Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 5: Quái Thú



“Ẩn mình sâu trong những khu rừng già phía nam Thanh Ngọc là nơi cư ngụ của một loài sinh vật huyền bí. Theo những ghi chép cổ xưa được tìm thấy khi con người khai phá vùng đất này thì loài này được mệnh danh là tử thần của linh giới.

Nó là loài vật bất hoại, cơ thể to lớn gấp ba người trưởng thành, nó có tới sáu chi cùng với một chiếc đuôi khá dài và có phần nguy hiểm. Theo như lời miêu tả của những người từng có cơ hội chứng kiến thì nó thực sự khổng lồ, cơ thể mang một màu đen thẫm đáng sợ, so với màn đêm thì nó còn đáng sợ hơn.

Bản chất khá giống loài nhện, có lẽ vậy, hoặc bọ cạp, chắc thế.

Đặc thù của nó là loài ăn thịt, thức ăn của nó vô cùng phong phú.

Bộ da của nó khá đặc biệt, nó có thể chuyển hóa để thích nghi với môi trường giống như loài kỳ nhông nhưng phức tạp hơn khi mà nó có thể hóa đá, đóng băng để đưa cơ thể vào trạng thái phòng thủ hoặc phóng sét, tạo lửa để tấn công.

Khi những người khai phá vùng đất này chạm vào ngưỡng cửa của linh giới, họ đã chạm trán với nó, nhiều người đã cố gắng thuần phục nó nhưng không thành công.

Họ rời đi và để mặc khu rừng trong trạng thái nguyên sinh cho tới tận ngày nay.

Mãi về sau, có những lời đồn đại về những Kẻ Đi Săn, họ là những người chuyên thuần phục và buôn bán những sinh vật huyền bí.

Họ thuần phục được nó nhưng loài này chỉ còn lại rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Họ cố gắng lưu giữ chúng để sử dụng vào những mục đích cá nhân.

Cổ Thư chép: “Loài này là linh vật của trời đất, là một trong Thập Đại Kỳ Thú, tuy bề ngoài khó nhìn nhưng nó là sinh vật được ban cho cuộc sống vĩnh hằng, người nào sở hữu hay làm chủ được loài linh vật này đều có thể có được khả năng trường thọ, bất lão.”

Tuy nhiên sau Thế Chiến Thứ Hai thì loài này gần như tuyệt chủng và không còn được nhìn thấy.”



“Thế mà tối nay chúng ta lại được tận mắt chứng kiến loài linh vật này. Đúng là phúc ba đời.”

Ông chủ quán đứng nhìn về hướng tường thành cùng mọi người và thốt lên.

“Linh vật ư?”

Nam hỏi một cách mỉa mai.

“Nó đã theo chúng tôi nhiều ngày nay, cứ tưởng đã cắt đuôi được nó, ai ngờ.”

Cậu ta nói tiếp.

“Thế giờ sao? Nếu mó đã cố tình săn đuổi chúng ta thì dù có tránh cũng vậy.”

Hoài xen vào, có vẻ anh ta mới biết chuyện có một loài thú săn đuổi mình nhiều ngày qua.

“Tuy là linh vật nhưng nó cũng có điểm yếu.”

Ông chủ quán ra vẻ am hiểu, xem ra lai lịch của ông ta không phải tầm thường khi có được nhiều hiểu biết như vậy.

“Điểm yếu?”

Hoài tò mò nhìn ông ta. Hai người kia cũng vậy.

“Đó là gì?”

“Ánh sáng, tất nhiên là thế. Với một loài sinh vật mà cả cơ thể cùng bản chất của nó là bóng tối thì ánh sáng chính là một sự đối lập thích hợp, theo sử chép thì nó chưa bao giờ được nhìn thấy khi có ánh sáng. Nếu cô cậu thực sự là mục tiêu của nó, tôi khuyên mọi người nên đi ngay kẻo làm hại những người xung quanh. À mà nên nhớ cẩn thận với mắt của nó, theo tôi được biết thì mắt nó có khả năng gây ảo giác… Cẩn thận.”

