Thiên Tài Khí Phi

Chương 113: Hư hư thực thực trúng độc



Thái tử Sở Thụy Phong cũng không biết nên làm thế nào. Sự tình tựa hồ phát triển thuận lợihơn mong muốn, lại cảm thấy có âm mưu nào đó. Nhưng lại cảm thấy vìkhông có Hứa vương, cho nên mới bị hắn dễ dàng mê hoặc, tiện đà làm rachuyện tạo phản như vậy. Mà làm hắn khó hiểu nhất là thái độc của Sở Dạ, A Dạ chỉ cười thần bí, sau đó nói thuận theo tự nhiên. Chuyện này, xemra cũng chỉ có thể xem chuyện tiếp theo xayra. Hy vọng không có sự tìnhgì khác, nếu không Sở quốc sẽ có đại họa. Nhớ tới lần trước Diễm vươngtạo phản, quốc khố trân bảo bị lấy đi. Nếu lần này lại có gì ngoài ýmuốn, Sở quốc phỏng chừng không còn gì để tranh đấu với Thất quốc.

Lập tức, thái tử hạ lệnh phái nhân mã đi trấn an và đàm phán, hy vọng binhlính của Hứa vương không náo loạn nữa. Mà theo như dự kiến, binh mã Hứavương đối với quan viên do Thái tử phái tới còn chửi rủa, sau đó lạiđuổi đi. Hơn nữa tuyên bố, muốn giải quyết hòa bình, vậy thái tử Sở Thụy Phong phải tự mình đến.

Nói xong, trong phủThái tử lập tức im lặng một ngày. Một ngày này, trong Yến kinh lại yêntĩnh vô cùng. Người của Hứa vương tựa hồ cũng yên tĩnh rất nhiều, khôngcó chuyện gì xảy ra. Nhưng mọi người có thể cảm giác được hơi thở bấtthường trong thành bắt đầu khởi động. Hơn nữa, hai ngày này trong thànhbinh mã đi lại cũng rất thường xuyên, có rất nhiều sinh gương mặt nếunhìn kỹ liền phát hiện ra đó là binh mã từ ngoài thành vào. Tóm lạinhững binh mã đó là do ai quản lý thì lại không biết.

Mà lúc này trong Hiên vương phủ, lại có một màn hoà thuận vui vẻ.

Sau khi Hàn băng ở một chỗ với A Mi, trước mặt người khác cũng không chemặt. Tuy rằng vẫn là một thân hắc y, lạnh như băng. Nhưng cẩn thận quansát vẫn có thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Hàn băng. Ánh mắt nhìn AMi lại hàm chứa ôn nhu.

Vân Mộng Vũ nhìn bộ dáng của tỷ tỷ cùng Hàn Băng, trong lòng cũng phi thường cao hứng. Nàng thấy Hàn Băng là người đáng giá để chung thân, tỷ tỷ cùng hắn tất nhiên sẽ hạnhphúc cả đời. Đồng thời, trong lòng cũng dâng lên vài phần không xácđịnh, nàng và Sở Hiên có thể cùng một chỗ được bao lâu?

Nhìn muội muội sầu lo, A Mi lo lắng hỏi:“Vũ nhi, làm sao vậy? Có phải có chuyện gì không hài lòng hay không?”

Nghe tỷ tỷ hỏi, nàng vội vàng giấu đi vẻ u sầu, cười nói:“Không có gì, chỉlà gần đây trong Yến kinh có chút loạn, không biết khi nào mới có thểđược thái bình.”

Nghe muội muội nói, trong mắt A Micũng có nghi ngờ. Tuy rằng nàng không hiểu rõ về chính trị, nhưng cũngcó thể cảm thụ được sóng ngầm các nơi bắt đầu khởi động,tình thế hết sức căng thẳng. Nàng tuy rằng được phong làm quận chúa, nhưng cũng không có cảm giác gì, nàng vẫn làm nữ tử trong giang hồ. Nhưng vì có quan hệ với muội muội, nàng mới có thể để ý đến thế cục trước mặt. Mà tình thế đang hỗn loạn như vậy, nàng cũng không gấp gáp làm gì, nàng có thể làm chính là khi Vũ nhi cần thì sẽ giúp. Nhưng, nàng biết Vũ nhi không cần, Vũnhi của nàng luôn vĩ đại như vậy.

A Mi nhìn muộimuội, ôn nhu nói:“Chuyện của Yến kinh sẽ nhanh chóng có kết quả. Vũ nhi, thời gian này cũng nên hạn chế ra ngoài. Ở trong Hiên vương phủ vẫn antoàn hơn, bọn họ cũng không dám đến Hiên vương phủ gây chuyện. Đúng rồi, sao lại không thấy Hiên vương đâu?”

