Thiện Lương Tử Thần

Chương 68: Huyết Tẩy Ám Hào



A Ngốc ngưng thần vận công, pháthiện có hơi thở chung quanh. Khi hắn cảm giác không còn bất cứ nguy hiểm nào nữaliền phiêu hướng vào trong thành, thi triển thân pháp thành công thâm nhập HắcÁm thành.

Hắc Ám thành nội vẫn yên tĩnh nhưthường, xuyên qua một loạt dân phòng, có thể rõ ràng chứng kiến một bãi hoàngtàn không còn sót lại gì. Tỉnh táo lại A Ngốc mới nhận thức được đây là do sứcphá hoại của Thánh Tà gây ra ngày hôm qua, thật không tưởng hơn ngàn vạn km tànphá không lưu lại chút gì.

Hít sâu khẩu khí, A Ngốc đem thânpháp khu động đến cực hạn, như làn khói nhẹ giữa đêm khuya, hướng về câu lạc bộđêm Ám Hào biến mất.

Câu lạc bộ đêm Ám Hào trở thành mụctiêu đầu tiên của hắn.

Câu lạc bộ đêm Ám Hào vẫn rất yênbình, tựa như thành nội bị phá tan tan hoang cũng không liên quan gì đến họ, đứngcửa tiếp khách vẫn như trước có hai cô gái, có thể nguyên do khách nhân thưa thớtnên hai ngươi có dịp nói chuyện phiếm với nhau.

- Tỷ tỷ, ngươi nói, ngày hôm qua kimquang thật lớn đó rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a? Ta hôm qua đi hỏi Kim Sóngtổng quản, liền bị hắn mắng vài câu, nhưng lại cái gì cũng không nói.

- Ngươi à, cũng đừng quá tò mò,đó là chuyện mà chúng ta không cần biết. Biết nhiều cũng chưa chắc có lợi!Ngươi không có nghe nói sao? Chuyện xảy ra hôm qua hết thảy đều đã bị Thành Chủphủ hoàn toàn phong tỏa tin tức, chưa ai biết là chuyện gì đã xảy ra. Ta cũngchỉ nghe nói, tối qua đã từng điều động đại lượng quân đội. Một mảnh hoang vuđã chết không ít người đâu đây chứ. Hiện tại tất cả mọi người đều nói, đó là bởivì thiên thần tức giận Hắc Ám thành chúng ta nên mới trách phạt xuống. Hôm nayđại bộ phận sòng bạc đều rất ảm đạm, chúng ta nơi này cũng chỉ tới có mấy chụcngười mà thôi.

- A! Không thể nào, thiên thầnngàn vạn lần không nên tức giận a! Nếu lần tới bùng nổ đến chỗ chúng ta thì biếtlàm sao bây giờ! Thiên thần này giận dữ liền ra tay giết nhiều người như vậy,không phải thành tử thần rồi sao?

- Hư, đừng nói lung tung, thiênthần mà ngươi cũng dám phán xét. Bất quá, lúc này lão bản của chúng ta chắccũng đang rất bận bịu a, lão bản cũng là người tai to mặt lớn trong thành mà lại.Lúc này trong thành tổn thất, sợ rằng phải lấy ngàn vạn lần kim tệ làm đơn vịtính toán. Được rồi, đừng thảo luận vấn đề này nữa. Hôm nay vắng vẻ như thế,không chừng chúng ta còn được nghỉ sớm ấy chứ.

Nghe đến đó, A Ngốc khóe miệng nởmột nụ cười lạnh, âm thầm nghĩ đến, thiên thần? Thiên thần nếu như anh minh thìđã sớm phá hủy hoàn toàn Hắc Ám thành rồi. Nếu hắn không muốn thực hiện thì đểta đến thay thế hắn đi.

Không sai, hiện tại bắt đầu, tachính là ác mộng đối với mọi thế lực tà ác. Ta chính là Tử thần.

