước tiên nàng sống ở đây một tháng, cố gắng làm cho thân phậncủa mình Bắc quốc nhỏ lại. Mà trải qua cuộc sống ở đây, nàng cũng dầndần quen thuộc, hiểu biết tập tục và lịch sử Bắc quốc đôi chút. Kỳ thậtlịch sự của Bắc quốc rất ngắn, dù sao cũng mới thành lập.

Vân Y đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào lão nhân kia, cảmthấy lão nhân này rất cổ quái. Lúc trước khi đi nàng cũng có suy nghĩ về Bắc Ngạo Thế, sau đó tưởng tượng ra hình dáng. Ai biết được khi đếnđây, một lão già nhìn thấy nàng lại vui vẻ chạy tới kể về sự tích củaBắc Ngạo Thế. Bởi vì lúc ấy mới đến, đối với Bắc quốc không có hiểubiết, cho nên cũng cam chịu với ông lão này, cam chịu cho hắn thao thaobất tuyệt giảng giải. Nhưng ai ngờ, từ đó về sau, lúc nào nàng cũng thấy ông lão này. Hơn nữa lần nào cũng nói về Bắc Ngạo Thế, càng kỳ lạ hơnlà lần nào cũng giảng giải chuyện không quan trọng. Chỉ là khi tổng kếtlại đều làm cho nàng co rúm lại. Mỗi lần như vậy nàng cũng chỉ tán dương qua loa, sau đó yên lặng rời đi.

Chỉ là hôm nay, lão nhân này có chuyện gì xảy ra?

Sao lại nói vậy, chẳng lẽ hắn có ý đồ, muốn gây rối?

Nàng lặng lẽ cúi đầu nhìn thân thể gầy yếu, hơn nữa mình đang giả nam. Thậtsự hắn không thể có ý đồ, nhìn lại, lão già kia cũng không phải là người như vậy? Bởi vì mình có dùng bí dược, cho nên bên ngoài cũng thấy nàngcó yết hầu, vậy nên nàng không lo lắng người khác nhìn ra nàng là nữnhân.

Tuy rằng nàng có nhiều tiền, bởi vì thế lực của nàng bình thường ở Sở quốc phát triển, quốc gia khác cũng có một ít,Bắc quốc là ít nhất. Trên cơ bản hiện tại có thể đưa nàng tiền tài cùngvới một ít tin tức. Lão nhân này chẳng lẽ nhìn ra nàng không giống người thường, muốn cùng nàng kết giao? Lý do này nàng không thể tiếp nhậnđược.

Lúc nàng đang nghi hoặc, lão nhân kia lại bắt đầu nói chuyện.

“Tiểu tử, ta cảm thấy hai chúng ta rất có duyên. Không bằng đến nhà của ta uống một ly trà như thế nào?”

Vân Y thu hồi tâm tư của mình. Trong lòng bắt đầu tự hỏi thân phận của lãonhân này. Lại nói, lão nhân này xuất hiện quả thật rất quái dị. Nàng chỉ mới đến, làm sao có thể mời nàng được chứ?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Vân Y bối rối. Ở một nơi lạ lẫm, có cảm giáckhông an toàn, hơn nữa một địch nhân không rõ, vậy càng làm người ta cảm thấy tim đập nhanh.

Lúc này, nàng nâng mắt, nhợt nhạt cười, giọngđiệu ôn hòa xa cách nói:“Thật sự là không khéo, hôm nay trong nhà cóviệc, cho nên ý tốt của lão nhân gia, tại hạ chỉ có thể khéo léo từchối.”

Nghe Vân Y nói, lão nhân không có một tiakhông vui, ngược lại vui vẻ vuốt râu, sau đó cười nói:“Không có việc gì, nếu có duyên, sau này gặp lại. Nếu ngươi có việc, vậy nhanh trở về đi.”

