Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 12: Thức Tỉnh



“Nó thức dậy rồi. Thức dậy rồi.”

Hàng loạt tiếng la hét xôn xao to nhỏ khắp nơi trong đám đông vang lên. Hoài và Lan Anh sững người trong giây lát.

Dường như họ nhận ra hành động của mình vừa rồi khá là, hừm, nói sao nhỉ, ngu ngốc ư.?

Dòng sông bắt đầu rút nước, nó cạn dần trước những con mắt kinh ngạc của mọi người. Đâu đó trong đám đông, một vài người vội vã bỏ hành trang, tháo chạy.

Chỉ cần có người đầu tiên, sẽ có người thứ hai, sau hành động bỏ chạy ấy, là vài người khác, rồi thêm vài người, cuối cùng là toàn bộ mọi người.

Chỉ trong thoáng chốc, khu vực xung quanh không còn bóng người. Nhìn ra xa, bọn họ đang chạy một cách thục mạng.

Gió đột ngột ngừng thổi, âm thanh ngừng vang. Không một tiếng động nào của cỏ cây hay thanh âm của gió ngoài tiếng thở của một vài người còn ở lại hiện trường cùngnhịp tim của họ.

Hoài và Lan Anh vô thức lùi lại bờ của con sông cạn nước kia khi đột ngột nghe thấy vài thanh âm gầm gừ ở đằng xa. Nam cũng bắt đầu chú ý quan sát hiện tượng lạ này.

Lúc này tại hiện trường chỉ còn lại khoảng bảy người, ba người bọn họ cùng thêm bốn người khác. Trong số bốn người này, có một người khá quen, là một người họ đã mua những lọ nước quỷ quái này. Gã bán nước trong Tháp Ánh Sáng.

Thanh âm bắt đầu ngày một to và rõ hơn. Trong gió loáng thoáng nghe được âm thanh đó vọng lại thật chói tai.

Rồi.

“Coi chừng.”

Đâu đó có tiếng hét vang lên khiến Hoài giật mình, anh ta nhìn về hướng nơi âm thanh phát ra.

Chỉ thấy trước mặt dường như có một kình lực giống như tấm kính to lớn lao tới chỗ anh ta. Dù kình lực đó còn ở khá xa nhưng xung quanh anh ta không khí đã hoàn toàn bị quét sạch.

Cứng người, không dám nhúc nhích, hay chăng vì bản thân quá sợ hãi với kình lực đó. Cơ thể Hoài bất động.

Vù.

Kình lực này lao như bay về phía trước để lại trên đường đi nó một vết lởm sâu hoắm. Áp lực quá mạnh nên Hoài chẳng thể nào mở mắt mà nhìn về hướng đó được. Lan Anh đứng kế bên cũng đã cứng đơ từ lúc nào.

Có lẽ giờ họ đã nhận ra rằng việc mình đột ngột bị ném vào giữa mọi chuyện tại thế giới này là có nguyên do. Kể từ cuộc tranh giành những đồng xu kì quá hôm trước, cho đến hiện tượng này.

Kình lực vẫn lao như vũ bão mà không hề có biểu hiện thuyên giảm sức mạnh.

Đùng.

Trong thoáng chốc một vòng pháp từ đâu hiện lên chắn ngang lối. Kình lực tan biến ngay khi chạm vào vòng pháp, thế nhưng sức công phá của nó cũng đủ khiến vòng pháp vỡ tan. Dưới sức ép của cuộc va chạm, cả Hoài và Lan Anh đều văng ra phía sau, bất tỉnh nhân sự, mặt đất bên dưới bị kình lực phá hủy tạo thành một cái hố khá to.

Sắc mặc Nam xấu đi, anh ta đang lo lắng cho cả hai, lúc này thì không thể tỏ vẻ ngầu lòi được, anh ta chạy tới bên hai người, cố gắng lay động họ.

“Không cần lo, cả hai chỉ bị chấn động mà ngất đi, không đáng ngại. Điều ngươi cần quan tâm lúc này là thứ kia.”

Gã bán nước bước tới vỗ vai Nam và nhìn về hướng kình lực kia vừa phát ra. Xem ra gã ta chính là người vừa dùng pháp chú để giải nguy cho Hoài và Lan Anh.

“Có khi nào việc Lan Anh mua những lọ nước ấy đều do người này xui khiến. Mục đích để cho điều này xảy ra.”

