Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 169: Thanh Phong Tuấn sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?



Mấy ngày hôm nay nửa mê nửa tỉnh…Thanh Phong Tuấn cũng không trở lại dù chỉ một lần.

Cho nên trừ lúc ngủ còn lại Diệp Vị Ương chẳng biết mình còn có thểlàm gì,cô lo lắng cho sự an nguy của mẹ,cô muốn biết rốt cuộc hiện tạiđông Phương thước như thế nào rồi,có phải đã hợp tác cùng Ưu Việt,haingười hợp tác có phải mũi nhọn nhắm tới Thanh Phong Tuấn?

Trong lòng có quá nhiều lo lắng đến mức Diệp Vị Ương thường hi vọng mình có thể ngủ mãi không tỉnh.

Ngủ đi,ngủ đi,yên lặng ngủ đi,ngủ một chút sau khi tỉnh lại phát hiện đó chỉ là giấc mộng mà thôi.

Lại ngủ thiếp đi,cô thậm chí không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật cô.Ngủ say trong giấc mộng có một cuộc sống xinh đẹp ngọt ngào,ở nơi đó khôngcó buồn phiền mà chỉ có niềm vui.

Khi Thanh Phong Tuấn trở về mở cửa đi vào,Diệp Vị Ương vẫn còn đang ngủ.

Hắn ngồi cạnh người cô,nệm hơi lún xuống,tiếng động khẽ khiến cô tỉnh ngủ.Mở mắt ra cô thấy người đàn ông trước mắt là người đàn ông biến mất mấy ngày nay.

Diệp Vị Ương chỉ im lặng nhìn hắn,cũng không mở miệng nói gì.Quáchiều chuyện,cô không biết nên nói chuyện gì trước,hoặc đối phương không muốn cô mở miệng nói những chuyên kia,cho nên chỉ có thể yên lặng chờthay đổi của Thanh Phong Tuấn muốn hỏi về nguyên nhân vì sao cô rờiđi.Cô rất hi vọng rằng hắn có thể tự mình nghĩ thông,có thể tin tưởng cô một lần nữa,đối với cô mà nói thì tạo ra sự tin tưởng của hắn đối vớicô thật sự rất vất vả.

“Mệt lắm sao?” Thanh Phong Tuấn nói chuyện không có tức giận,chỉ làtrước sau vẫn rất bình tĩnh giống như việc bỏ thuốc chạy trốn cùng vớisự mập mờ mất kiểm soát của tối hôm đó không hề xảy ra.

Lần nữa tẩy bài vậy sao? Hắn giả bộ mất trí nhớ? Được,tùy anhthôi,Diệp Vị Ương cũng lười nói “Đúng vậy, hơi mệt!” Cô trở mình ngồidậy.

“Có muốn tới bác sĩ không? ” Trong thanh tâm tỉnh táo lẫn vào một tia quan tâm không dễ gì nhận ra.

“Tôi rất khỏe!” Giọng của cô vẫn nhàn nhạt như cũ.Có thể nhìn thấyhắn thật tốt,rất muốn vẫn cứ như vậy. Cô thực sự chỉ nghĩ tới những ngày bình thường,những ngày bình thản hạnh phúc nhất.

“Em………….vẫn còn ngủ! Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Trong băng ghi hình cô rất thích ngủ,vô cùng rõ ràng.

“Dù gì cũng không có chuyện gì để làm mà!” Diệp Vị Ương trả lờichuyện đương nhiên.Ngủ rất tốt,ít nhất cũng có thể tạm thời đè nén rấtnhiều chuyện.

“………….Bụng có đau không?” Thanh Phong Tuấn cau mày phỏng đoán,mặc dùđã cho cô uống thuốc dưỡng thai, nhưng trạng thái bây giờ của cô thực sự quá giống,sắc mặt tái nhợt yếu ớt,dấu hiệu rõ ràng trước khi sinh non.Loại thuốc kia thực sự không hoàn toàn hữu hiệu.