Thân ảnh chợt lóe, A Ngốc chợt xuấthiện trước mặt hai cô gái.

Hai gã cô gái đột nhiên phát hiệntrước mặt có nhiều hơn một người liền thất sắc, vừa định kêu lên sợ hãi thìcũng vừa nhận ra bản thân đã không thể phát ra tiếng. Bởi vì, cổ họng các nàng đềuđã bị một bàn tay to chặn ngang. A Ngốc hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nói. Kim Sóng hiện đang ở đâu?Đừng nghĩ sẽ hô hoán, nếu như lên tiếng, ta sẽ lập tức kết liễu các ngươi.

Vừa nói, hắn chậm rãi buông lỏng bàntay trái ra.

Cô gái kia không ngừng thở dốc,vuốt vuốt cổ họng, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ

- Đừng…đừng giết chúng ta! Kim tổngquản ở ngay bên trong. Cụ thể hắn đang ở tầng mấy chúng ta cũng không biết a!

A Ngốc lạnh lùng quét mắt nhìncác nàng, Sanh Sanh chân khí vận chuyển, nhất thời đánh ngất rồi tiện tay vunglên tống các nàng vào góc khuất cách đó 10 thước.

Lần nữa bước vào đại môn câu lạcbộ đêm Ám Hào, A Ngốc trên mặt thần sắc càng thêm băng lãnh. Địa phương hắc ámnày chính là nơi đã hành hạ Băng tám năm trời!

Từng bước tiến vào bên trong, đậpvào mắt là một đại sảnh trống trải, chỉ có vài thị nữ qua lại. Các nàng đều thấyđược A Ngốc đang đến, không khỏi ngẩn người, một thị nữ hơi lớn mật run giọngnói:

- Tiên sinh, ngài là tới muốnđánh bạc sao?

A Ngốc trên mặt không biểu lộ gì,lắc đầu, thản nhiên nói:

- Không. Ta không phải đến đánh bạc.Ta tới để giết người. Nói cho ta biết, Kim Sóng đang ở đâu?

Cô gái hơi chút kinh ngạc, kêu lênsợ hãi rồi cùng vài tên thị nữ khác xoay người bỏ chạy.

A Ngốc cũng không thèm để ý đến bọnhọ, trực tiếp hướng tầng một Phú Hoa thính đi đến.

Trong đại sảnh chỉ có thưa thớthơn mười người khách nhân, A Ngốc đến, nhất thời hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

- Nói cho ta biết, Kim Sóng đang ởđâu?

A Ngốc thanh âm không lớn, nhưnglại rõ ràng truyền thẳng vào trong tai của mỗi người ngồi trong đại sảnh. Mộtgã quản sự tiến lên trước, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai? Tìm Tổng quản chúngta làm gì?

A Ngốc nhìn về phía quản sự, từ hơithở có thể nhận định hắn cũng có một thân công phu không kém.

- Mặc kệ cái gì, chỉ là muốn cáimạng hắn mà thôi.

Quản sự ngẩn người, ngược lại giậndữ

- Nguyên lai ngươi muốn đến gây rối,đến Ám Hào gây sự, ta xem ngươi chán sống rồi.

Chung quanh sòng bạc bảo tiêucùng nhân viên nhất thời xông tới, nhìn qua, mỗi một người cũng đều có chútcông phu, A Ngốc thở dài nói:

- Các ngươi đều đã bị nhiễm tàác, linh hồn đã ô trọc, không xứng được tái sinh.

Hắn chậm rãi giơ hai tay lên, hoàngquang từ từ sáng rõ, hai thanh đoản kiếm màu vàng xuất hiện trên tay A Ngốc.

Quản sự không biết từ đâu rút ra mộtbả chủy thủ, lóe ra quang mang xanh biếc, nhanh như chớp hướng đến A Ngốc.