Vừa dứt lời, ông ta lập tức chạy vào quán, đóng kín mọi cánh cửa.

Không chỉ ông ta, tất cả mọi người cũng vậy khi mà từ trong làn khói dày đặc kia, loài sinh vật huyền bí này ló dạng.

Đường phố vắng lặng, mọi căn nhà đều chìm trong tĩnh mịt, không một tiếng động ngoài tiếng côn trùng kêu. Chỉ trừ ba người. Họ cười gượng rồi nhìn nhau.

Nó – loài sinh vật không tên được nhắc đến trong sử sách đang đứng hiên ngang trước mặt ba người, chỉ cách họ mười mấy mét.

Đằng sau nó là bóng tối bao quanh, màn đêm mịt mù không thể nhìn thấy gì mặc dù trời đêm nay sáng ánh trăng.

“Giờ chắc chỉ mới tám giờ hơn, từ đây cho đến khi mặt trời mọc còn tận chín tiếng.” Lan Anh nói khẽ rồi xích lại gần Hoài. Có lẽ cô nàng cũng cảm thấy chút gì đó lạnh gáy.

“Liệu chúng ta có thoát được nó hay không đây?”

“Khó mà biết chắc được.” Hoài lên tiếng. Quay sang Nam đang chăm chú nhìn vào mắt con vật đáng sợ đó.

Đúng vậy, anh ta đang nhìn vào mắt nó, mặc dù trước đó ông chủ quán đã có cảnh báo, thế nhưng giờ đây, anh ta không thể nào dứt ra được cái nhìn của nó.

Thế nhưng vô dụng.

Khả năng thôi miên của sinh vật này hoàn toàn vô dụng đối với Nam, ngược lại, dường như trong ánh mắt nó hắt lên tí sợ hãi khi Nam nhìn mình.

“Chuyện gì thế?”

Hoài đẩy nhẹ vào vai Nam trong khi Nam đang chú tâm quan sát. Thoáng giật mình, Nam trả lời.

“Phía sau nó có người.”

Nam nhìn về hướng sinh vật đó đang đứng, cả hai bên nãy giờ vẫn đang trong trạng thái tìm hiểu đối phương, chưa bên nào dám manh động.

“Xem ra nó bị bắt khi còn bé, Kẻ Đi Săn đã bắt nó về và cố gắng thuần phục nó, và có lẽ hắn đã thành công.” Nam vừa nhìn vừa nói.

“Không lẽ phía sau nó là một Kẻ Đi Săn mà ông chủ vừa nãy có nhắc tới?.” Lan Anh hỏi nhỏ.

“Nếu đúng như vậy thì chúng ta mau chạy khỏi đây thôi, đợi trời sáng rồi tìm cách sau.” Hoài lên tiếng.

“E là không kịp.” Nam lui lại khi từ phía sau sinh vật đó, một bóng đen thoát hiện.

Chỉ mình Nam là kịp nhìn thấy chuyển động đó. Một luồn điện nhỏ chạy dọc sống lưng Nam khiến anh ta toát mồ hôi, xem ra anh ta vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ hơn cả sinh vật kia, lẽ nào là Kẻ Đi Săn? Anh ta không dám chắc, anh ta chỉ có cảm giác lạnh gáy.

“Sao thế?” Lan Anh vội nắm tay Nam khi anh ta khụy xuống.

Grru……ừ….

Sinh vật kia đến lúc này đã lên tiếng, hơi thở của nó nồng nặc mùi hôi thối, có lẽ vì nó đã ăn quá nhiều sinh linh.

Ánh mắt nó chợt sáng hằn lên màu đỏ, trong đêm tối, nhìn nó có cảm giác như hai ngọn lửa nhỏ đang soi rọi màn đêm.

Chưa đợi mấy người kia hiểu gì, nó đã lao tới.

Trên đà lao đi lớp da trên người nó chuyển hóa thành Lam Thạch, cứng hơn cả kim cương. Chính thể chuyển hóa này là nguyên nhân làm một góc tường thành xụp đổ.

