Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 13: Phục Sinh



Nhất Kiếm, Nhị Cung, Tam Thương, Tứ Khí.

Những mỹ từ danh giá dùng để gọi những vũ khí có sức mạnh không tưởng. Để có được danh xưng này thì chúng đã phải trải qua nghìn năm lịch sử, tồn tại xuyên suốt dòng thời gian.
Thế nhưng những danh xưng này không phải là duy nhất. Tam Thần Khí, Tứ Thanh, Ngũ Đoạn, Lục Kiếm cũng là một vài danh xưng cổ xưa ám chỉ những vũ khí hủy diệt.

Song Long Nhị Tự – Phục Sinh Đại Tự là một trong số đó.

Phục Sinh Đại Tự hay còn gọi là dây chuyền phục sinh, là một trong hai sợi dây chuyền vô chủ xuất hiện trước sự kiện Khải Hoàn. Tương truyền nó được tạo ra tại Cửu Tinh Giới, Không ai biết vì sao nó lại xuất hiện, hay ai đã tạo ra nó, có chăng việc nó tồn tại chỉ để khẳng định về một thời đại đã diệt vong.

Khả năng của nó là vô hạn, ngay đến cái tên của nó cũng để để ta hình dung ra sức mạnh.

Phục Sinh!

Chính xác là vậy, sợi dây chuyền này có khả năng làm chậm cái chết, thu giữ linh hồn, đảo ngược luân hồi. Nói đơn giản ví dụ bạn biết mình sắp chết, bạn sử dụng nó, ngay lập tức linh hồn của bạn sẽ bị thu giữ vào bên trong mặt dây chuyền, cơ thể bạn sẽ như cái xác không hồn, tương tự một cái chết lâm sàng. Rồi khi cái chết đến với bạn, nhanh thôi, nó sẽ không thể tìm thấy bạn, để cuối cùng khi mọi chuyện qua đi, linh hồn bạn sẽ được trả, cơ thể khôi phục được nguyên trạng như lúc còn trai tráng, khỏe mạnh, cường lực.

Giải thích có hơi lủng củng chính vì đến cả tôi cũng không thể biết được khả năng của nó thực sự như nào. Chỉ khi nhìn tận mắt mới có thể biết được.

Ngoài khả năng đó, nó còn có thể làm người chết sống lại, chết từ rất rất lâu, miễn sao linh hồn còn tồn tại. Nó còn có thể sử dụng như một loại vũ khí để ngăn chặn các đòn tấn công tâm linh, vật lí hay pháp thuật, chế ngự các thực thể cổ đại, phản lại các đòn tấn công nhắm vào nó với lực mạnh gấp nhiều lần.

Một vũ khí hoàn hảo. Tuy nhiên chẳng mấy người có thể biết và sử dụng nó đạt trạng thái toàn lực.

“Làm sao ngươi có thể biết được sợi dây chuyền này thực là Phục Sinh Đại Tự? Và làm sao biết nó lại nằm trong tay những người này” Tân hơi nghi hoặc về điều ấy.

“Việc này ta đã biết từ rất lâu rồi, từ lúc những kẻ ngoại đạo này đến Kim Ngọc”. Một gã lên tiếng. “Chính nhờ sự cảm nhận của Linh Bàn.”

“Thật vậy ư?” Tân thốt lên khi nghe hắn nói.

“Chính xác là vậy, ngay thời khắc vệt sáng đủ màu sắc kia chiếu rọi xuống quốc đảo Hòa Bình cách đây hai năm thì Ngài đã biết Phục Sinh Đại Tự sẽ xuất thế. Lúc đó, bọn ta còn hơi khó tin việc này, thế nhưng Diệt Thế đã khiến bọn ta chắc chắn.” Kẻ đang dụng pháp ngăn cách xung lực kia cũng lên tiếng theo.

Người còn lại tiếp lời.

“Từ đó tới bây giờ, bọn ta đã lao tâm khổ tứ tìm kiếm sợi dây chuyền này cũng chỉ để cho ngày hôm nay, và bây giờ mọi điều bọn ta làm đều theo đúng kế hoạch.”

Tân khẽ hừ, nở nụ cười.

“Các ngươi có biết thứ các ngươi đang triệu hồi là gì không? Ta e là ngay cả sức mạnh của hai viên Linh Bàn cũng chẳng thể đủ để kiềm chế nó, nói chi đến việc các ngươi có Phục Sinh Đại Tự nhưng lại không biết cách dùng.”