Nghe lão nhân nói, Vân Y cười đáp lại, liền xoay người rời đi. Nàng chậm rãi đi trên được, cảm giác xung quanh, phát hiện không ai theo dõi nàng,mới yên tâm về nơi mình ở.

Cúi đầu, lẳng lặng đếnnơi. Nàng cùng Hồng Mai, Lục Bình ở trong một cái viện, do các thế lựccủa Thiên Binh các ở Bắc quốc sắp xếp. Với thân phận là thân thích vớichủ tửu lâu ở phương xa, mang theo hai muội muội đến Bắc quốc tạo sựnghiệp.

Lúc đến cửa nhà, nàng sửng sốt, thấy mọingười vây quanh? Những người vây quanh đều hưng phấn đàm luận, ánh mắtthỉnh thoảng nhìn vào trong.

Vân Y cũng không lo lắng cho Hồng Mai và Lục Bình nhiều, dù sao đi theo nàng lâu như vậy, một ít quyền cước và khinh công hai nàng đều học một ít. Hơn nữa đến nơi xa lạ này, Vân Y rất là lo lắng các nàng. Cho nên thiết kế một ít ám khí vàmột ít độc dược để phòng thân. Hơn nữa Vân Y có nói cho các nàng, mộtkhi gặp được nguy hiểm hãy để lại ám hiệu thông báo, nếu nàng thấy tínhiệu, hơn nữa nơi này toàn dân chúng ít biết võ công, lại đang bàn tán.Cho nên, nàng cũng không vội vã đi vào, ở ngoài nghe mọi người bàn tán.

“Đôi song sinh kia có bộ dáng rất đẹp.”

“Đúng vậy, ta cũng thấy, lại có đôi song sinh đẹp như vậy. Hơn nữa kỳ lạ hơnlà tính tình cũng đặc biệt. Một cái nhìn qua trầm tĩnh dịu dàng, một cái nhìn lại hoạt bát đáng yêu.”

“Đúng vậy, ta cũng thích đôi song sinh này, nếu ta có một đôi nữ nhi như vậy, ta nằm mơ cũng sẽ bật cười.”

“Ngươi mơ đi. Người ta bộ dạng xinh đẹp, ngươi xem xem ngay cả cháu ngoại củaNhiếp chính vương cũng tự mình tới cửa đến cầu thân.”

“Đúng vậy, kia là cháu ngoại của Nhiếp chính vương a. Mẫu thân hắn là muộimuội duy nhất của Nhiếp chính vương, quận chúa đương triều a. Đôi songsinh này lại có số tốt có được cuộc nhân duyên này.”

Vân Y đã hiểu. Thì ra là cháu ngoại của Nhiếp chính vương nhìn trúng Hồng Mai cùng Lục Bình nên đến xin cưới.

Thật sự là máu chó a, làm sao có thể có chuyện này. Nàng coi Hồng Mai cùngLục Bình là muội muội ruột, hiện tại hắn dám đến xin cưới cả hai. Hắnnghĩ mình là ai a, nghĩ mình là hoàng đế sao, hậu cung ba ngàn sao. Thật là, Vân Y phát hỏa. Hắn mạnh mẽ chen lên, mang vẻ mặt lạnh lùng đi tới.

Bị nàng chen lên một số người buồn bực, đang muốn mở miệng mắng to. Lạithấy ánh mắt sắc như dao của Vân Y, lập tức thưa dạ. Mà một ít số ngườilập tức nhận ra Vân Y là ca ca của đôi song sinh kia, lập tức đố kỵ nhìn hắn. Trong lòng nghĩ, ca ca này thật đúng là phát đạt. Nghe nói ca canày vừa vặn đến Bắc lập nghiệp, hiện tại có cơ hội rồi còn không vui vẻđược sao.

Nếu Vân Y biết trong lòng bọn họ suy nghĩ vậy, thế nào nửa đêm cũng phải đi tìm bọn họ chỉnh lại.