Sức mạnh đáng sợ, đúng là linh vật của linh giới. Chưa cần nó chạm vào cơ thể thì khí lực của nó đã thổi bay mọi thứ xung quanh.

Cả ba mau chóng né ra nhưng cũng choáng váng chút ít, Hoài lom khom đứng dậy sau khi bị hất văng thì ăn ngay một cú quật bằng đuôi của nó vào người khiến anh ta văng vào một góc, xém tí mất mạng. May mà cú quật này chỉ cảnh cáo nên sát thương gây ra là không cao. Vì thế anh ta lom khom bò dậy, cả cơ thể đau nhói.

Không bỏ lỡ con mồi khi chúng đang choáng váng, nó quay mặt làm lại lần nữa. Lần này bộ giáp của nó được cường hóa hơn khi mọc ra vô số gai nhỏ li ti.

Nó xoay cơ thể, ngoái nhìn cả ba đang lom khom đứng vững. Rồi bắt đầu cuộn tròn cơ thể lại và…

Một giây, hai giây…

Toàn bộ các cây gai trong người nó đều được phóng ra. Như một quả bom gai.

Trong tình thế quá cấp bách đó, không thể làm gì khác, cũng chẳng kịp thét, chẳng kịp suy nghĩ. Nam quay người ôm Lan Anh, cố gắng che hết sức có thể của mình.

Phập.

Một làn gió nhẹ thổi tới, không một chút vết thương, tất cả ba người chẳng hề trầy xước khi trước mắt họ lúc này là một bức tường đá từ đâu dựng lên. Chính bức tường này đã ngăn cản hầu hết mọi cây gai mà sinh vật kia phóng ra.

Một giây sau, bức tường xụp đổ để lộ ra sinh vật kia đang ngạc nhiên nhìn họ.

Ai, ai đã dựng lên bức tường?

Sự trầm trồ kinh ngạc của cả ba đạt ngưỡng giới hạn.

Kể từ lúc đặt chân đến đây, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một hiện tượng siêu nhiên như thế này. Một bức tường bằng đất dâng cao và rồi hạ xuống.

Dù trước đây họ đã có nhiều kinh nghiệm trong việc tìm hiểu cũng như đọc khá nhiều tác phẩm xuyên không, nhưng lần đầu chứng kiến điều kì dị không khỏi khiến họ thán phục.

Vội vã lấy lại bình tĩnh, họ nhìn xung quanh, cố gắng tìm hiểu xem ai đang giúp sức.

“Dám cả gan đưa quái thú vào gây rối Tháp Ánh Sáng, xem ra các ngươi chán sống rồi nhỉ?.”

Một giọng nói đâu đó văng vẳng trong không trung.

Dường như có sự hiểu lầm ở đây khi mà một tốp mấy chục người từ đâu xuất hiện bao vây lấy cả ba cùng sinh vật kì bí kia.

Nhận thấy sự hiểu lầm nhưng không thể giải thích, Hoài vội vã giơ cao hai tay, liền đó liếc mắc nhìn Lan Anh ra hiệu. Cô nàng hiểu ý, bắt đầu giơ tay lên. Nam thấy thế cũng giơ theo.

Trong số những người bao vây, có vài kẻ ăn mặc khác hoàn toàn những gã còn lại, xem ra họ có chức vị không nhỏ. Có một người nhìn thoáng qua toát ra sự dũng mãnh đáng sợ, có lẽ người này chính là người vừa dựng bức tường đá kia.

Đó chính là những hộ vệ của Tháp Ánh Sáng, trong lúc xảy ra sự xâm nhập bất hợp pháp mà điều động hộ vệ lâu như vậy thì xem ra hệ thống phòng thủ nơi này cũng chả có gì đáng sợ.

“Kẻ nào? Kẻ nào trong số ba người các ngươi vừa phá nát tường thành cùng mấy căn nhà xung quanh?.” Một gã trong số đó lên tiếng rồi nhìn về hướng ba người khách lạ.