A Ngốc khinh thường hừ một tiếng,thân thể nhẹ nhàng trôi nổi, vặn vẹo quỷ dị, trong tay kiếm năng lượng lần lượtthay đổi chém ra, lợi dụng tốc độ kinh người chợt lóe qua thân thể mấy người, rồilẳng lặng xuất hiện phía sau nhóm người. Đây là từ trong vô thức hắn đã thi triểnMinh Vương kiếm thức thứ nhất, chỉ là uy lực so với khi thi triển cùng Minhvương kiếm thì yếu hơn nhiều.

Nhìn đám đổ khách cùng thị nữ đềuhoa dung thất sắc, hắn lạnh lùng nói:

- Đánh bạc là rất hại người, saunày không nên tiếp tục nữa. Nhớ kỹ tên ta – Tử thần!

Nói xong, thân ảnh chợt lóe, biếnmất không thấy.

Mười mấy thân ảnh đứng đó sau khiA Ngốc biến mất, đột nhiên từ mi tâm trên trán máu tươi điên cuồng phún ra,mang theo chút não tương, chẫm rãi đổ ngục xuống, tròng mắt đã biến thành xámtrắng, thần sắc hoảng sợ không cam lòng.

A Ngốc không hề dừng lại, hướng tầnghai Phú Quý thính lao đi.

Cửa Phú Quý thính vẫn như cũ cótám cô gái, có thể bởi vì sắc trởi u ám mà thần sắc các nàng đều lộ vẻ mệt mỏi.

A Ngốc nhìn trang phục các nàng khôngkhỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Băng, giật mình có chút ngây dại đứng tạithang lầu.

Các cô gái cũng phát hiện ra sự tồntại của hắn, nhìn trang phục kì dị của A Ngốc, mặc dù cũng có chút giật mìnhnhưng các nàng đều đã được đào tạo kĩ lưỡng, một thị nữ mang nụ cười kiều mị tiếnvề phía A Ngốc:

- Đại gia, ngài muốn đến thưởngngoạn gì vậy? Trang phục ngài thật thú vị a! Là kiểu mới sao? Như thế nào…

A Ngốc thản nhiên nói:

- Nói cho ta biết, Kim Sóng tổngquản đang ở đâu? Ta tìm hắn có chút việc.

Cô gái nhíu nhíu mày, nói:

- Tiên sinh, chúng ta không thểtùy tiện tiết lộ hành tung của Tổng quản. Có thể nói cho ta biết, ngài tìm Kimtổng quản có chuyện gì không?

A Ngốc khóe miệng tươi cười

- Ngươi không nói cũng không sao.Tự ta sẽ đi tìm.

Vừa nói vừa hướng Phú Quý thínhđi nhanh đến.

Khí thế lạnh lẽo trên người A Ngốckhiến tám gã cô gái không dám tiến lên ngăn cản, tùy ý hắn mở cửa đại môn.

A Ngốc lạnh lẽo quét nhìn khắp PhúQuý thính, hướng về phía người trông coi và nhóm bảo tiêu hỏi:

- Ai có thể nói cho ta biết KimSóng đang ở đâu. Ta có thể tha chết cho.

Nhóm bảo tiêu nhìn nhau cười vangrồi cùng lao về phía A Ngốc.

Phú Quý thính kết quả cùng tầng mộtPhú Hoa thính giống nhau, tất cả nam nhân đều chết hết. Khi A Ngốc rời Phú Quýthính, tám cô gái đứng cửa sớm đã biến mất không thấy đâu, hiển nhiên đã bị mộtmàn chém giết vừa rồi dọa ngây người.

Đồng dạng chuyện tình cũng phátsinh tại tầng ba Thánh Quý thính, trong Thánh quý thính không có một kháchnhân, bảo tiêu cùng nhà cái thân thủ rõ ràng cao hơn nhiều so với hai tầng dưới,A Ngốc phải mất chút công phu, bằng vào Sanh Sanh biến thiên biến vạn hóa mới giảiquyết được hoàn toàn.