“Không đau.Cực kỳ……………” Chỉ là kinh nguyệt của cô thật lâu rồi khôngcó tới,Diệp Vi Ương nhíu mày,trong lòng giống như có một tia chớp xẹtqua giống như trong đầu vừa nghĩ ra một tin vô cùng quan trọng. Cô thầmgiật mình, chẳng lẽ cô………mang thai?

Nhìn thấy sắc mặt cô nặng nề lo lắng ẩn trên gơưng mặt Thanh PhongTuấn càng thêm rõ ràng “Bác sĩ ở dưới lầu, tôi gọi cô ấy lên xem cho emmột chút.”

“………………..Được!” Đây là việc hết sức nghiêm túc,cô lựa chọn thuận theo đề nghị của hắn chỉ là không ai biết hiện giờ cô tâm loạn như ma. Tạisao trong thời điểm này lại mang thai? Thời buổi rối ren khắp nơi đều có nguy hiểm,đứa con không thích hợp có trên đời vào lúc này,nhưng nếu như cô đã mang thai mà bắt cô phá nó đi,cô tuyệt đối không làm được. Bởi vì đây là đứa con của cô và hắn,đó là đứa con của bọn họ.

Vừa ra đến cửa,Thanh Phong Tuấn quay đầu lại ngắm cô.Trong mắt của cô không có sự khổ sở,không thấy đau thương càng không thấy mừng rỡ,nétmặt của cô cứ như đờ đẫn………………………rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì? Nếu quảthật có đứa bé,đứa bé của bọn họ,phản ứng đầu tiên của cô sẽ là gì?

Phòng của Diệp Vị Ương trên lầu,không khí co chút ngưng trọng……………hoặc có thể nói là quỷ dị.

Thanh Phong Tuấn ngồi đối mặt với cô,hai người đều không nói.

Đúng vậy,Thanh Phong Tuấn không giấu giếm cô nữa,Diệp Vi Ương cuối cùng cũng viết cô…….mang thai!

“Ngày mai,tôi sẽ để bác sĩ tới giúp em làm thủ tục nhập viện đem pháđứa bé đi!” Thanh Phong Tuấn mở miệng trước, mặt không có vẻ gì là đangnói chuyện,tâm tình khiến người ta nhìn không thấu.

Không gật đâ cũng không lắc đầu,Diệp Vị Ương chỉ bình tĩnh nhìn đầugối của mình,hai đầu gối run không ngừng,mà cô không thể nói những gìtrong lòng mình đang nghĩ.

Đứa con………………..đứa con của cô và hắn…………….hắn không cần! Không phảilà không có nghĩ tới kết quả xấu nhất này,không phải không nghĩ tới hắnnhẫn tâm không cần tới đứa bé nói muốn phá đi,nhưng bây giờ thực sự nghe được lại như một tảng đá lớn đè xuống,làm cô thở không nổi.

“Em………..hiểu ý tôi không?” Thanh Phong Tuấn hỏi lại lần nữa.

Lãnh đạm gật đầu,Diệp Vị Ương không biết mình nên nói cái gì đột nhiên tựa một người câm.

“Bác sĩ nói rất yếu,có bản lĩnh rời khỏi đây,sao em chăm sóc bản thân mình thành như vậy?” Hắn vẫn còn nhớ rõ thời điểm cha nuôi Đông Phương Liệt Diễm đoạt lấy cô từ trong tay hắn, bộ gàng gầy gò chật vật khôngchịu nổi của cô! Cơ thể như vậy làm sao có thể sinh ra một đứa bé khỏemạnh?! Nhất là ngày đó chẳng hiểu vì sao cô còn dẫn theo một bà cụ!Chẳng biết lai lịch của bà cụ kia thế nào,chỉ biết rằng bị sát thủ dolão gia phái tới giết chết ngay tại chỗ.

Nói chung là Thanh Phong Tuấn rất bực bội,nóng ruột nóng gan không yên lòng!

Tại sao Diệp Vi Ương có thể xoay người quyết định rời khỏi hắn,thếnhưng hắn lại không thể nào hạ được quyết tâm vẫn cứ quan tâm tới cô,lại còn để ý tới sự sống chết của cô?

Hắn giận mình như vậy,thậm chí giận bản thân đêm hôm đó súyt mất đikhông chế. Nhưng hắn nhớ hôm nay là sinh nhật cô,tâm tình lại phức tạpbỏ bao nhiêu chuyện để chạy về.