Vân Y vừa vào sân liền thấy nơi nơi đều màu hồng, kia chắc là sính lễ. Nhìn đến mấy thứ này, Vân Y khóe miệng cong lên. Hôm nay là ngày gì, sao lại có chuyện lạ liên tục như vậy?

Nâng mắt, nhìn thấyHồng Mai cùng Lục Bình đang đứng, lúc này Lục Bình cuối mặt xuống. Vừathấy dáng vẻ mập mạp kia, Vân Y thiếu chút nữa vấp té. Lại còn có ngườinhư vậy trên đời, tai to mặt lớn, giống đang mang thai, lúc này lại mang vẻ mặt say sưa nhìn chằm chằm Hồng Mai và Lục Bình.

Thấy vậy, Vân Y thật muốn tát hắn một phát. Hắn cũng đã lớn thành như vậy,phải nên ở trong nhà, thế nhưng còn dám ra ngoài gây chuyện.

Nàng đảo mắt nhìn Hồng Mai cũng mang vẻ mặt không vui. Mà người trong việnđột nhiên nhìn thấy một nam tử bộ dạng xinh đẹp mang vẻ mặt tức giận đivào.

Hồng Mai cùng Lục Bình vừa thấy Vân Y, nhất thời vui vẻ hô:“Ca ca, ngươi đã trở lại.”

Mà người kia vừa thấy Vân Y, ánh mắt lập tức mở to. Hắn lập tức nhìn xiêm y trên người, phát hiện không có vấn đề. Lại cầm cây quạt mở ra, sau đóchậm rãi đi đến trước mặt Vân Y, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Y, sau đótươi cười dâm tà nói:“Tại hạ Mộc Vũ, là cháu ngoại của Nhiếp chínhvương, con của quận chúa Kim Tử Hà, con của Mộc gia Nhị gia. Không biếtnên xưng hô vị công tử này như thế nào?”

Nghe hắngiới thiệu, Vân Y không khỏi hò hét một tiếng, thì ra là quan nhị phẩm.Khó trách kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa thật sự là không nghĩ tới a, hắnquả là mặt người dạ thú a, nam nữ đều muốn ăn a. Thật sự là muốn chết!

Nhưng nàng nhanh chóng nghĩ ra một ý, bây giờ nàng đang tìm cách làm quan?Bây giờ có một đầu heo đưa lên, nếu nàng không lợi dụng, đó mới là hếtnói nổi.

Vì thế, Vân Y lập tức đưa ra nụ cười mị hoặc chúng sinh, kinh hô nói:“Nha, thì ra là cháu ngoại của Nhiếp chính vương a.”

Nói xong, còn kinh ngạc bịt miệng mình. Mộc Vũ vừa thấy bộ dáng như vậy của Vân Y, trong lòng rất hưởng thụ, trên mặt cũng rất đắc ý. Thân phận của hắn tôn quý, mỗi lần chỉ cần hắn nói ra, vốn không có người dám ngỗnghịch hắn.

Mà lần này cũng không ngoại lệ, hắnvừa nói ra, thiếu niên có bộ dạng vô cùng xinh đẹp này lập tức kinhngạc. Mộc Vũ cao hứng, trong lòng nghĩ hôm nay thật sự vui vẻ, thế nhưng lại có ba bảo bối. Vô luận là đôi song sinh xinh đẹp kia hay là thiếuniên tuyệt sắc này, đều là cực phẩm a. Mộc Vũ cao hứng, tay bắt đầu cóchút ngứa ngáy.

Vân Y nhìn thấy tay của hắn, khôngđúng, tay hắn còn to hơn tay lợn. Người có đôi tay đó mang theo tia hưng phấn, tay muốn chạm vào mặt Vân Y.

Vân Y không nóigì. Nếu mặt nàng bị đôi tay heo này sờ soạng, chắc nàng ói đến một tháng cũng không hết. Vân Y hơi nheo mắt lại, cước bộ nhẹ nhàng rời đi, khiđôi tay kia sắp chạm vào, đột nhiên lui về sau một bước.