“Xem ra tối nay cả ba chúng ta khó mà thoát khỏi nơi này.” Hoài nói thầm với Lan Anh và xê dịch tới chỗ Nam.

Họ đã bị bao vây hoàn toàn, không chút lối thoát. Còn sinh vật kia thì vẫn lăm le nhìn mọi người, nó không động thủ, nó đang chờ đợi gì đó.

“Chúng tôi vô can trong chuyện này, mọi người cũng vừa thấy đấy, chính con thú này đã tấn công chúng tôi, thế nên làm sao chúng tôi có thể theo phe nó được cơ chứ.” Hoài lên tiếng phân trần.

“Trên mái nhà phía xa có người đang quan sát.” Nam thì thầm và hướng ánh mắt về hướng ấy, Lan Anh nhìn theo nhưng Nam đánh động cô ấy đừng nhìn.

“Ai mà biết được, các người không phải là người nơi này, làm sao bọn ta tin được các ngươi cơ chứ?”

“Mau, theo bọn ta về tổng đường.” Một tên có địa vị quát lên.

Bất chợt, sinh vật kia đưa ánh mắt nhìn hắn.

Trong thoáng chốc, cả người hắn giật bắn lên và sau đó là kèm theo hàng loạt động tác kì lạ.

Hắn đã bị thôi miên.

Không chỉ mình hắn, mà một người, hai người rồi quá nhiều người bắt đầu có những động tác kì lạ.

“Tránh nhìn vào mắt nó.” Lan Anh quát lớn.

Vù…

Một làn gió đâu đó mát rượi thổi qua mọi người, kèm theo đó là một vệt đen xì lướt tới.

Không kịp nhìn thấy gì, chớp mắt một cái hàng chục người đã nằm im bất động, bị thương nghiêm trọng.

Cả nhóm cùng những người còn lại lui lại khi trước mặt họ, đứng gần thân hình to lớn của sinh vật kia là một thân ảnh, cả cơ thể mang một chiếc áo trùm kín đầu màu đen, trong bóng tối nếu không nhìn kĩ e là chả bao giờ biết sự tồn tại của người đó.

Thoáng giật mình, một vài người trong số kia đưa tay vào vũ khí như sẵn sàng nghênh chiến.

Thân ảnh đó không nói gì, cả ba người ngơ ngác, chỉ một thời gian trước thôi họ còn chẳng tin thế giới này có phép thuật. Có chăng họ chỉ tưởng rằng thế giới này như thời phong kiến, võ thuật kiếm thuật là cùng. Giờ thì trong thâm tâm ba người đã bị thuyết phục.

“Làm thế nào mà một Triệu Hồi Sư của Thanh Ngọc lại có mặt ở Kim Ngọc này?”

Một người có địa vị khác lên tiếng.

“Ngươi có mục đích gì khi đến đây. Lẽ nào ngươi không sợ chết?”

“Triệu Hồi Sư” Hoài thì thầm vào tai Lan Anh. “Nghe tên chắc cũng đoán được người này huấn luyện mấy loài vật.”

Lan Anh suỵt một tiếng ra hiệu anh ta im lặng rồi quan sát diễn biến.

Người được gọi là Triệu Hồi Sư vẫn im lặng, không hề tỏ thái độ muốn đàm đạo.

Thanh Ngọc nổi tiếng là một quốc gia tôn thờ pháp thuật Linh Tộc, nơi đây từ già trẻ lớn bé ai nấy đều biết chút ít về những loại pháp thuật này. Và quốc gia này cũng là quốc gia lăm le bờ Tây Kim Ngọc đã lâu, hai nước từng gây chiến và tốn thất không ít sinhh mạng. Thế nên chả dại gì mà một pháp sư Thanh Ngọc lại dám mò đến Kim Ngọc nếu không có gì mờ ám.

Không để ý đến lời nói của bọn họ, hắn chợt quay sang Nam, nhìn vào mắt cậu ta khiến cậu ta cảm thấy lạnh gáy, dường như cậu ta thấy gì đó. Rồi hắn quay sang Lan Anh, nhìn vào sợi dây chuyền cô ấy đang đeo. Cười nhẹ.

