Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 15: Ký Ức



Nghìn năm trở lại đây chưa có một đại kiếp nào lại khủng khiếp đến vậy. Mọi nơi kể từ Cánh Đồng Trung Lập cho đến bờ Tây xa xôi đều hoang sơ, tiêu điều, đổ nát.

Tính từ cánh đồng trong chu vi hàng trăm dặm không có lấy một bóng người. Mọi thứ đều trống không, ngay cả thú vật cũng chẳng có lấy một loài.

Dưới mặt đất in hằn vô số dấu chân của một cổ đại thần thú trong truyền thuyết.

Từ lúc thần thú thức tỉnh thì cũng đã hơn bốn ngày trôi qua, trong bốn ngày này không biết đã có bao nhiêu chuyện xảy ra.



“Hơ.” Lan Anh đột ngột bật người ngồi dậy, có vẻ như cô nàng vừa trải qua một cơn ác mộng.

Lấy đôi tay xoa xoa đầu, vẫn còn hơi choáng váng sau vụ va chạm lúc trước. Sau một khắc định thần, Lan Anh đưa cặp mắt nhìn xung quanh.

Cô nàng đang ở trong một căn phòng khá sang trọng, đồ dùng toàn thứ đắt tiền, sàn nhà được làm bằng một loại gỗ thơm hương ngất ngây, nhìn vào khó biết đó là gỗ của loài cây gì.

“Cô tỉnh rồi à.”

Một tiếng nói đâu đó bên tai làm Lan Anh giật mình, vì thế quay người sang hướng ấy. Một thanh niên xa lạ đang ngồi đó, đối với nàng lúc này.

Anh ta nhìn Lan Anh, sau đó lấy trong người ra một cái lọ nhỏ, đưa cho cô ấy.

“Cô khát rồi đúng không?”. Anh ta nở nụ cười.

Dù không biết đây là đâu, người này là ai và đầu óc đang đa nghi về cái thứ trên tay họ, một cái lọ nhỏ chỉ chứa đúng một giọt nước bên trong. Nhưng lúc này thì không thể nghĩ gì nhiều, cổ họng Lan Anh đã khô quắt từ lúc nào.

Không chần chừ, nàng ta với tay chụp lấy cái lọ.

Ực.

Một giọt nước thì làm sao có thể thỏa mãn cơn khát của nàng ngay lúc này được. Có vẻ như anh ta hiểu điều đó. Một cốc nước nữa được anh ta đưa tới. Cũng giống như trước, chỉ một hơi cốc nước đã cạn trơ.

Cảm giác khoan khoái lạ thường, dường như có thứ gì đó đang chuyển động trong cơ thể cô ấy. Hình như là giọt nước kia, nó vỡ ra thành những phần nhỏ và bắt đầu len lỏi vào các mạch máu, phần còn lại di chuyển lên não bộ.

Đầu bắt đầu có dấu hiệu rung động nhẹ, cô ấy nhắm mắt, sau cảm giác khoan khoái kia giờ là một thứ đau đớn khó tả. Vội vã lắc lắc đầu, hai bàn tay Lan Anh liên tục đập đập vào trán, có lẽ nàng nghĩ làm thế sẽ xoa dịu cơn đau. Thanh niên kia thì chẳng mấy quan tâm những triệu chứng này.

Mặc nhiên ngồi nhìn.



Đâu đó trong một thôn nông không tên. Cảnh vật hoang sơ tiêu điều, đổ nát.

Một người nào đó đang đứng bên ngoài một ngôi nhà. Trên tay người này là Chiêu Anh. Có vẻ như suốt mấy ngày qua, người này đã bế cô ấy như vậy.

Ánh mắt phức tạp, người này nhìn xung quanh rồi từ từ tiến tới bên cánh cửa, dùng chân đẩy nhẹ, chẳng ngờ, cánh cửa như đã lâu chưa có người sử dụng, chỉ một chạm, cánh cửa đã ngã xuống, vỡ nát.

Người này bước vào, ngôi nhà này là một quán trọ nhỏ, mọi vật đều đặt y nguyên như lúc đầu. Hình như những người ở đây đã bỏ đi rất vội vã, có lẽ vì chạy nạn.

Cả thôn nông không có lấy một bóng người, ngay cả mấy con vật nuôi cũng không tìm thấy. Một thị trấn ma quái.

Người này quan sát một chút rồi tìm một cái bàn nào đó khá sạch sẽ, đặt Chiêu Anh nằm xuống, sau đó lui lại, nhìn ngắm nàng.

Một khắc sau như nhớ ra điều gì, người này đưa tay lên, trên tay là Tử Mang.

“Cuối cùng” Nhắm mắt, người này hít một hơi thật mạnh.

“Ta cũng đã tự do”

Tử Mang nằm trên tay người này như một đồng xu bình thường, không có một chút hiện tượng kì quái gì xảy ra. Đơn giản lúc này nó chỉ là một đồng xu.

“Giờ thì…” Người này nhìn Chiêu Anh lần nữa rồi quay mặt hướng ra ngoài. Khẽ mỉm cười.