Mộc Vũ sắp bắt được lại thất bại, trong mắt có chút do dự.

Ánh mắt hắn nhìn lên, nhìn thấy đôi mắt hơi nheo lại của Vân Y, không cònvẻ bất mãn. Cặp mắt kia lúc này thản nhiên nhìn hắn, trong mắt có vẻ tao nhã khó che giấu, đôi mắt kia còn ánh lên vẻ hồn nhiên. Mộc Vũ ngốcnghếch đứng nhìn đôi mắt của nàng, trong lúc nhất thời lại quên cáikhác. Đôi mắt kia rất đẹp, như có ma lực, làm cho hắn muốn ngừng màkhông được. Trong ấn tượng của hắn, cũng chỉ có mỹ nhân đứng nhất Bắcquốc mới có thể so sánh.

Vân Y nhìn bộ dáng mập mạpkia, nhất thời trong lòng không vui, trong mắt có vẻ khinh thường. Nhưng vì muốn lợi dụng hắn, nàng đành phải nhẫn nại.

“Vị Mộc công tử này làm sao vậy?” Vân Y nhẹ giọng hỏi, lại dùng một cánh tay nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt hắn.

Mộc Vũ bị làm giật mình, tập trung lại tinh thần, chỉ thấy một bàn taytrắng muốt ở trước mặt, nhất thời cảm thấy hồn đã lạc mất. Lại nghe hắnôn nhu gọi tên mình, nhất thời giật mình, phục hồi tinh thần:“Không cógì, nếu hôn sự đã định, như vậy bây giờ ta sẽ cho người đi chuẩn bị, tối nay chuyển vào phủ của ta.”

Vừa nghe Mộc Vũ nói, Vân Y rất muốn cười to ba tiếng, sau đó dùng một chưởng đánh chết hắn.Người này có chứng ảo tưởng sao? Sao lại tự cho là đúng như vậy? Trìnhtự này cũng quá nhanh rồi, cái gì cũng chưa nói, thì hôn sự này đã định, còn muốn tối nay chuyển vào phủ hắn. Hắn thật đúng là ảo tưởng, lạimuốn cả ba người.

Vân Y khé nâng khóe miệng, ánh mắt híp lại, nhìn Mộc Vũ, giọng điệu càng mềm nhẹ.

“Nếu công tử đã để mắt hai muội muội, hơn nữa tại hạ cũng rất đau lòng. Vậycứ làm như Mộc công tử nói, đi chuẩn bị rồi tối nay chuyển vào phủ.”

Mộc Vũ vừa nghe nhất thời mừng rỡ, chính là hắn không có mắt, không biếtnhìn người. Hơn nữa khi hắn vui vẻ, nhìn lại nàng, lại có cảm giác lạnhlẽo.

Cứ như vậy, Vân Y mang theo Hồng Mai Lục Bình ngồi xe ngựa của Mộc Vũ đi tới Mộc phủ.

Bọn họ vừa đi, đám người vây quanh bàn tán.

“Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ, bọn họ đã đi cùng Mộc công tử sao? Chuyện này không hợp lễ nghĩa cho lắm? Ta vẫn luôn nghĩ ba người kia là tốt, không nghĩ tới lại là người ham phú quý.”

“Ai nói khôngphải chứ, vừa thấy Mộc công tử biểu hiện là biết đã động tâm với hai nữnhân kia. Nhưng ca ca kia tốt xấu cũng là người đọc sách chuẩn bị đithi, sao lại làm ra chuyện này chứ.”

“Ngươi khônghiểu sao, người ta làm sao muốn tham gia khoa cử, đó không phải là vìmuốn có tiền đồ sao, có thể hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý. Mà bây giờ có cơ hội sao không bắt lấy. Các ngươi xem, đó là ai, là cháu ngoại duy nhất của Nhiếp chính vương a. Chỉ cần hầu hạ hắn tốt, muốn cái gì không có, còn cần phải đi thi sao?”