Khi hắn giết chết đến người cuốicùng, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại khoái cảm phệ huyết, áp lực trong lồngngực tựa hồ như biến mất một ít. Lạnh lùng cười, xoa đi vết máu trên tay, xoayngười ra khỏi Thánh Quý thính, hắn đứng yên ở cửa, A Ngốc tin rằng mình đã giếtnhiều người như vậy, không tin Kim Sóng lại không có phản ứng gì, hiện tại hắnchỉ cần yên lặng chờ đợi là được.

A Ngốc sở dĩ có thể thuận lợi “thanhtrừ” cả ba tầng đổ thính của Câu lạc bộ đêm Ám Hào, đầu tiên, nguyên nhân chínhyếu chính là cao thủ nơi này tất cả đều đã bị Hoắc Đốn mang đi. Hoắc Đốn bởi vìtrở về Thành Chủ phủ điều binh, vẫn chưa chết dưới Long chú của Thánh Tà, hiệntại Hắc Ám thành thế cục rối ren, hắn cần phải có cao thủ bảo vệ mới có thể antâm.

A Ngốc đứng tại chỗ, nhẹ nhàng vuốtve ngực nơi Minh Vương kiếm được cột vào, bỗng dày đặc tiếng bước chân truyền đến,A Ngốc khóe mắt toát ra một tia lãnh mang, hắn biết, người hắn đợi rốt cuộccũng đã đến.

Quả nhiên, tiếng bước chân từ từtới gần, thân ảnh quen thuộc của Kim Sóng rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắtcủa A Ngốc, phía sau hắn có hơn 20 bảo tiêu võ trang đầy đủ.

Kim Sóng nghe được thị nữ hồibáo, nói có người đến nháo sự, nhất thời trong lòng giận dữ. Hắn trong lòng vốnđã buồn bực, chuyện xảy ra hôm qua khiến Câu lạc bộ đêm Ám Hào hôm nay kháchnhân giảm bớt không ít, cơ hồ đã không đủ thu, vừa nghe thấy có người đến nháosự, nhất thời mang theo thủ hạ khí thế hung hung chạy đến.

Khi hắn chứng kiến tình cảnh tầngthứ nhất Phú Hoa thính thì cực kỳ hoảng sợ, bởi vì hắn biết rõ công lực thủ hạhắn không hề kém, mà nhanh như vậy có thể một kích trí mạng, giết chết toàn bộ,chứng tỏ người đến nháo sự có công lực rất thâm hậu.

Bước lên lầu hai Phú Quý thính,phát hiện tình huống đồng dạng, hắn da đầu liền muốn bốc hỏa, nhưng dù sao trướcmặt thủ hạ lúc này hắn tuyệt không thể lùi bước, kiên trì đến cùng dẫn người tiếnlên tầng ba, đạp lên bậc cầu thang, liếc mắt một cái hắn liền thấy ngay A Ngốcđang đứng ở cửa Thánh Quý thính, bởi vì trang phục A Ngốc hoàn toàn thay đổikhiến hắn nhất thời không nhận ra. Nhưng từ sát khí lạnh lẽo trên người A Ngốc,hắn lập tức nhận ra ngay đó là thủ phạm.

Cắn răng một cái, Kim Sóng mangtheo thủ hạ hướng A Ngốc đi đến,

- Vị huynh đệ này, không biết Câulạc bộ đêm Ám Hào chúng ta cùng ngươi có thâm cừu đại hận gì, ngươi dĩ nhiên lạihạ độc thủ, giết nhiều người của chúng ta như vậy.

A Ngốc thản nhiên nói:

- Kim Sóng, không nhớ ta sao? Tachính là vị ma pháp sư các ngươi muốn ám hại - A Ngốc. Không, hiện tại hẳn nêngọi ta là Tử thần A Ngốc mới đúng. Chúng ta cừu như thâm hải, linh hồn tà ác củacác ngươi cần phải tinh lọc lại mới được. Lúc chết đi cũng chỉ là những tấm biamà thôi.