Nam trầm ngâm, Trí Tâm Thuật của anh ta đã xác nhận điều này. Mọi thông tin ký ức của bọn họ về chuyện này đều được Nam nhìn thấy.

“Mặc dù sợi dây chuyền này có khả năng khắc chế các thực thể cổ đại”. Tân ra vẻ hiểu biết.

Ầm.

Vòng pháp bảo vệ mà gã kia đang sử dụng dần có những vết nứt nhỏ khi liên tiếp hứng chịu xung lực. Đằng xa, các cơn gió cùng mây dần hòa quyện lại với nhau, trên bầu trời, mây đen đã giăng kín tự bao giờ, thỉnh thoảng sấm chớp lại vang lên khiến khung cảnh càng thêm u ám. Có lẽ sẽ có mưa.

“Thế nhưng thứ kia lại xuất hiện trước cả thời cổ đại, các ngươi nghĩ sao?” Tân tiếp lời sau khi nhìn tình hình thời tiết hiện tại.

Một trong hai người này tỏ ra kinh ngạc. Mặc dù bọn họ đã quen Tân khá lâu thế nhưng họ vẫn không biết được người này có lai lịch như thế nào mà lại am hiểu tường tận các loài cổ sinh như vậy.

“Ngươi nói gì.?” Một trong hai thốt lên.

“Ha ha, ngươi tưởng bọn ta không biết cách sử dụng nó ư?”. Người còn lại cười phá lên.

Tiếp đó hắn lấy trong túi ra một vật hình tròn, khá nhỏ, có nét quen thuộc.
Sắc mặt Tân đột ngột thay đổi khi nhìn thấy nó.

“Là… Kim Linh.” Tân Khẽ thốt. “Chẳng phải Kim Linh đang ở trong tay một trưởng lão của Tử Bang sao?”

“Đúng là thế.”

Kẻ giơ lên đồng xu ấy nói rồi vô ý nhìn lướt Nam đang chăm chú quan sát. Đôi mắt giao nhau.

Vô tình hay hữu ý, Trí Tâm Thuật lại một lần nữa được Nam sử dụng.



Tháp Ánh Sáng.

Tử Khu Ngoại Thành, nơi đặt doanh trại của một trong những bang phái lớn nhất thành. Tử Bang.

Phong, một trong các trưởng lão của bang đang trầm ngâm. Chỉ mới hôm trước thôi, hắn đã sắp có được Lôi Thanh, vậy mà giờ đây thì bị thương một cách nghiêm trọng. Các trưởng lão khác hiện giờ không có trong doanh trại, đám thuộc hạ thì đã ra ngoài làm nhiệm vụ. Trong phòng chỉ còn mỗi gã. Cầm trên tay Kim Linh, gã suy tư.

“Giá mà ta không nôn nóng sử dụng ngươi thì có lẽ đã không thọ thương nặng như vậy. Hừm”.

Bất giác hắn cười mỉm. Tâm trí hắn trống rỗng, ngước mặt lên nhìn trần nhà, thở dài, vết thương xem chừng khá nặng.

“Cũng may chưa mất mạng, Đợi ngày sau, nhất định ta sẽ đoạt lại.”

Vù…

Một làn gió nhẹ bất chợt thổi qua làm những ngọn đèn trong phòng đong đưa lay động. Điều này khiến Phong chú ý, ánh mắt biến chuyển, sắc mặt thay đổi, anh ta nhận ra điều gì đó.

“Kẻ nào” Tiếng nói Phong ngắt quãng.

Chưa đợi Phong nói hết câu thì từ đâu trong bóng tối trước mặt một vệt đỏ lòm như nham thạch lao tới phía gã, cũng may phản ứng của gã không phải như người bình thường, thế nên gã nhanh chóng tránh qua một bên, vệt đỏ tông vào chiếc ghế gã đang ngồi.

Phực. Nó bốc cháy. Một đòn khá hiểm.

“Kẻ nào ngoài kia, cả gan tiến vào Tử Bang của bọn ta, chán sống rồi chăng?”

Phong nói lớn cùng lúc lấy sức chống mạnh tay xuống đất tạo ra một luồng kình lực khiến không khí xung quanh đột nhiên phát tán, kình lực đúng lúc đẩy lùi một vệt đỏ khác đang tiến tới. Vệt đỏ chạm vào kình lực do Phong tạo ra liền tan biến không chút dấu vết.

“Hỏa Hàm.”

Phong nói thầm, đứng dậy, nhìn về hướng vệt đỏ kia vừa lao tới. Hắn cười lớn.

