Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 196



Edior: thu thảo

Không kịp quay đầu, Lạc Vân Hi lắc người, né tránh cái ám chiêu này.

Cổ tay phải xoay một cái, nàng đã từ trong tay áo lấy ra một ngọn phi đao, đao nhỏ được chế tạo, là trước khi nàng đến Hòa Nguyệt tìm người chuẩn bị, thừa dịp ngự Lâm Quân hỗn loạn, mắt phượng sắc bén nhìn về hướng nơi ám khí phóng đến, đao nhỏ rời tay bay ra.

"A!" Một tiếng hét thảm, vang lên trên khán đài, một bóng người màu đen lung lay sắp đổ.

Lạc Vân Hi thấy rõ, chính là thị nữ đi theo bên cạnh Đoan Mộc Ly, hôm nay nàng ta mặc cái quần áo ngắn màu đen, theo nàng phi đao xuống, một ám khí làm bằng bạc cũng rơi xuống.

Ngực phải thiếu nữ, cắm một nhánh đao sắt, máu me đầm đìa.

Quân Lan Phong lập tức liền chú ý tới bên này, có người ám hại Hi nhi!

Hắn trầm mặt xuống, Tuyết Cẩm ra khỏi tay, chuẩn bị cuốn lấy eo của thiếu nữ kia, lôi nàng ta tới. Thế mà có người còn nhanh hơn hắn, Đoan Mộc Ly đã nhảy xuống khỏi đài cao, cánh tay phải vươn ra, tiếp được thiếu nữ, tại chỗ lăn một cái, tránh né Tuyết Cẩm của Quân Lan Phong.

Mặt mày Quân Lan Phong lạnh lùng.

Đoan Mộc Ly ôm thiếu nữ lên, máu trong lồng ngực thiếu nữ phun ra nhuộm đỏ vạt áo trắng noãn của hắn, hắn vươn tay phải ra, cấp tốc điểm mấy lần, thủ pháp lão luyện, thay nàng ta cầm máu, kịp thời bảo vệ tâm mạch.

Lạc Vân Hi cách khá xa, cho nên chiêu này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mà Quân Lan Phong cũng không hạ sát thủ, là muốn giữ lại một mạng của nữ tử này, hỏi ra người sai khiến phía. Thiếu nữ này, sau lưng tất nhiên có người! Chỉ là, hắn không ngờ, lại là Đoan Mộc Ly!
Hắn hơi nhướng mày, đạp khinh công bay lên, quát: "Nhị hoàng tử, đưa người cho ta!"

Đoan Mộc Ly liếc nhìn Lạc Vân Hi lại nhìn thiếu nữ, sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, tơ máu theo bờ môi chảy xuôi xuống, đôi mắt hé mở, không hề có khí lực nói chuyện.

Lạc Vân Hi cũng không quản Thôi Trân Châu, lúc này cả sân săn bắn trận một mảnh náo loạn, ám vệ của Quân Lan Phong, ám vệ của Đoan Mộc Ly tất cả lao xuống bảo vệ chủ tử, chớ đừng nhắc tới ngự Lâm Quân của 3 nước trong lúc tán loạn.

Trong một mảnh hỗn loạn, Lạc Vân Hi nghiêng người tới gần Đoan Mộc Ly, mặt nhỏ nhắn băng lãnh, tập trung nhìn thiếu nữ, nói: "Sư huynh, nàng ta ám sát ta, đưa nàng ta cho ta!"

Đoan Mộc Ly trầm giọng nói: "Hi nhi, việc này hãy từ từ hỏi, chắc chắn có hiểu lầm."

Con ngươi Lạc Vân Hi nhấp nháy, ẩn tình trong đó nàng hiển nhiên biết, thế nhưng, việc này tuyệt đối không thể để Đoan Mộc Ly biết được!