Mọi người có hâm mộ, có ghen tị, cái gì cũng có.

Mà lúc này Vân Y ngồi trên xe ngựa cũng mặc kệ, nàng chỉ biết là đây làmột cơ hội tốt, có thể mau chóng tiếp cận chính trị của Bắc quốc. Khôngnghĩ tới đi ra ngoài một chuyến, rồi trở về lại gặp được cháu ngoại củaNhiếp chính vương, thật đúng là vừa định ngủ lại có người đưa gối. Tuyrằng nói Mộc phủ rất sâu, chắc chắn ba người bọn hon sẽ bị chú ý. Nhưngnàng đã sớm an bài, bọn họ tuyệt đối không tra được xuất xứ của ba bọnhọ.

Trong lòng nghĩ cách lợi dụng tên mập mạp này, để hắn cho nàng tham gia một vài bữa tiệc, như vậy khi mình tham gia thikhoa cử sẽ dễ dàng hơn bởi vì không có quan hệ sẽ bị người khác coithường.

Trong lòng đang nghĩ cách làm cho tên mập mạp kia tin tưởng, xe ngựa cũng đã đến trước cửa của Mộc phủ. Vân Y xuốngxe, nhìn Mộc phủ, phủ này đứng thứ hai trong năm đại thế gia. Nghe đồnMộc gia là phe phái của Nhiếp chính Vương, âm thầm giúp đỡ Nhiếp chínhvương làm rất nhiều chuyện bí mật. Mà lại nghe đồn Mộc phủ quả thật làthiên tài, cũng là tứ đại anh kiệt của Bắc quốc cũng là cánh tay của Mộc Bách Nhiên. Xem ra Mộc phủ cũng là một nơi hỗn loạn a, lục đục chắcchắn sẽ không thiếu, nhưng vậy cũng có lợi cho hành động của nàng.

Giấu đi ý nghĩ trong lòng, lẳng lặng nhìn Mộc phủ. Mộc phủ bởi vì ở trongngũ hành nên mới mang chữ Mộc, cho nên toàn bộ phủ đều mang hơi thở củacây cỏ. Theo Mộc Vũ vào bên trong, lại có thể thấy được các loại câykhác nhau, hơn nữa đều là giống quý hiếm. Hơn nữa lại làm cho không khítrong lành mát mẻ, nếu sống ở đây cũng sẽ rất thích thú, có cảm giác hòa hợp làm một.

Mộc Vũ nhìn ba người đều mang vẻ mặt tò mò, nhất thời cảm thấy kiêu ngạo dị thường, ngẫu nhiên nói chuyện vàicâu với Vân Y, biểu hiện tài hoa của mình.

Mà thấyhành vi và thần sắc kiêu ngạo của Mộc Vũ, Vân Y không nói gì. Nàng nhìnvậy, thật sự là bởi vì rất ít thấy có người có thể khiến trong phủ trànđầy sinh lực, nơi nơi đều mang cảm giác thoải má, cho nên mới sùng báinhìn.

Mộc Vũ mang theo ba người đến mẫu đơn viện, vừa đến nơi, nàng lơ đãng nhìn bảng hiệu, trực tiếp không biết nói gì.

Mẫu đơn viện?

Mẫu đơn!

Mộc gia này làm gì vậy, ba chữ này quả thật làm mất đi vẻ hài hòa trong phủ!

Hơn nữa, trong sân lại có cây cối quý hiếm um tùm, sao lại có cái tên như vậy chứ? Còn mẫu đơn? Có hoa mẫu đơn sao?

Bất quá, nàng nhanh chóng phát hiện trong viện có hoa mẫu đơn, hơn nữa rấtnhiều. Lầu ở giữa viện được vòng thành một vòng đủ loại hoa mẫu đơn,thực sự nhìn không hài hòa. Quả thực viện này là một nét bút bị hỏng.