Nói đến SởHiên, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một chút nghi ngờ. Kỳ thật nàngcũng thấy lạ, Sở Hiên gần đây không biết bận việc gì, đi sớm về trễ. Hơn nữa mỗi lần trở về, hắn đều mang bộ dáng mệt mỏi. Mỗi khi nhìn thấy bộdáng mệt mỏi của hắn, nàng cũng chỉ có thể đem nghi ngờ âm thầm giấutrong lòng, yên lặng chuẩn bị nước rửa mặt cho hắn. Sau đó, thấy hắn rửa mặt xong ngã đầu liền ngủ. Mà đến buổi tối, hắn cũng không dạy nàng võcông. Lúc ấy hắn chỉ nói, nên dạy đều đã dạy. Hắn nói vậy, nàng cũngtin. Nhưng lúc nàng nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn tựa hồ không tốtlắm. Ngẫu nhiên, lại để lộ ra sắc mặt tái nhợt.

Trong lòng tựa hồ ẩn ẩn đoán được cái gì, dự cảm không tốt rất là mãnh liệt.Ngày ấy lời nói của Minh Du Nhiên còn văng vẳng bên tai, giờ phút nàynhớ tới vẫn làm nàng kinh hồn bạt vía.

Nhưng khi tỷtỷ hỏi đến Sở Hiên, vẻ nghi hoặc trong mắt nàng cũng biến mất, cườinói:“Hắn gần đây có vẻ bận, dù sao hắn cũng là họ Sở, cũng nên làm mộtchút việc.”

Vân Mộng Vũ dứt lời, Hàn Băng cũng bìnhtĩnh nhìn nàng một cái. Lời này tuy rằng không có gì lạ. A Mi nghe xongcũng không có phản ứng gì, hai tỷ muội lại nói về chuyện khác. Nhưng lúc này, trong lòng Hàn Băng cũng lo lắng. Sở Hiên làm sao có thể làmchuyện này được, Sở quốc không có quan hệ gì với hắn.

Theo tình hình của năm đó, có khả năng hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn mới đúnga. Mà Vũ nhi lại nói gần đây hắn có việc, việc gì chứ? Vũ nhi là muộimuội của A Mi, trong lòng A Mi nàng rất quan trọng. Bởi vậy, nếu xảy rachuyện không tốt, A Mi nhất định không chịu được. Xem ra, sắp tới hắncần để ý chuyện ở đây.

Mặc dù Vân Mộng Vũ cùng A Minói chuyện phiếm, nhưng vẫn thấy được ánh mắt nghi ngờ của Hàn Băng.Nhất thời trong lòng nàng có chút lo lắng, Hàn Băng chắc là biết thânphận của Sở Hiên, như vậy lời nàng nói thì tất nhiên hắn cũng không tin. Nhưng bây giờ nàng cũng là không muốn cho người khác biết thân phậnkhác thường của Sở Hiên.

Nàng và tỷ tỷ nói chuyện một lúc, sau đó ăn cơm tối cùng nhau, tỷ tỷ và Hàn Băng vội rời khỏi.

Sau khi tỷ tỷ rời khỏi, nàng cũng bắt đầu tự hỏi về chuyện của Sở Hiên.Nhưng cũng là không có đầu mối. Nàng không có cách nào biết trên ngườihắn rốt cuộc có trúng độc hay không. Trong lòng nghĩ nếu nàng biết ythuật thì tốt rồi, như vậy là có thể biết hắn như thế nào.

Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe. Ngày đó Minh Du Nhiên từng nóiqua Sở Hiên trúng độc Băng Tuyết Chi Sâm, như vậy chỉ cần biết phươngthuốc thì có thể điều chế thuốc giải. Nghĩ đến đây, nàng lập tức vào thư phòng của Hiên vương phủ tìm kiếm sách.

Sau khi tìm rất nhiều quyển, rốt cục nàng cũng thấy được Băng Tuyết Chi Sâm. Nhưnglúc nhìn kỹ nội dung, nàng cảm thấy trái tim đông cứng lại, một mảnhlạnh lẽo. Bệnh trạng quả thật rất giống, nhưng giải dược thật sự rất khó tìm. Trong sách nói, người trúng Băng Tuyết Chi Sâm, nếu không thuốclàm giảm đau, sẽ bị cái lạnh bao quanh, hơn nữa là lạnh thì trong lòngra đến thân thể. Trong sách miêu tả rất nhiều, làm cho nàng cảm thấy đau lòng. Nhớ tới ngón tay luôn lạnh lẽo của hắn, cùng với tình hình củahắn, giống với trong sách miêu tả. Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể hoàn toàn khẳng định. Mà thư thượng lại nói loại độc này bắt mạch không thấy được, nhưng trên thượng thư lại nhắc đến một phương pháp phánđoán. Phương pháp này, nàng có thể thử một lần, lúc nhìn thấy cách này,nàng vội đỏ mặt. Lại nhìn thấy miêu tả ở trong sách, trong mắt hiện lêntia kiên định. Nếu là sự thật, nàng sẽ vì hắn lấy thuốc giải.