Kim Sóng trong lòng run lên, ngườikhác không biết tối qua kim quang đó là cái gì, nhưng hắn lại biết rõ. Hắn hiểuđược, năng lượng có sức hủy diệt trên ngàn vạn km đó chính là do A Ngốc phát ra.Hôm nay, hắn tới báo cừu, dĩ nhiên chính là tìm mình. Nghĩ tới đây, Kim Sóng thânthể không khỏi có chút run rẩy, thanh âm cứng ngắc nói:

- A Ngốc, A Ngốc khách quý, khôngphải ta, ta cái gì cũng đều không biết!

A Ngốc nheo mắt, hàn mang như lưỡidao sắc bén đảo qua trước mặt mỗi người.

- Không biết? Ngươi là thân tín củaHoắc Đốn mà lại nói không biết. Mau nói! Hoắc Đốn hiện đang ở đâu? Miêu nữ ởnơi nào?

Hắn trên người tản mát ra khí thếbức người khiến Kim Sóng cùng nhóm thủ hạ trong lòng tràn ngập hoảng sợ. KimSóng run giọng nói:

- Ta…ta không thể nói! Nói…ta sẽ chếtrất bi thảm….

A Ngốc mỉm cười

- Nếu như ngươi không nói, ta hiệntại sẽ cho ngươi chết rất bi thảm, tình huống 2 tầng dưới chẳng lẽ ngươi khôngthấy được sao?

Nhớ tới đám thủ hạ phía dưới mitâm thủng lỗ máu, Kim Sóng không khỏi thân thể chấn động. Hắn biết người trướcmặt thâm sâu khó dò, nhất định sẽ đi tìm Hoắc Đốn phiền toái, nhưng dù sao bảovệ tánh mạng trước mắt quan trọng hơn, so với độc tính thì chậm phát tác hơn.Nghĩ vậy, hắn nhìn qua đám thủ hạ rồi dứt khoát nói:

- Hảo, ta nói cho ngươi, bất quá,ngươi không thể giết ta.

A Ngốc lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Nói.

Thanh âm băng hàn nhanh như chớpđâm thẳng vào tâm can Kim Sóng, hắn trong lòng một tia phòng tuyến cuối cùng cũnghoàn toàn tan rã, thân thể mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống, thì thào nói:

- Chủ nhân…chủ nhân cùng Miêu nữtiểu thư hẳn đều trong Thành Chủ phủ đệ. Ngài có thể tìm thấy họ ở đó, Thành Chủphủ ngay thành bắc, có rất nhiều cao thủ hộ vệ.

A Ngốc hỏi:

- Nói cho ta biết, tại sao Hoắc Đốnlại có thể lấy thân phận Tử Tước nhanh như vậy điều động quân đội trong thành?

Kim Sóng nếu đã quyết định nóithì sẽ không giấu diếm nữa, không chút do dự đáp:

- Kỳ thật, trên danh nghĩa, chủnhân mặc dù chỉ là cháu Thành Chủ, nhưng Thành Chủ lại không có con, quyền lực HắcÁm thành cơ hồ tất cả đều nằm trong tay chủ nhân. Hơn nữa, chủ nhân vẫn giao hảotốt với thế lực đại quý tộc khổng lồ thuộc đế quốc cao tầng, cho nên, ở chỗ nàyhắn mới có thể hô phong hoán vũ như thế.

A Ngốc gật đầu, thản nhiên hỏi:

- Kim Sóng, có thể hay không nóicho ta biết, ngươi cùng thủ hạ tổng cộng đã từng hại chết bao nhiêu người?

Kim Sóng chấn động toàn thân, hắnnghe ra hàm nghĩa trong lời nói của A Ngốc, run giọng nói:

- Ta…ta…đều là chủ nhân bức talàm như vậy a! Không phải chúng ta nguyện ý! A Ngốc đại gia, ngài mới vừa rồi đãđáp ứng không giết ta mà.