Mẫu đơn các càng nhìn càng thấy không hài hòa. Nếu xung quanh cũng có cây cổ thụ thi quả thật tình thơ ý hoạ.

Nhưng vì đây là mẫu đơn, nên mang theo hơi thở mị tục.

Nhìn đến đây, nàng tuyệt vọng với nhân phẩm của người ở đây. Rõ ràng ở trênđường, nhìn nơi khác, không phải là Thanh tùng viện thì là Ngô Đồngviện, sao đến đây lại là Mẫu Đơn viện chứ?

Mộc Vũmang theo ba người Vân Y đi vào trong căn lầu hẻo lánh, Vân Y cũng không để ý. Dù sao nàng cũng không trông cậy vào việc có thể tìm một nơi tốt ở đây. Nhưng khi nàng vào đây, cũng không tự giác thích thú. Lầu các nàykhông mang tên thược dược hay hoa quế mà mang tên là Toái Hoa các, ngược lại có vẻ ý cảnh sâu xa. Hơn nữa nơi này hẻo lánh, lại tinh mỹ lịch sựtao nhã, ngược lại mang theo sự yên tĩnh vô cùng.

Mộc Vũ tuy rằng rất thích ba người Vân Y, nhưng trong mắt hắn ba bọn họ chỉ là đồ chơi mà thôi, không có khả năng cho bọn hắn ở nơi đẹp hơn. Hơnnữa hắn cũng đã có rất nhiều tiểu thiếp, lại có bối cảnh, so sánh với ba người Vân Y có thể ở nơi như vậy hẳn là cảm thấy thỏa mãn mới đúng. Mộc Vũ nhìn thấy Vân Y không có gì bất mãn, lại cảm thấy đắn đo với ba bọnhọ. Mộc Vũ lúc này có tâm tình tốt, muốn mang các nàng đi vào, sau đónói chuyện một phen, ai biết lúc này lại có người đến báo nương tìm hắn.

Vừa nghe nương tìm hắn, hắn nhanh chóng rời đi.

Vân Y đứng ở nơi đó nhìn một đám người rời đi thì giật mình. Mộc Vũ giốngnhư tiểu bá vương, nghĩ hắn được sủng ái, không nghĩ tới hắn lại sợ mẫuthân. Xem ra nơi này đúng là thú vị a.

Mà bên kia, Mộc Vũ vừa nghe mẫu thân tìm hắn, lập tức hoang mang rối loạn điđến nơi ở của mẫu thân. Khi vào bên trong, nhìn thấy mẫu thân mang vẻmặt nghiêm túc ngồi trên ghế, lập tức đi lên thỉnh an.

“Mẫu thân, sao hôm nay rảnh mà gọi con a?”

Người ngồi trên kia diện mạo bình thường, nhìn có vẻ phúc hậu, mặc quần áo đỏ tươi, trên mặt lại trang điểm đậm. Nhìn giống như nhà giàu mới nổi. Nếu cho Vân Y nhìn thấy, chắc chắn sẽ phê phán một phen.

Đây là mẫu thân của Mộc Vũ, nữ nhi duy nhất của Kim gia, là con gái duy nhất của Nhiếp chính vương, Tử hà quận chúa Kim Tử.

Lúc này Kim Tử mang vẻ mặt không vui nhìn con trai, trong mắt như muốn nóichỉ tiếc rèn thép không thành sắc. Lại nhớ đến chuyện lúc nãy hạ nhânbẩm báo, nhất thời sắc mặt càng trầm lại, lập tức vỗ bàn, tức giậnnói:“Ngươi nói cho ta nghe, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, không làm chính sự?”

Vừa thấy mẫu thân tức giận, hơn nữalại bắt đầu răn dạy mình. Mộc Vũ nói:“Con cố gắng đọc sách, cũng có tậpvõ, muốn tham gia thi khoa cử vào tháng sau. Mà ba tháng sau đấu võnghệ, con cũng có lòng tin, xin mẫu thân yên tâm.”