Hắn không biết những người mới tới kia chăng sóc vết thương của cônhư thế nào,quả nhiên là chăm sóc không tốt! Bởi vì mặc dù hắn đã làmtheo lời bác sĩ lén lén cho cô uốngthuốc bổ nhưng hiện tại bác sĩ nóitình trạng của cô rất tệ, lượng đường trong máu quá thấp,thiếu máunghiêm trọng dinh dưỡng không đầy đủ,loại tình huống này bất kể là tiếptục mang thai hay phá bỏ đứa bé đều không thích hợp,rất nguy hiểm.

“………..Coi như tôi không biết tự chăm sóc mình thôi.Cảm ơn sự quan tâm của anh.” Diệp Vị Ương mờ mịt,chớp mắt cũng không chớp mắt nhìn hắn,cặp mắt to kia rõ ràng hướng về phía hắn Thanh Phong Tuấn lại không tìmđược cái bóng của mình trong con ngươi của cô rồi!

Hắn đột nhiên rất sợ, cô……..đang nhìn gì vậy? Cô dường như lập tứctách ra khỏi hắn xa hơn,cảm giác thế nào cũng không bắt được,rất trốngrỗng.

Thanh Phong Tuấn thử an ủi “Bất kể như thế nào đứa bé này em nhấtđịnh phải phá bỏ.Bác sĩ nói, em bây giờ không thích hợp để làm phẫuthuật,có lẽ sau vài tháng điều dưỡng lại dùng sanh lối giải phẫu(c-section) phương thức, đem đứa bé lấy ra cũng tốt,nhưng lúc đó thainhi đã thành hình,em sẽ càng thêm…………..Không thôi, tôi mong em có thểchuẩn bị tâm lý trước.”

Thanh âm của hắn rất trầm thấp cũng vởi vì lần kia cô bỏ thuốchắn,hắn mất khống chế mới không có làm bất kì biện pháp phòng tránhnào,đứa bé cứ như vậy đột nhiên xuất hiện,lúc hắn vừa mới biết rất kinhngạc,cũng…………………vạn phần vui mừng Loại cảm giác này rất phức tạp chínhhắn cũng không nói rõ được. Nhưng sau khi hắn hỏi bác sĩ xong, lại không muốn ngay lập tức bỏ đứa bé đi. Bác sĩ khẳng định nói cho hắn biết,đứabé này rất có thể đã………..bị hư? Cơ thể Diệp Vị Ương vô cùng suy yếu,thậm chí lần này lúc mang cô trở lại cô còn phát sốt,đứa bé không thể nàolớn lên khỏe mạnh trong cơ thể mẹ.

Không ai có thẻ hiểu được hắn vui mừng cỡ nào khi biết đứa bé này tồn tại muốn giữ đứa bé lại,rồi lại không thể không khuyên cô phá bỏ nóđi………….cảm giác vô cùng đau khổ. Hắn cũng không phải muốn đem mọi chuyện nói hết ra, lãnh đạm đã lâu sau này lại trở thành thói quen trầmmặc.Bác sĩ nói rồi ngộ nhỡ đứa trẻ trong bụng Diệp Vị Ương vẫn khỏemạnh,thế nhưng thể trạng của Diệp Vị Ương hiện tại cũngkhông thể tiếptục nuôi đứa bé.

Cho nên,hắn không còn lựa chọn khác.

Diệp Vị Ương cũng không bết cảm xúc mãnh liệt trong nội tâm hắn nhưthế nào,cô chỉ thấy hắn thật tàn nhẫn vô tình. Cô lạnh lùng nhìnhắn,trong ánh mắt kia có vô vàn chỉ trích cùng đau thương “………Anh muốntôi phải chuẩn bị xong tinh thần gì?”