“Nam Cương Hộ Pháp, thật không ngờ, đường đường là một trong Tứ Đại Hộ Pháp mà ngươi lại sử dụng thủ pháp tàn độc với một kẻ đang thọ thương, xem ra các ngươi cũng chỉ là hư danh, ha ha.”

Phong thét lên, rồi đập mạnh đôi bàn tay vào nhau, hai ngón cái đan chéo, các ngón còn lại tạo thành một pháp quyết kì lạ.

Xoẹt.

Một vòng pháp chú lập tức được kích hoạt và hiện lên trước mặt. Phong đang mượn sức mạnh của Kim Linh, đồ đạc xung quanh như có thứ gì đó tác động, chúng liên tục lung lay, càng lúc càng mạnh.

Ầm.

Cửa phòng vỡ tan, từ bên ngoài, một vòng pháp khác được tạo hình, án vị trước mặt Phong, cách tầm vài mét. Vòng pháp đó chính là mượn lực của Hỏa Hàm mà kiến tạo nên, xung quanh vòng pháp luôn toát ra hơi nóng cực mạnh, chỉ thoáng chốc, mọi thử gần bên đã dần bén lửa và bốc cháy.

Vù.

Mọi đồ vật trong căn phòng được sự kích động của Kim Linh liền lao về phía trước. Trên đường bay, chúng đột ngột tan chảy và hòa vào nhau tạo thành một cục đá bằng kim loại, có sức nặng ngàn cân. Cục đá nhắm thẳng vòng pháp Hỏa Hàm mà phóng tới.

Khoảng ba mươi phần trăm sức mạnh của Kim Linh được sử dụng.

Đùng.

Tảng đá tông mạnh vào vòng pháp tạo ra một sự rung động cực mạnh, Phong bị lực phản chấn đẩy lùi về sau. Các vách tường giờ đây đã xụp đổ, trần nhà đang có xu hướng rơi xuống, các cây trụ chống đỡ cũng đã nứt những đường to lớn. E là chúng chẳng thể chịu thêm được một đợt tấn công như này nữa.

Chỉ một ít sức mạnh của Kim Linh nhưng cũng đủ khiến vòng pháp Hỏa Hàm lung lay, các đường nét của vòng pháp ẩn hiện như muốn biến mất.

“Hừm, với vết thương của ngươi mà vẫn có thể thi triển Kim Linh đạt được mức này, quả là đã xem thường.”

Tiếng nói từ phía sau vòng pháp cất lên.

“Quá khen” Phong đưa tay chùi mép khi một vệt máu lăn xuống.

“Được dụng pháp đối đầu với một trong Tứ Đại Hộ Pháp thì xem ra hôm nay ta chết cũng không tiếc, ha ha.”

Có lẽ Phong cũng đã nhận ra sau đòn đánh lúc nãy, bản thân đã dùng hết sức bình sinh để sử dụng Kim Linh. Thế nên giờ đây, thương thế của gã đã không thể cứu chữa, Kim Linh tác động lên gã quá mạnh kèm theo Hỏa Hàm vừa cho gã một xung lực cực hiểm. Nhiều vết thương thế này thế mà gã vẫn trụ vững được xem ra đã là kì tích rồi.

“Nếu như ngươi không sở hữu Kim Linh thì có lẽ tương lai ngươi sẽ thăng tiến cực cao, có khi sau này ngươi sẽ trở thành Hộ Pháp cho Kim Ngọc cũng nên?”

Tiếng nói đột ngột ngắt quãng như thương tiếc cho kẻ thù.

“Đáng tiếc, cái ta cần lúc này lại là nó, thế nên, thành thực xin lỗi.” Thanh âm trầm xuống. “Ta sẽ nhanh thôi”

Câu nói vừa dứt, vòng pháp Hỏa Hàm lập tức sáng chói lên, các cổ ngữ toát ra hơi nóng cực độ, ngay cả đứng từ xa mà Phong vẫn cảm nhận được sức nóng hắt vào mặt như vậy, xem chừng người kia quyết không cho hắn một con đường sống.

“Nếu ta từ bỏ Kim Linh”. Phong nói lớn rồi nhìn về phía sau vòng pháp.

Một giây sau đó, vòng pháp dịu đi, có lẽ vì câu nói đó đã có chút tác động.

“Nếu ta không còn là chủ nhân của nó, liệu ngươi có tha cho ta.”

Phong trầm ngâm, giờ đây gã đã không còn đứng vững. Dù gì kẻ đối đầu với gã cũng là một hộ pháp, là cấp bậc pháp thuật cao nhất của Kim Ngọc chỉ đứng sau danh xưng Nhất Đẳng Nhân Gian, mà gã thì chỉ là một pháp sư Sinh Pháp, làm sao có thể chiến thắng.