“Yên tâm, ta làm sao có thể yên tâm. Ta nói bao nhiêu lần rồi, trong khoảngthời gian này ngươi nhịn một chút, ngươi có hiểu không?”

Nghe Mộc Vũ trả lời, thần sắc của Kim Tử không chỉ không dịu đi, ngược lại càng thêm khó coi.

Mộc Vũ bị mẫu thân mắng, lập tức im lặng đứng bên cạnh. Mộc Vũ là như vậy,biết mẫu thân rất yêu thương hắn, ngoài miệng mắng, nhưng lòng khôngvậy. Cho nên khi mẫu thân mắng lớn, hắn sẽ cúi đầu im lặng đứng bêncạnh, như vậy một lát sau, mẫu thân tức giận xong sẽ thôi.

Quả nhiên một lát sau, Kim Tử nhìn thấy bộ dáng cúi đầu nhận sai của con,nửa phần tức giận cũng tan biến. Nhất thời giọng điệu dịu đi nói:“Vũnhi, ta đã nói với ngươi, trong khoảng thời gian này ta và cậu ngươithương lượng muốn ngươi lấy tiểu nữ của Thổ gia gia, cho nên ngươi nênít lại một chút, sao ngươi lại không nghe?”

Mộc Vũnghe mẫu thân nói, sắc mặt lập tức bối rối, sốt ruột nói:“Mẫu thân, takhông cần lấy nàng, nàng thật sự là rất điêu ngoa.”

Mộc Vũ trong lòng nghĩ nếu đem như vậy một cái giống cọp mẹ giống nhau nữtử thú trở về, kia hắn về sau còn như thế nào ngoạn? Cái kia thổ cũnglinh thật sự là rất bưu hãn, kia một thân công phu nhất làm cho ngườita sợ hãi, nếu rơi xuống tay nàng thượng, kia còn làm sao có đường sống?

Vừa thấy bộ dáng uất ức của con, Kim Tử cũng không tức giận nữa. Nàng caogiọng:“Nữ tử như Thổ Cũng Linh như vậy mới tốt. Bắc quốc chúng ta thượng võ, nếu ra ngoài đại chiến, nữ tử cũng có thể ra chiến trường lập công. Mà Thổ Cũng Linh cũng có gia thế, một khi cưới nàng, ngày nào đó có thể làm cho nhà chúng ta nâng cao một bước. Hơn nữa nữ nhân càng bưu hãn,khi thành thân, đến lúc đó sinh đứa nhỏ, sẽ trở nên vô cùng dịu ngoan.Vũ nhi, ngươi nhìn đại bá Mộc Bách Nhiên đi, nay đã rất nổi bật. Ngay cả cậu là Nhiếp chính vương cũng áp không được hắn, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đều bị hắn dẫm nát dưới chân sao?”

Mộc Vũ vừanghe mẫu thân nói xong, sắc mặt lập tức không vui. Vì thế hắn cắn răngnói:“Tốt, con sẽ chú ý, cũng sẽ lấy Thổ Củng Linh.”

Kim Tử nhìn thấy con như vậy thật là vừa lòng, vì thế mang tâm tình tốt cho hắn lui xuống.

Mà lúc này đại a đầu Hoa Sen luôn hầu hạ Kim Tử đang bưng ấm trà sau khi nghe Kim Tử nói, tay run run một chút.

Trong Toái Hoa các, Vân Y lười biếng nằm trên giường, có hứng thú nhìn mộtđám nữ nhân đột nhiên vọt vào. Xem ra đều là thê thiếp của Mộc Vũ, độihình này thật sự khổng lồ a, ít nhất cũng có hơn hai mươi người. Hơn nữa nhìn nữ tử này, thật đúng là dạng gì cũng có. Có la lị hình, có ngự nữhình, có thanh thuần quyến rũ, có đầy đặn xinh đẹp, thật sự là cái gìcần cũng có.