“Đi tìm hắn thôi.”



Ký ức.

Một thứ gì đó quý giá đến vô tận.

Trong không gian mênh mông của tâm hồn. Một người con gái đứng đó, xung quanh cô là một vườn hoa.

Dạ Lan.

Loài hoa ưa thích của cô ấy. Hằng hà sa số các bông hoa trải dài đến vô tận. Dường như trong hành trình tìm kiếm ký ức của bản thân, cô nàng đã bị lạc đến nơi này.

Không thể chắc chắn về điều ấy, nàng nhìn về phía trước.

Phía xa chân trời, một quầng hào quang đang tỏa sáng, ánh sáng chói lòa nơi phía cuối con đường. Có cảm tưởng chỉ cần nàng tới được đó, mọi phiền muộn sẽ chấm dứt.

Nhìn con đường đầy hoa kia, nàng ta cất bước.

Đôi tay vươn ra vuốt nhẹ những cành hoa mỏng manh vẫn còn đọng lại ít sương mai. Tiện tay, nàng ngắt một bông đưa lên ngửi.

“Thật thơm” Nàng ta khẽ thốt.

Ánh sáng, một nguồn sáng nhỏ từ bên trong nhành hoa kia lan tỏa ra xung quanh. Ánh sáng chói lóa khiến nàng vội che mắt nhưng không kịp, nó đã len lỏi vào trong tâm trí nàng.

Ánh sáng vụt tắt, không gian như biến chuyển.

Nàng ta đang đứng đâu đó trong một con phố nhỏ ở Bình Thuận. Trước mặt nàng chính là bản thân.

Đúng vậy!

Nàng đang nhìn thấy những gì mà mọi người luôn gọi là ký ức.

Lan Anh trong kí ức này đang đứng trên một con phố, trên tay cầm một khẩu súng kì lạ, có in hoa văn của một làn gió.

Gió Đông!

Tổ chức mà nàng phục vụ. Tổ chức đã dưỡng dục nàng.

Đối diện nàng ta là một thanh niên. Xem ra chẳng có gì đáng nói. Với nét mặt thường thấy, ăn bận quê mùa, cơ thể hơi gầy gò, trong ốm yếu ra mặt. Thanh niên này đang bị thương bên vai phải và đang nhìn nàng.

Nàng đứng giữa khung cảnh, mọi thứ chân thật đến kì lạ. Nàng có thể cảm nhận từng hơi thở, từng cơn gió lùa qua.

Chẳng chần chừ lâu. Lan Anh bóp cò, từ trong khẩu súng một viên đạn đặc biệt được bắn ra.

Bay được nửa khoảng cách, bỗng dưng nó tách ra làm hai mảnh, mảnh đầu tiên vẫn bay thẳng theo quán tính. Mảnh còn lại, bắt đầu kích hoạt một lực đẩy nhỏ làm tăng tốc độ mảnh đạn, nó bay theo một góc khác, trong phần trăm giây, nó đã nằm phía sau thanh niên này, hai mảnh đạn hai hướng. Không thể tránh né loại đạn như này, ít nhất là một phần.

Vội né mảnh đạn đang hướng tới thế nhưng mảnh đạn còn lại đã găm vào lưng.

Đạn kép! Loại đạn đặc biệt chỉ Tổ Chức Gió Đông sở hữu.

Bất thình lình nàng ta như bị ai đó kéo đi, khung cảnh đột ngột biến chuyển.



Thung lũng phía nam Thanh Ngọc. Huyết Trạch. Một ngôi nhà.

“Chàng đã về”.

Một nữ nhân mở cánh cửa, hướng ánh mắt nhìn người đang đứng trước mặt. Người này gật đầu.

“Mọi việc ổn chứ?”

Nữ nhân này tiến ra phía sau, cầm lấy tấm áo choàng của anh ta, phủi bụi.

“Vẫn ổn” Anh ta khẽ đáp.

“Vào nhà thôi” Cô ấy nói rồi bước vào căn nhà.

Bên trong căn nhà là một khung cảnh khác hoàn toàn với đầm lầy ghê rợn.

Mọi vật dụng đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Bước vào căn nhà ta có thể thấy ngay được một chiếc bàn khá to lớn đặt kế bên một cửa sổ.

Trên chiếc bàn có chứa một vài lọ thủy tinh nhỏ cùng nhiều thứ khác, bên phải của chiếc bàn, một vài lồng thú trống không, chúng nằm kế bên một cánh cửa hướng vào căn phòng khác. Trên trần nhà, lung linh vô số tia sáng kì dị.

Người đó tiến đến bên bàn, xem ra đã bị thương, ngồi xuống tựa vào một cái ghế, hít một hơi thật dài, dường như cố xóa mọi mệt nhọc vừa qua.

“Chàng thử đi”

Người phụ nữ đưa cho anh ta một cốc nước màu tím.