“Ta… Chưa từng nghĩ tới điều này”. Người trong bóng tối thốt lên.

“Có lẽ vậy” Phong khẽ thở dài.

Trong thoáng chốc của suy nghĩ, Phong cố gắng dùng hết sức tàn, đứng thẳng người, đối diện vòng pháp Hỏa Hàm, nhanh chóng một tay cầm Kim Linh đưa lên ngang với vòng pháp ấy, tay còn lại tạo ra một vòng pháp kế bên, sắc mặt tái đi, rõ ràng gã đã dụng lực quá độ.

“Có lẽ, việc này chỉ khiến cho ta cảm thấy thêm phấn khích.” Phong nói.

Gã còn quá nhiều dự định còn chưa thực hiện, thế nhưng từ khi gã tìm thấy Kim Linh thì mọi chuyện đã không theo ý muốn của gã.

Mỉm cười, gã buông Kim Linh ra, nhưng nó không rơi, nó lơ lưởng phía trước mặt gã.

Gã hét lên. “Cửu Tinh Chi Thuật, Thanh Quang Tử Vực.”

Sau đó đẩy mạnh vòng pháp chú mà gã tạo chạm vào Kim Linh, ngay lập tức vòng pháp được Kim Linh khuếch đại sức mạnh, nó to lên.

Gã vừa dùng một loại pháp thuật của Cửu Tinh, mở ra một lỗ hổng kết giới, đẩy về phía trước. Sau cú đẩy đó, gã ngã xuống, không còn động đậy.

Lỗ hổng kết giới mà Phong tạo ra là một cánh cổng dẫn tới một vùng gọi là Thanh Quang Tử Vực, là một vùng đất ma mị trong truyền thuyết. Theo lời đồn thì vùng đất này là nơi chứa đựng toàn bộ báu vật của nhân gian, quanh năm lạnh giá, không người sinh sống.

Khó ai có thể mở được cổng vào nơi này mà toàn mạng, chính vì phải đánh đổi mạng sống của kẻ thực hiện pháp thuật Cửu Tinh thế nên loại pháp thuật này không một pháp sư nào dám sử dụng. Thế mà gã ta…

Cổng vào được Phong đẩy mạnh về hướng đó, trong bóng tối, bỗng có một tiếng kêu khẽ, rõ ràng là sự ngạc nhiên tột độ, Hỏa Hàm dù là cổ đại vũ khí thế nhưng đối đầu với lỗ hổng kết giới thì cũng chỉ như là con kiến nhỏ bé giữa biển cát mênh mông.

Hỏa Hàm vụt tắt ánh sáng, bay lui trở lại trong tay người đó, vòng ma pháp vỡ tan, không khí xung quanh dường như bị kìm nén, ngạt thở tột độ, người kia không thể di chuyển, có lẽ vì đã bị lực hút của lỗ hổng kết giới níu giữ.

Chỉ trong tích tắt nữa thôi người đó sẽ lạc vào cõi vĩnh hằng.

Không ngờ đến trường hợp này thế nên người này cười khổ, nhắm mắt chờ đợi.

Đột ngột một đại lực từ đâu tông thẳng vào hắn, phá vỡ trạng thái bất động, đẩy hắn văng về một góc tường mạnh tới mức thổ huyết, tiếp đó từ đâu một đám dây leo rễ cây luồn lách khắp các cây trụ, tạo thành một trận pháp phòng thủ, đợi lỗ hổng kết giới tới gần. Ngay thời khắc lỗ hổng bay đến giữa trận pháp, một tia sáng xanh từ bên dưới lập tức bắn lên trúng ngay Kim Linh đang lơ lửng, cú công phá cực mạnh này đã hất văng Kim Linh ra khỏi vòng pháp.

Mất đi Kim Linh, vòng pháp trở lại bình thường, lỗ hổng kết giới từ từ đóng lại và rồi biến mất, vòng pháp kia di chuyển thêm một lúc nữa rồi tan biến. Kim Linh rơi xuống sàn nhà kêu keeng một tiếng. Nó đã trở thành đồng xu bình thường.

Hơi thở hổn hển, mặc dù bị thương nhưng người kia vẫn cười như vừa thoát khỏi tử lộ, cầm Hỏa Hàm cất vào trong người, cạnh bên, một làn khỏi mỏng như linh hồn con người xuất hiện, lao lên trời rồi đột ngột bị Kim Linh hút lấy, chỉ trong thoáng chốc, làn khói đó đã hòa vào Kim Linh. Đích thị Phong đã tử vong. Kim Linh không chần chừ, nó sáng lên rồi vụt tắt.