Mà cùng lúc này, ở trong thành lại có vô số nhân mã đang đi lại.

Thái tử phái người phong tỏa các cửa thành, lại phái rất nhiều tinh binh đến Hứa vương phủ. Rất nhiều binh lính bao vây Hứa vương phủ, chuẩn bị tróc nã toàn bộ.

Đa số binh lính của Hứa vương đều ởtrong Hứa vương phủ, chỉ có một ít trấn thủ ngoài thành. Nhưng, nếu giết toàn bộ binh lính trong Hứa vương phủ, binh lính ở ngoài thành cũngkhông dám phản kháng.

Hứa vương phủ hiện ra cục diện giằng co, mà trong phủ Thái tử thì Thái tử đang chơi cờ với Dạ vương.

Mặc dù Thái tử chơi cờ, nhưng tinh thần cũng có chút không yên. Nghĩ đếntình huống ở Hứa vương phủ, bởi vậy trên bàn cờ biểu hiện ra dấu hiệuthua cuộc. Chỉ chốc lát sau Sở Dạ thắng.

Vừa thấythua, Thái tử bất đắc dĩ nói:“Quên đi, không được rồi. A Dạ, tài đánh cờ của ngươi thật sự là tiến bộ thần tốc a, bây giờ ta cũng không phải làđối thủ của ngươi.”

Thấy Thái tử như thế, Sở Dạ chỉcười khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:“Làm sao ta lại tiến bộ thần tốc, dotâm tư của ngươi hoàn toàn không ở đây mà thôi, cho nên ta mới thắng.Nếu không, dựa vào tài chơi cờ của người, sao ta có thể thắng nhẹ nhàngnhư vậy.”

Sở Dạ dứt lời, thái tử cũng bất đắc dĩnói:“Ngươi bây giờ là người tự do tự tại, tất nhiên không biết nỗi khổcủa ca ca. Bây giờ tình thế khẩn trương, bên Hứa vương phủ có lẽ đã khai chiến. Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cũng không có ai trở về báotin, ta thật sự cảm thấy bất an a. A Dạ, ngươi nói xem có chuyện gì xấuhay không.”

Biết ca ca đang lo lắng, Sở Dạ liềnnói:“Hứa vương người này tâm cơ thâm trầm, giấu giếm thế lực kinh người. Giờ phút này, chúng ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên, gặp chiêu rachiêu. Nếu thật sự không được, chỉ có thể dựa theo thời thế.”

Nghe Sở Dạ nói, Sở Thụy Phong lập tức nghĩ đến Vân Mộng Vũ. Nhớ tới thânphận các chủ Thiên Binh các của nàng, chỉ cần có nàng giúp, như vậy đốiphó Hứa vương dễ như trở bàn tay. Chỉ là, nếu muốn mược thế lực củanàng, hắn nên mở miệng như thế nào đây? Hắn cũng không cho rằng Vân Mộng Vũ đột nhiên có tâm địa bồ tát cho hắn mượn thế lực vô điều kiện. Trong lòng nhất thời lâm vào trầm tư, nghĩ nếu có tình huống xảy ra, hắn nênlàm cái gì bây giờ.

Mà trong lòng Sở Dạ cũng nghĩđến Vân Mộng Vũ, tạm thời hắn không biết thân phận này của Vân Mộng Vũ.Mà Sở Thụy Phong vì chuyện của Hứa vương cũng không nói cho hắn. Sở Dạcũng nghĩ đến Sở Hiên. Hắn bởi vì may mắn, hắn cũng đã biết một ítchuyện. Bởi vậy hắn đã biết một chút về thân phận và thế lực của SởHiên. Tuy rằng chỉ một góc thế lực của Sở Hiên, nhưng cũng làm cho hắnrất kinh ngạc. Không nghĩ tới, tiểu thúc thúc này lại thâm tàng bất lộ. Hơn nữa, hắn căn bản không có quan hệ với Sở gia. Nếu muốn nhờ hắn hỗtrợ, còn phải hao tổn chút tâm tư a.

Lúc hai người đang trầm tư, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm.

“Không tốt, Thái tử điện hạ. Không tốt rồi……”