Nam âm thầm quan sát và khẽ gật đầu với suy nghĩ của mình cũng như nhìn về hướng ấy khi gã bán nước lên tiếng.

Có vẻ như đường trở về nhà khá là khó khăn khi mà họ liên tục gặp sóng gió và những sự việc không thể nào lí giải nổi. Diễn biến xảy ra quá nhanh mà họ chẳng kịp thích ứng.

“Cảm ơn.” Nam nhìn gã rồi nhìn về hướng đó.

Từ xa, ba người kia cũng vừa đi tới. Tại sao họ lại không chạy như những người khác?

Trong số họ có một người xem chừng khá bí ẩn khi mà bản thân người này mặc một bộ y phục trùm kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra hai con mắt nguy hiểm.

Nhưng có lẽ Nam đã nhận ra người này. Sắc mặt Nam thay đổi đột ngột từ tò mò sang đề phòng, chú tâm để ý người này. Đó là gã Triệu Hồi Sư hôm trước truy đuổi họ.

“Hai ta lại gặp nhau.” Triệu Hồi Sư đột nhiên cười nhẹ mặc kệ xung quanh.

Những người xung quanh cũng chẳng để ý đến điều đó, điều họ chú tâm bây giờ chính là thứ gì đó ngoài kia. Hai người còn lại bước tới gần hơn. Xa lạ với Nam. Đúng vậy, nhưng khá là quen với Triệu Hồi Sư.

“Sao rồi?”

Một trong hai người kia lên tiếng nhìn Triệu Hồi Sư rồi nhìn xuống chỗ Lan Anh đang nằm, mục quang di chuyển một lượt rồi hướng đến sợi dây chuyền nàng đang đeo.

“Kế hoạch chưa kịp thực hiện thì đã bị hai tên kia phá hỏng.” Triệu Hồi Sư trả lời. “Cũng may là nó cũng được đánh thức, đỡ mất công chúng ta làm việc đó.”

“Xem ra kế hoạch của chúng ta cũng chưa phải là đã hỏng.” Một kẻ khác nói, hắn cũng chăm chú nhìn sợi dây chuyền.

Gã bán nước khá là tò mò với cuộc nói chuyện này. Nhưng ánh mắt của anh ta cũng đột ngột chú ý đến sợi dây chuyền.

“Hừm.”

Anh ta trầm ngâm, lại nhìn về ba gã kia, rồi lại nhìn về sợi dây chuyền, chú tâm quan sát thật kĩ các ký tự kì lạ trên nó. Rồi anh ta à lên một tiếng như hiểu ra chuyện gì khiến mọi ánh mắt đổ dồn về. Thế nhưng chỉ thoáng giây sau tất cả mọi người lại chuyển ánh mắt về phía trước.

Một kình lực nữa vừa được phát tích.

Xa xa, sâu trong khu rừng phía trước. Một vài căn lều đã có người thức dậy, họ bị đánh thức bởi những tiếng gầm gừ ngoài cánh đồng.

Người này bảo người kia, người kia chỉ người nọ. Không ai là không tò mò với những âm thanh đó, một số người thì đã đi đến bìa rừng để nhìn về hướng có sự kiện kia.

Trong một túp lều nằm khuất trong góc tối, ánh đèn mờ ảo vẫn soi rọi khuôn mặt của một nữ nhân. Nàng ta nằm đó, ánh mắt lim dim như thể chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Mặc kệ xung quanh. Mình ta một cõi. Ảo ảnh hư vô.

Nằm đó, như hồi tưởng về quá khứ không còn tồn tại từ lâu. Trong thâm tâm nàng luôn nghĩ về một điều gì đó khó nói nên lời. Đồng xu kia, đang hằn lên những cổ ngữ. Dường như những cổ ngữ ấy chưa bao giờ tắt ánh sáng ma dị. Có cảm tưởng nó đã hút đủ sinh lực trong đêm nay, ánh sáng dần dịu đi, sắp vụt tắt thì đột ngột một làn sương lạnh giá liên tục tỏa ra từ thân hình nó.

Tử Mang đang được kích thích. Một loại vũ khí xa xưa đang được khôi phục.

Giật mình vì làn khói lạnh đó, nàng ta bừng tỉnh. Hét lên.