Trong thoáng giây nó đã nằm trong tay người kia, người vừa sử dụng trận pháp kì lạ để giải vây. Rõ ràng nó đã tìm được chủ nhân đời kế tiếp.

Tử Bang bốc cháy nghi ngút. Một góc thành khói tỏa mù mịt.



“Hự.”

Trí Tâm Thuật bị thứ gì đó ngăn cản, phản đòn lại kẻ sử dụng khiến Nam thổ huyết. Gã kia đã nhận ra điều đó.

“Dám dùng Trí Tâm Thuật với ta ư? ha ha”. Hắn cười lớn. “Ngươi chán sống rồi. Đợi việc này xong bọn ta sẽ xử ngươi sau, giờ thì hãy ngoan ngoãn ngồi đó”

Dứt lời hắn tạo ra giữa không trung một vòng pháp nhỏ như ngón cái, rồi búng vòng pháp ấy về phía Nam. Lập tức cả người Nam cứng đờ, đích thị là bị vòng pháp nhỏ này cầm chân.

“Ngươi dám giết kẻ dùng Cổ xu. Ngươi không sợ à.” Tân nói.

“Ha ha, đợi việc này xong thì ta chẳng sợ gì nữa.” Gã đó nói.

“Phục Sinh Đại Tự là vũ khí cổ đại hệ Kim thế nên để sử dụng được nó thì phải cần tới Cổ xu Kim Linh làm chất xúc tác. Cả hai ta đã có, giờ thì chỉ chờ thứ kia thành hình. Việc còn lại, ngươi hay tận mắt mà chứng kiến, ha ha.” Đông Vực Hộ Pháp – Thanh Thảo cười lớn.

Ầm. Xoẹt.

Từ đằng xa tự lúc nào đã không còn phát ra xung lực, Trần Long cũng đã buông bỏ trận pháp bảo vệ. Âm thanh cùng ánh sáng phát ra chói lóa trong đêm khiến không khí càng ngày càng bị dồn nén, mọi ánh mắt đổ dồn về hướng đó, những người bên kia khu rừng cũng vậy.

Bất giác, vượt ngoài dự đoán, bầu trời tan biến mây đen, nhưng từ đâu những giọt mưa rơi xuống.

Tí tách tí tách.

Điều làm họ ngỡ ngàng hơn là ánh trăng bây giờ đã nhuộm đầy màu đỏ, tựa như máu. Thoáng chốc của trời đất, từ bên trong mặt trăng máu kia, một giọt nước đỏ rơi xuống bên dưới nơi các đám mây cùng gió đang quần vũ.

Ánh trăng đang khóc thương cho ai? Mà phải rơi lệ huyết?

Đùng…

Một kình lực xung thiên mãnh liệt tỏa ra làm tiêu tán mọi đám mây đen vây quanh thứ đó nãy giờ, kình lực phát tích lan rộng tới mức từ Đông Vực xa xôi hay biên giới tường thành Thanh Ngọc cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó.

Vội hợp lực dùng pháp thuật phòng thủ để bảo vệ khỏi kình lực kia. Thế nhưng một vài kẻ tò mò trong khu rừng đã tử thương tự bao giờ ngay cả khi kình lực còn chưa chạm vào cơ thể, các túp lều bị cuốn bay, văng vãi khắp nơi, Tử Mang ngừng hút sinh khí, lập tức tạo thành một thế phòng thủ bảo vệ chính nó đồng thời cũng che chắn cho con mồi của mình.

Kình lực tan biến.

Thứ đó, giờ đã hình thành, dáng vẻ tựa như trong truyền thuyết, một con Thủy Long được tạo thành từ Dòng Sông Ký Ức đang đứng đó, lơ lửng trong không trung, mắt hướng về nhóm người dám thức tỉnh nó.

Cơ thể nó trong suốt, to lớn, khá giống với hình dạng của rồng phương đông trong những bức họa. Nếu nhìn sâu vào trong người nó thì đôi lúc ta có thể thấy có vài giọt nước đỏ như máu luân chuyển bên trong, cả người nó tỏa ra ánh lam quang cực đẹp hòa quyện cùng Tử Nguyệt trên cao khiến cho bản thân nó càng thêm diễm lệ.

Một Cổ đại Thần Thú.

Một Đại kiếp Nhân Gian.

Vừa Thức Tỉnh.