“Ngày mai……….” Thanh Phong Tuấn khó khăn hạ quyết định,ngày mai hắnsẽ mời nhiều y tá hơn về trông mon cô, sau đó đợi cơ thể cô khỏe hơn một chút,chừng nào thích hợp sẽ đưa cô tới bệnh viện phẫu thuật. Mỗi lầnnghĩ tới tình trạng sức khỏe của cô nhìn cô cố ra vẻ kiên cường,nghe côlãnh đạm nói cơ thể không sao,hắn vừa tức vừa giận,không có biện pháp.

Đối mặt với vẻ mặt đau thương của cô,hắn muốn ôm cô thật chặt vàolòng,nói cho cô biết,đừng sợ,bỏ đứa bé đi bọn họ sẽ bắt đầu lại từđầu,hắn đảm bảo cô sẽ không còn đau khổ,hắn sẽ đối đãi với cô hết lòngnhưng hắn lại do dự,rất sợ giống như cha năm đó,nỗ lực để có được tìnhyêu cuối cùng đổi lại chỉ là một lần phản bội dứt khoát rời đi.

Diệp Vị Ương vẫn nhìn Thanh Phong Tuấn,mặc cho hắn hoảng thần,tronglòng ngày càng lạnh.Người này ngồi đối diện với cô,cô hoàng toàn đãkhông còn có vị trí trong lòng hắn? Là chính cô gieo gió gặt bão? Hắnkhông bao giờ nguyện ý yêu cô tin tưởng cô một lần nữa,coi như là bọn họ bây giờ đang đàm luận về vấn đề mà cô cho rằng rất quan trọng đó là đứa bé,nhưng trong mắt hắn lại không hề quan trọng? Phá bỏ đứa bé? Một câunói dễ dàng! Hắn……….là đồ máu lạnh vô tình! Bứa bé vô tội!

Cúi đầu,nước mắt Diệp Vị Ương lại một lần nữa dọc theo hai gò má gầy rơi xuống váy.

Thanh Phong Tuấn lấy lại tinh thần,chỉ mới kịp thấy biểu tình cúi đầu của cô,vội vàng nói “………….Em không phải suy nghĩ nhiều,bất kể xảy rachuyện gì,mặc dù phẫu thuật rất nguy hiểm nhưng tôi đảm bảo em chắc chắn sẽ không sao.” Loại an ủi này chỉ vì cau mày thấy trong mắt cô lóe lênđau thương uất ức,điều này khiến Thanh Phong Tuấn trong nháy mắ thiểuđược Diệp Vị Ương muốn giữ lại đứa bé,cho nên hắn nhất định không thểnói với Diệp Vị Ương là do cô không chăm sóc cơ thể tốt ảnh hưởng nghiêm trọng đến thai nhi,trực tiếp đưa tới kết quả xấu là thai nhi phải sinhnon. Đúng vậy,những điều này hắn cũng không thể nói cho cô biết,đến lúcnày hắn vẫn sợ cô tự trách mình.

Thế nhưng lời nói vụng về của hắn như thúc gục dòng lệ,lại có vô sốnhững giọt nước mắt từ trong mắt Diệp vị Ương chảy xuống,một giọt,haigiọt, từ từ,nước mắt hội tụ chảy xuống,chỉ là không chịu chảy về lồngngực chịu chứa những giọt lệ.

Giờ phút này,Diệp Vị Ương cúi thấp đầu đến mức không thể thấp hơnnữa,Thanh Phong Tuấn không nhìn thấy nét mặt của cô,chỉ thấy đầu cô cúithấp mái tóc dài rủ xuống giống như một bình phong,đem hắn ngăn lại bênngoài.

Diệp Vị Ương nhẹ đặt tay vào bụng có thể cảm giác được nhiệt độ cùngmột cái nảy lên,trầm mặc chốc lát,cô đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nói“Nếu như tôi nói……………tôi muốn giữ đứa bé lại ?”

Thời điểm nói câu này,cô ngẩng đầu lên,trong ánh mắt không chỉ lóelên ánh sáng quật cường cũng khến hắn thấy khuôn mặt đầy nước mắt………..

“Không được!” thanh Phong Tuấn nói chắc chắn,làm bộ không nhìn thấynước mắt của cô tàn nhẫn ra quyết định! Đứa bé sau này còn có thể có,sức khỏe của cô trước hết phải điều trị tốt.