Những nữ nhân đó cũng đang dùng ánh mắtđánh giá ba người Vân Y, các nàng ghen tị nhìn khuôn mặt tinh xảo xinhđẹp của Vân Y. Tuy rằng nói Vân Y là nam tử, nhưng chỉ cần uy hiếp đếnvinh hoa phú quý của các nàng thì đều là địch nhân. Cho nên hôm nay vừabọn họ vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy đến đây, thật sự là thiếu gia chưa từng làm chuyện này.

“Nhìn xem, đôi tỷ muội này có bộ dạng thật đúng là mê người a, ngay cả ta nhìn cũng ngừa ngáy. Khó trách thiếu gia nhịn không được, mới nhìn thấy liền lập tức chongười nâng sính lễ tới cửa đón về.” Một nữ nhân diện mạo xinh đẹp dẫnđầu nói, nói xong còn cầm khăn lụa che miệng ha ha nở nụ cười.

Có người mở đầu, phía dưới lập tức phụ họa.

“Thật đúng là a, cũng không biết là dạng người gì, có thể sinh ra ba huynhmuội như vậy, đều quyến rũ người khác. Tốt lắm, ba người đều vào Mộcphủ, lúc này thật có thể nói là bay lên cây biến phượng hoàng.”

“Đúng vậy a, ngươi xem xem khuôn mặt kia. Còn đôi mắt thật quyến rũ!”

“Ai nha, Lệ phu nhân ngươi cũng nên cẩn thận, ba người này tuyệt sắc như vậy, cẩn thận địa vị của ngươi bị đoạt a.”

Trong đám người một người mặc xiêm y đỏ thẫm, nữ tử tản ra hơi thở đàng hoàng trong đám người không nói gì, mà là dùng đôi mắt kia nhìn kỹ Hồng Maicùng Lục Bình.

Hiển nhiên nữ tử này có vẻ biết tính toán, biết Vân Y là nam nhân, cho dù được sủng ái cũng không lên mặt được.

Một nam tử sẽ không tạo thành uy hiếp, mà đôi song sinh kia có sự hấp dẫna. Chỉ là Thiếu gia đối với đôi song sinh này cũng có cảm giác mới mẻthôi. Tuy rằng đôi song sinh này rất được, nhưng lẫn trong đám mỹ nữ ởđây cũng không khá hơn mấy. Bởi vậy, thần sắc trong mắt nàng buông lỏng, trong lúc nhất thời cảm thấy bình tĩnh, muốn rời đi, lúc này cũng lànghe một cơ thiếp bên cạnh nói:“Lệ phu nhân, chúng ta nên nhanh chóngrời khỏi đây, bằng không thiếu gia trở lại sẽ không tốt lắm. Dù saothiếu gia có bộ dáng coi trọng ba người này.”

Vừa nói xong, hồng y nữ tử kia ánh mắt hơi nheo lại, rõ ràng đây là châm ngòily gián. Nữ tử kia vừa thấy ánh mắt của nàng lập tức co rúm lại. Nhìnnàng như thế, đề phòng của Lệ phu nhân tiêu tán, sau đó cảm thấy lời của nàng không phải không có lý. Gần nhất bởi vì muốn đám hỏi với Thổ gia,bởi vậy thiếu gia không có dẫn người về. Như vậy hiện tại, ba người nàycó gì đặc biệt, có lẽ thật sự sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình.

Lệ phu nhân đảo ánh mắt, nhìn nữ tử mặc xiêm y hồng nhạt, dung mạo xinhđẹp. Nữ tử kia hiểu ý, lập tức đi đến trước mặt Hồng Mai cùng Lục Bình,nâng cằm lên, đưa tay muốn cho Lục Bình một cái tát.

“Ba.”

“Chát.”