Thế nhưng, nếu như U Nhi bị bức ép đến mức nóng nảy, chắc chắn sẽ nói ra toàn bộ chuyện trước đây, nàng thừa nhận, mình không muốn để cho Đoan Mộc Ly biết những chuyện kia. Như trước đây Đoan Mộc Triết từng nói với Lạc Vân Hi, chuyện này, rất có thể tạo thành ngăn cách giữa sư huynh muội bọn hắn.

Ánh mắt trầm xuống, tay trắng như tuyết ngọc của nàng vừa nhấc, bốn ngân châm sớm lấy ra liền bắn về hướng U Nhi.

Hai mắt U Nhi đang suy yếu mà cũng hoảng sợ nhìn nàng, thấy nàng bỗng nhiên ra tay, nàng ta nắm chặt vai áo Đoan Mộc Ly, thất thanh kêu lên: "Tiểu thư!"

Lòng Lạc Vân Hi tức khắc trầm xuống, hay cho một cái U Nhi, vào lúc này quả nhiên lộ ra diện mạo thật! Thế mà trong nháy mắt khi đối mặt với sinh tử cũng không quên kéo nàng xuống nước!

Quả nhiên, danh xưng này nàng ta vừa nói ra, người bên cạnh đều sửng sốt.

Đoan Mộc Ly phất ống tay áo một cái, chặn lại bốn cái ngân châm, sắc mặt nháy mắt biến đổi: "Hi nhi, đừng vọng động như vậy!"


timviec taitro


Một mặt nói, một mặt kỳ lạ liếc nhìn nàng.

Đột nhiên, hắn ôm chắc U Nhi, nhún mũi chân, thân hình liền lùi lại mấy trượng, quay đầu lại chạy tới giữa trường, lên ngựa, quay đầu, chạy như bay, tất cả động tác đều liền mạch.

Đoan Mộc Triết áo xanh đứng ở lối vào, hắn thấy rõ tất cả chuyện đã xảy ra giữa trường, nhìn lúc thấy Đoan Mộc Ly mang theo một người bệnh rời đi, ánh mắt hơi động, lôi một con ngựa bên cạnh, lật chuyển tương tự lên lưng ngựa, phi ngựa đuổi theo.

Lạc Vân Hi phản ứng cũng không chậm, U Nhi thở ra một hơi, chỉ muốn nàng ta chết, những bí mật kia, liền có thể vĩnh viễn chôn xuống!

Tuy Đoan Mộc Triết biết rất nhiều, nhưng căn cứ phán đoán về sau, nàng có thể xác định, bí ẩn U Nhi biết đến, so Đoan Mộc Triết biết đến còn nhiều hơn!

Nàng không do dự nữa, nhìn thấy Tuyết Luyện của Quân Lan Phong cột ở trên cây, phi thân vồ tới, giẫm lên bàn đạp, còn chưa ngồi vững, Tuyết Luyện đã như gió bay điện chớp chạy đi.

Ngựa của Quân Lan Phong bị nàng đoạt, đành phải lấy ra một con bảo mã bên cạnh, ngồi lên lưng ngựa, đuổi về bóng dáng chạy đằng trước.

Mấy người phụ trách Thiên Dạ Quốc rời khỏi, trên sân càng hỗn loạn hơn, triều thần quý phụ Thiên Dạ không dám ở nơi này, theo ngự Lâm Quân và quân linh che chở rời đi, nhất thời, chen chúc không thể nói.

Tuyết Luyện chạy rất tốt, Xích Huyết của Đoan Mộc Ly cũng không kém, ngựa của Đoan Mộc Triết cũng là ngựa trong một ngàn chọn một con, chỉ có con ngựa kia của Quân Lan Phong là hơi chênh lệch một chút, lại đi ra trễ nhất, cho nên lạc ở phía sau.

Nhưng bên trong mấy người, thuật cưỡi ngựa của Quân Lan Phong là tốt nhất, trên chiến trường tạo thành, còn có thể kém sao?

Trơ mắt nhìn người ngựa phải

chapter content