A Ngốc vươn ngón trỏ nhẹ nhàngquơ quơ, nói:

- Ta dường như cũng chưa có đáp ứngngươi điều gì, trợ trụ vi ngược tử không đủ tích, thời gian của ta không nhiềulắm, để cho các ngươi chết dưới Minh Vương kiếm đi, coi như là ân huệ cuối cùngcho linh hồn của các ngươi. Nhớ kỹ, đây là vinh quang của các ngươi.

Vừa nói, hắn vừa sờ vuốt MinhVương kiếm nơi ngực.

Kim Sóng cùng đám thủ hạ hiện tạicó thể nói là có công lực mạnh nhất thuộc Câu lạc bộ đêm Ám Hào. Hắn vừa nghe ANgốc không chịu bỏ qua, nhất thời ác thanh chỉ vào A Ngốc nói:

- Tiến lên cho ta, chỉ có giết hắnchúng ta mới mong có đường sống.

Đám bảo tiêu bị Kim Sóng sai khiến,chỉ hơi chút do dự liền hướng A Ngốc phóng đi. Đột nhiên, bọn họ cảm giác đượcmột cỗ hàn ý lạnh băng trong nháy mắt trải rộng toàn thân, không tự chủ rùngmình, động tác nhất thời chậm một ít.

A Ngốc dùng Sanh Sanh đấu khí baovây tà lực Minh Vương kiếm, lẳng lặng nhìn bọn họ, dưới sự khống chế của A Ngốc,tà lực chỉ tràn ngập ba tầng lầu Ám Hào tuyệt không có tràn ra ngoài.

Nhìn đám bảo tiêu từ từ lui vềphía sau Kim Sóng, A Ngốc đáy lòng dâng lên sát ý vô tận, Băng, ngươi xem nhé,ta hiện tại sẽ bắt đầu báo thù cho ngươi.

- Minh Vương nhất thiểm, thiên…địa…động...

U lam quang mang như từ địa ngục phiêu khởi,mang theo thân ảnh A Ngốc hướng đến nhóm bảo tiêu, hơi thở tử vong mênh mông sớmđã khiến nhóm bảo tiêu cùng Kim Sóng tất cả đều cứng ngắc đứng tại chỗ. Khí tácác câu dẫn sự sợ hãi nguyên thủy trong lòng họ, căn bản không hề có chút ý niệmchống cự trong đầu. Không một người nào có thể ngăn cản thế tiến công của A Ngốc,Minh Vương kiếm chưa tới một thước cắm thật sâu vào mi tâm Kim Sóng, không cómáu tươi chảy ra.

Thân kiếm ám lam tựa như vui sướngkêu to, Kim Sóng hai mắt trong nháy mắt biến thành sắc xám trắng, toàn thân dầndần khô kiệt, khoảnh khắc trong lúc đó biến thành thây khô. Hắn ở trong Ám Hàođã từng giết hại vô số người, rốt cuộc cũng chết dưới tay Minh Vương kiếm.

Minh Vương kiếm không chỉ hấp thulinh hồn hắn mà còn hấp thu luôn hồn phách của tất cả đám bảo tiêu. Bọn họcương cứng đứng tại chỗ, trên người cũng không còn một tia sinh cơ.

A Ngốc chậm rãi rút Minh Vương kiếmtừ mi tâm Kim Sóng, có Sanh Sanh chân khí hộ thể, hắn đã không còn e ngại tà lựcngập trời này nữa.

Lần đầu tiên thấy rõ thân thanh MinhVương kiếm, thân kiếm tựa như làn thu thủy, ám lam quang mang không ngừng lưuchuyển, từng đạo vân lộ quỷ dị khắc họa trên thân kiếm tựa như có ngàn vạn linhhồn đang rền rĩ.

Chậm rãi đưa Minh Vương kiếm vàovỏ, A Ngốc trong lòng có cảm giác thư sướng nói không nên lời. Kim Sóng chếtkhiến áp lực trong hắn thư hoãn rất nhiều, lần đầu tiên cảm giác việc giết ngườilại là một việc tốt đẹp như vậy.