“Tại sao không thể giữ đứa bé lại? Tại sao? Anh nói đi! Nếunhư…………..nếu như anh chịu giữ lại đứa bé này,như vậy tôi sẽ tiếp tục ởlại không bao giờ rời đi nữa,chúng ta sẽ sống cuộc sống hạnh phúc giốngnhư trước đây. Tôi đảm bảo sẽ toàn tâm toàn ý đối với anh và con,anh tin tôi một lẫn nữa được không…………”

Thanh Phong Tuấn cau này đau khổ cắt đứt lời cô “………..Vị Ương,đâykhông phải vấn đề tin hay không,em tốt nhất nên nghỉ ngơi đi,ngày maichuẩn bị đến bệnh viện làm kiểm tra ky càng và điều trị,đoán chừngkhông lâu nữa sẽ phải làm cuộc phẫu thuật lớn!”

“Không! Cơ thể của tôi tự tôi biết rõ! Không phải là gầy hơn so vớitrước kia sao? không phải là sốt cao nhiễm trùng sao? Nhưng tôi đã khỏirồi! Tại sao muốn bỏ đứa con của tôi? ! Anh không muốn nó anh có thể nói trực tiếp, tại sao có thể nhẫn tâm như vậy! Đây cũng là con của anhmà!” Diệp vị Ương đã mất hết lý trí.

“……….Đừng rối lên,Vị Ương!” Hắn biết cô gái trước mắt đau khổ như sắp sụp đổ.

“Được! Anh nghĩ tôi làm loạn!Như vậy…….để tôi đi đi! Tôi dẫn con tôi đến một nơi thật xa,xa đến mức anh vĩnh viễn không thể tìm thấy nơi ởcủa chúng tôi,tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai chuyện có liên quan đếnanh,tôi sẽ làm bộ như chúng ta chưa từng quen biết,anh không biếttôi,tôi cũng không biết anh.Mong rằng về sau anh sẽ quen với cô gái tốthơn tôi,sau đó hôn nhân của anh sẽ hạnh phúc mĩ mãn,sẽ không bởi vì sựtồn tại của tôi và con mà bị phá hư……………..” Cô nói dồn dập rất sợ hắnkhông đủ kiên nhẫn lắng nghe.

Nhưng Thanh Phong Tuấn hiển nhiên chỉ nghe thấy phần trước của DiệpVị Ương,nghe cô nói sau khi rời đi sẽ hoàn toàn không quen biết hắn, ộitâm hắn bắt đầu tức giận không thôi hắn trực tiếp ngắt lời cô ” Khôngđược! Em đừng mơ tưởng rời đi! Thế nào mà em lại mơ tưởng một lần nữarời khỏi tôi?! Diệp Vị Ương,rốt cuộc em có trái tim hay không? Cô gái hư hỏng nhẫn tâm này! Em có biết nơi này của tôi………….rất đau hay không? ”Hắn chỉ vào ngực hắn,nắm tay chặt đấm mạnh vào,gân xanh nổi lên.

Lần này DIệp Vị Ương khổ sở cười một tiếng,lùi một bước”Không phảianh đã không còn yêu tôi rồi sao? Không phải anh không muốn gặp tôi nữasao? Anh xem, nhiều ngày qua anh vẫn khỏe mạnh, hôm nay anh chán ghéttôi như thế, nhưng chỉ cần anh cho tôi giữ lại đứa bé, anh nói gì tôiđều nguyện ý nghe! Anh không cho tôi đi tôi sẽ không đi, chờ đứa bé sinh ra,tôi sẽ tậm tâm dạy dỗ nó, có lẽ chờ nó lớn lên, anh sẽ phát hiện ranó ưu tú hơn người bình thường, tương lai anh sẽ cần tới tài năng củanó…………..”

“Em không cần nói nữa, chuyện này không nằm trong phạm vi thảo luậncủa chúng ta, sáng mai tôi đưa em tới bệnh viện làm kiểm tra kỹ càng!”

Xoay người,hắn đóng lại cánh cửa nối giữa hai phòng,không muốn nhìnthấy đau thương tuyệt vọng trong mắt cô,nhanh chóng chạy ra hướng cửa.