“Hình như hắn bị câm”

Hoài lại lên tiếng nhưng lúc này Triệu Hồi Sư kia bắt đầu nhìn anh ta, điều này khiến anh ta câm lặng.

“Nếu ngươi không nói thì bọn ta cũng chả khách sáo.”

Một trong số họ bước lên, rút vũ khí ra, đó là những binh khí đặc chế riêng biệt từ Tử Tinh Thạch của vùng Băng Sơn, nó có thể khắc chế mọi đòn đánh pháp thuật.

Loại vũ khí này được Minh Tâm Đại Đế phát minh trong Thế Chiến Thứ Hai, chính sự sáng chế này là bước ngoặc dẫn đến chiến thắng của họ và khiến thế gian hưởng thái bình cả nghìn năm sau này.

Xem ra hắn có chút e dè, với thực lực của hắn thì hắn cũng chẳng ngán mấy loại vũ khí tào lao này, hắn là một Triệu Hồi Sư kiêm Kẻ Đi Săn, so với các Triệu Hồi Sư bình thường thì hắn có phần nhỉnh hơn khi mà hắn có thể triệu hồi linh thú chẳng cần vật lưu trữ gì cả.

Bình thường thì những Triệu Hồi sư cần một vài vật để phong ấn linh thú, khi cần thì họ dùng thứ đó để thả chúng ra và rồi nhốt lại, thế nhưng kẻ này thì khác.

Hắn nhếch mép, hai tay giơ thẳng về phía trước, rồi một bàn tay chạm xuống mặt đất, bàn tay còn lại xòe ra trong không trung, bên trong lòng bàn tay hắn là một đồng xu kì lạ, một vòng pháp chú nhanh chóng được tạo ra xung quanh hắn, rồi từ đâu trong không trung, một tia sét nhỏ đánh thẳng xuống phía trước bọn họ. Khói bụi mịt mù, may mà họ lui ra kịp. Chỉ bị ù tai đôi chút.

Làn khói tan biến cũng là lúc thân hình đồ sộ của một sinh vật khác xuất hiện. Nó là một cặp với sinh vật kia. Lần đầu tiên trong lịch sử có người có thể hàng phục được tới hai cá thể của linh vật này, quả thực không thể xem thường hắn.

“Trong tay hắn chính là Lôi Thanh, đồng xu điều khiển Lôi thuật cổ đại, một trong mười một đồng xu trong truyền thuyết, được xếp vào hàng Tam Thần Bí. Xem ra tối nay chúng ta trúng mánh rồi.”

Một kẻ nào đó ngồi trên mái nhà chăm chú quan sát động tĩnh và nói với đồng bọn.

“Chỉ cần có được Lôi Thanh thì địa vị trong bang của ta chắc chắn sẽ được tăng cao, thế nào, các ngươi thấy sao?.” Kẻ đó nói tiếp.

“Thuộc hạ nghe theo ngài.”

Tên đó mỉm cười đắc ý, hắn tiếp tục quan sát, một tay thò vào túi, bắt đầu lục lọi thứ gì đó.

Triệu Hồi Sư kia đứng dậy, kế bên hắn là hai linh thú, những pháp sư của Tháp Ánh Sáng cùng vệ binh đang được huy động thêm để tới hiện trường, thế nhưng chắc khi đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc.

Ba người lui lại khi hắn ta tiến tới một bước, những người kia thì đã bị bất động khi chỉ vừa cầm vũ khí giơ lên, điều đó cho thấy khả năng của hắn như thế nào.

“Ta cần nó.”

Đến lúc này hắn mới lên tiếng,vừa nói vừa tiến tới Lan Anh, mắt chăm chăm vào sợi dây chuyền, ai cũng nhận ra được ý đồ của hắn.

“Thì ra không bị câm” Hoài thì thầm.

Bất chợt từ đâu một cây lao phóng tới.