Không chần chừ và cũng không nghi ngờ, anh ta ực một hơi, cốc nước đã cạn trơ đáy. Đặt cốc nước xuống bàn, anh ta nhìn người phụ nữ đó với ánh mắt trìu mến rồi đặt Lôi Thanh lên bàn.

“Cổ đại thần thú”.

Anh ta thì thầm.

“Hàn Lục Trượng!”



Rì rào, rì rào.

Một bãi biển trắng tinh. Một bầu trời u ám. Một hòn đảo vô danh.

Lan Anh đang đứng đâu đó trên một bãi biển đầy sóng. Từ nãy tới giờ vô vàn ký ức ùa về khiến nàng choáng ngợp.

Trước khung cảnh thanh bình của bãi biển, một cuộc hỗn chiến nổ ra. Một bên là khoa học công nghệ hiện đại, một bên là tâm linh kì quái.

Trên bờ biển.

Một con tàu khổng lồ trang bị vô vàn súng ống đạn dược đang hướng vào bên trong bờ biển.

Xa hơn nữa… ngoài khơi, một con tàu khác đang vận chuyển một loại vũ khí hủy diệt mà trước giờ họ chỉ dám nghĩ trên lí thuyết.

Bên trong bờ biển. Một người đàn ông trung niên đang dùng những viên đá xung quanh tấn công mọi người, sức mạnh của người này vượt xa khỏi tầm hiểu biết của nhân loại.

Nàng chợt chú ý đến thứ bên trong tay người này.

Một viên đá nhỏ đủ màu.

Giống như đang xem một bộ phim, khung cảnh trước mặt Lan Anh đột ngột tua nhanh.

Trong thoáng chốc, gã thanh niên mà nàng bắn tại Bình Thuận xuất hiện, gã ta lao tới người đàn ông trung niên kia, đâm mạnh một con dao kì lạ vào tim ông ta. Thế nhưng chẳng có gì xảy ra, ngược lại cả hai bị hất văng bởi một luồng sáng phát ra từ ngoài khơi. Vũ khí hủy diệt nào đó được kích hoạt.

Người đàn ông trung niên liên tục bị đẩy lùi bởi những đợt sóng ánh sáng ồ ạt tấn công. Còn mọi người trên bãi biển thì đều nằm xuống, cố gắng không chạm vào luồng sáng.

Hắn ta, gã thanh niên bất ngờ lao tới, nhân lúc vũ khí kia tích năng lượng, gã chém mạnh cây đoản đao vào cánh tay cầm viên đá, viên đá rơi ra cũng là lúc người trung niên kia thay đổi dung mạo liên tục. Một kình lực bùng nổ hất văng mọi người, mây trời cũng bị ảnh hưởng.

Vội vã che mắt lại trước sức ảnh hưởng này.

Lan Anh có thể cảm nhận sự đau đớn của cát bắn vào người.

Lặng im.

Không một tiếng động.

Lan Anh lấy tay ra, trước mặt nàng là gã thanh niên kia cùng ba người, Hoài, Nam và một kẻ nào đó. Nàng lại được chuyển đến một ký ức khác.

Kẻ đó đang nắm một chiếc vali, bốn chàng trai, bốn khẩu súng chĩa vào nhau đề phòng, nàng ta thì đứng một phía, ánh mắt lo lắng.

Mà dường như gã thanh niên nàng quan tâm kia đang bị thương, kẻ cầm vali thì đang giữ một quả trứng màu lam trong tay, ai cũng đề phòng hắn ta.

Bất giác hắn ta ném mạnh quả trứng về phía thanh niên này, ngay lập tức mọi người đổ xô chạy ra khỏi căn phòng, nàng ta bị kéo đi trong khi quả trứng đang rơi.

Có lẽ vì bị thương nên thanh niên kia không thể chạy thoát được. Nhìn quả trứng rơi xuống cùng lúc đóng cánh cửa, Hoài kéo nàng ta chạy đi. Một ánh sáng phát ra, vũ khí được kích hoạt.

Chính thứ này, một ngày cuối năm 2019 đã làm nàng cùng mọi người đến đây.



“Hơ.” Lan Anh giật mình.

“Thế nào, nhớ ra được gì rồi” Người ngồi trước mặt lập tức lên tiếng.

Nhìn người ngồi trước mặt. Lan Anh hơi thẫn người.

“Ông. Ông là…”

“Tôi nói rồi mà, có gì thì sau này tôi sẽ khôi phục ký ức giùm cô”

Lan Anh có vẻ khá ngạc nhiên về sự hiện diện của người này, người này là gã thanh niên bán nước ngoài chợ mấy hôm trước.

“Đây là đâu?” Lan Anh lấy lại bình tĩnh rồi hỏi.

Anh ta cười, đứng phắt dậy, tiến ra bên cửa sổ, mở bung cánh cửa, nhìn ra bên ngoài.

Khác với không khí hỗn loạn của một số vùng, ngay lúc này, mọi người ở đây vẫn hoạt động bình thường, dường như chẳng quan tâm tới sự có mặt của thần thú cổ đại kia.

“Tháp Ánh Sáng!” Thanh niên bán nước lên tiếng.