Đồng xu giờ đây đã hóa băng lãnh. Trắng toát, tựa như hàn băng vĩnh cữu. Chỉ một khắc sau tiếng kêu, hàng loạt gia nhân lao tới.

“Tiểu thư, người có sao không?”

“Có chuyện gì vậy tiểu thư?”

“Người không khỏe ở đâu à?”

Hằng hà sa số câu hỏi được các gia nhân đưa ra để tìm hiểu xem tình hình của nàng hiện tại như thế nào. Nhưng nàng không mảy may đến họ, nàng chỉ im lặng, nhìn đồng xu, ánh mắt như sợ hãi điều gì đó.

Ầm. Mọi người giật mình, họ nhìn nhau.

“Mau, đến đó xem thử.”

Đâu đó ngoài kia có tiếng người ra lệnh, tiếng xì xào bàn tán. Họ đang đi ra bìa rừng. Giờ mới chỉ hơn nửa đêm, ánh trăng mờ ảo vẫn còn soi rọi đủ thấy được các ngóc ngách trong khu rừng. Thế nhưng ngoài cánh đồng, tuyệt nhiên không có ánh sáng của trăng.

Không, thậm chí một chút cũng không. Ánh sáng tại khu vực ấy dường như bị thứ gì đó nuốt chửng. Chỉ thấy thấp thoáng đằng xa, một vài màu sắc kì lạ liên tục xuất hiện rồi vụt tắt, dường như có ai đó đang dụng pháp.

Mặc kệ mọi người khi họ chạy ra ngoài xem, nàng vẫn ngồi đó, đầu óc choáng váng. Bên ngoài túp lều, giờ đã có thêm hai gia nhân canh gác, xem chừng họ bất an với thể trạng của vị tiểu thư này.

Thể chất không thể tốt hơn được, Chiêu Anh luôn luôn cảm thấy mệt mỏi, ngay cả sức cầm ngọn đèn nàng ta cũng không thể. Sức tàn lực kiệt, tưởng chừng nữ nhân yếu đuối nhất cũng hơn đứt nàng ta. Quá yếu, cơ thể nàng đang suy nhược một cách trầm trọng, tựa như nguồn sinh lực trong người nàng chỉ đủ để duy trì sự sống.

Tử Mang đã ảnh hưởng đến nàng quá nhiều, nếu cứ tiếp tục diễn biến này thì sáng mai, nàng ta sẽ không còn sống.

Mặc cho khuôn mặt nàng ta đang dần nhợt nhạt, Tử Mang vẫn không buông tha nàng. Khó có thể mà nói được điều gì đang xảy ra trong túp lều lúc này.

Sau một khắc Tử Mang toát ra hơi lạnh, nó lại tiếp tục hằn lên các cổ ngữ, rồi trung tâm đồng xu lại biến hóa như trước, tiếp tục hút lấy sinh lực nàng.

Cơ hồ chỉ trong vài khắc ngắn ngủi nữa thôi, nàng sẽ mất đi hoàn toàn sinh lực, không thể cứu vãng.

Thấp thoáng đâu đó bên kia ngọn đồi, bóng tối ngày một dày đặc. Ánh trăng chẳng là gì với thứ đó, thứ được sinh ra từ dòng sông, hay chính bản thân nó là dòng sông.

“Vừa rồi mới chỉ là màn dạo đầu của nó thôi mà chúng ta đã cực nhọc như vậy.” Kẻ bán nước trong Tháp Ánh Sáng vừa thở hổn hển vừa nói.

Nam cũng vậy, tuy anh ta được bốn người kia che chở nhưng cũng cảm nhận được sức mạnh của thứ gì đó. Dù chưa thành hình.

Xung quanh, đất đá bị xới tung một cách đáng sợ, chứng tỏ vừa rồi đã xảy ra một cuộc đụng độ khá mạnh. Đến lúc này chỉ mới có mỗi gã bán nước là dụng pháp, ba người còn lại vẫn chưa ra tay. Chống chọi với thứ đó đến tận bây giờ thì khả năng của anh ta xem ra khá lợi hại, nếu tính theo cấp bậc sử dụng pháp thuật tại Kim Ngọc thì anh ta có khả năng được xếp vào hàng Âm Pháp pháp sư.

“Vừa nãy mới chỉ là hơi thở của nó lúc chưa thành hình mà ngươi đã không chống cự nổi.”

Một người trong số họ lên tiếng mỉa mai gã ta. Xem chừng khinh thường sức mạnh của gã. Cũng đúng thôi, gã chỉ là một kẻ bán nước dạo ngoài đường thì làm sao có đủ linh lực để chống cự lại thứ kia. Thế sao gã không bỏ chạy như những người khác. Có lẽ vì gã ta tò mò với chuyện này hay gã nhận ra được một món lợi nhuận khó tả khi chuyện này qua đi. Gã ta chỉ cười, có cảm tưởng nụ cười này mỉa mai những kẻ vừa lên tiếng. Gã ta xem thường thứ gì đó ư?

Nơi này chỉ cách Tháp Ánh Sáng không xa, nếu như có chuyện kỳ lạ thì chắc Tây Lĩnh Hộ Pháp Ngọc Linh đã phát hiện. Thế nhưng đến giờ vẫn chưa có bóng dáng của một người nào tới ngoài bảy người này.

Thứ kia liên tục phát ra kình lực cực mạnh dù nó chưa thành hình, các cơn gió dường như bị nó cuốn lại, tạo thành một sức ép khổng lồ, nó đang tập trung nhắm vào bọn họ.

“Ngươi thì biết gì?” Gã nói lại với tên kia, bộ dạng không đồng tình. Rồi tiếp tục nói. “Ngươi nghĩ với sức của ngươi thì có thể chế ngự nó ư, nực cười.”

“Ha ha”. Một trong hai người nãy giờ tranh cãi với gã cười lớn làm gã thoáng giật mình.

“Với sức của mình ta thì tất nhiên là không đủ, dù cho mọi người ở đây hợp sức lại thì cũng không thể nào chế ngự được nó. Ngươi nói đúng lắm, Tân à. Ha ha.”

Thì ra gã bán nước tên là Tân, Nam giờ đây đang ngồi bên Hoài và Lan Anh, cậu ta âm thầm quan sát mọi chuyện, cố gắng suy nghĩ thật logic để hiểu đầu đuôi, sau đó chờ đợi thời cơ thích hợp để mà rời khỏi đây. Tiếp tục thực hiện mục tiêu tìm kiếm Chiêu Anh và trở về trái đất. Đang mải mê suy nghĩ thì.

Vù.

Một cánh tay từ đâu sượt ngang qua làm cậu ta giật mình. Trong chốc lát, cánh tay đó đã vươn tới người Lan Anh và giựt phăng sợi dây chuyền cô ấy đang đeo. Cánh tay lùi về sau, mọi chuyện diễn ra khá nhanh nên Nam cứ ngẩn người trong giây lát. Rồi bừng tỉnh.

“Bọn mày đang làm gì thế?”

Nam đứng dậy định tiến tới thì Triệu Hồi Sư nhìn cậu ta. Như lúc trước, khi Nam nhìn vào ánh mắt của Triệu Hồi Sư, đột ngột có một luồng điện từ đâu chạy dọc sống lưng khiến Nam toát mồ hôi, không còn ý định tiến tới nữa.

“Thế sao ngươi vẫn còn âm mưu cố gắng triệu hồi nó?” Tân hỏi.

“Một kẻ bán nước dạo dưới trướng Ngọc Linh như ngươi thì chẳng đủ tư cách để biết” Tên vừa cầm sợi dây chuyền trả lời và cười.

Lại một xung lực được truyền tới, ngoài cuộc nói chuyện thì gã còn lại đang dụng pháp tạo thành một bức tường ngăn cách xung lực kia với mọi người. Dường như anh ta đang kéo dài thời gian để họ thảo luận hay chờ cho thứ kia hình thành đầy đủ.

Hắn giơ sợi dây chuyền lên đung đưa qua lại trước mặt Tân ra bộ tự đắc.

“Với cái này, cộng thêm cái này.” Hắn ta lấy trong người ra một vật nhỏ, hình tròn, nhưng nhanh chóng thu lại khiến cho ta không thể thấy rõ được là thứ gì.

Khuôn mặt Tân từ nghi hoặc chuyển sang ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ mà hắn vừa cho xem. Ánh mắt tỏ ra có sự hiểu biết rất nhiều về thứ đó, cùng sợi dây chuyền. Chậm rãi chuyển mục quang từ thứ đó qua sợi dây chuyền hắn ta đang cầm. Tân khẽ nói.

“Phục Sinh Đại Tự!”