A Ngốc cũng không có dừng lại, hắnbiết rõ kết quả khi dụng Minh Vương kiếm, đi bước một, thong thả xuống tầng dưới.

Kim Sóng đã chết, hắn nghĩ vớinơi này thế là đã đủ, dù sao mục tiêu cuối cùng của hắn là Hoắc Đốn, là Miêu nữ,mà không phải đám thị nữ này. Tao ngộ bi thảm của Băng khiến hắn cũng tràn ngậpthương xót đối với đám thị nữ.

- Mọi người nghe! Câu lạc bộ đêm ÁmHào đã xong đời. Lập tức rời khỏi đây. Nếu không chết không có chỗ chôn.

Thanh âm lạnh băng không mang theo chút cảmxúc lan tràn len lỏi đến từng ngõ ngách thuộc Câu lạc bộ đêm Ám Hào. Tiếng kêusợ hãi, thanh âm khóc hô hoán không ngừng truyền đến, dần dần thanh âm đình chỉ.A Ngốc dụng tinh thần lực dò xét khắp Ám Hào, không còn phát hiện một tia tứcgiận tồn tại, thân ảnh màu đen phiêu nhiên rời đi.

Hắn ra đến cửa Ám Hào, nhìn kimbích huy hoàng, vừa lại vô cùng hắc ám, A Ngốc cười, đúng vậy, hắn cười, rốt cuộctiêu diệt được nhất giác hắc ám, hắn dị thường thỏa mãn.

- Hỡi hỏa nguyên tố tràn ngập trongthiên địa a! Thỉnh ban cho ta lực lượng thiêu đốt, lấy tên ta, xuất hiện đi, ngọnlửa nóng cháy.

Xích xích hai tiếng, hai ngọn lửamàu thâm lam nhất thời xuất hiện trong lòng bàn tay A Ngốc. Hắn chậm rãi hợp hướngtrung ương, cao giọng ngâm xướng:

- Bốc lên đi, hỏa cầu!

Với tinh thần lực kinh người, ngọnlửa màu lam không ngừng ngưng kết thành một hỏa cầu đường kính 5 li trôi tạikhông trung.

A Ngốc trong mắt tinh mang chợtlóe rồi biến mất, lam hỏa cầu phô thiên cái địa nhằm kiến trúc thật lớn phíatrước mặt, ngọn lửa thâm lam mang theo nhiệt độ vô cùng cao, kim bích huy hoàngcủa Câu lạc bộ đêm Ám Hào bị thiêu đốt hừng hực, kiến trúc to lớn đó dần dần bịngọn lửa thâm lam cắn nuốt và tàn phá.

Nhìn thành quả của mình, A Ngốchài lòng nheo mắt, từ trong lòng móc ra cái đầu mang khuôn mặt Băng, hướngkhuôn mặt về phía ngọn lửa, thì thào nói:

- Băng, ngươi thấy thế nào? ÁmHào đã hại ngươi chịu khổ nhiều năm nay đã bị ngọn lửa cắn nuốt. Ngọn lửa có phảirất đẹp? Nó sẽ gột rửa sạch địa phương ô trọc này, để nơi này sau này không còncó thể hại người nữa.

Thở dài một tiếng, A Ngốc nói tiếp:

- Băng, chúng ta phải đi tìm cáikẻ đã hại cả đời ngươi.

Cẩn thận đặt lại cái đầu mangkhuôn mặt Băng vào trong lòng, thân hình A Ngốc chợt lóe, hướng thành Bắc phiêunhiên.

Hắc Ám thành Thành Chủ phủ đệ trongmột căn phòng âm u, Hoắc Đốn đi qua đi lại, Miêu nữ Mễ Mễ vẻ mặt âm trầm ngồi ởmột bên.

Trải qua một ngày nghỉ ngơi, Mễ Mễthương tổn đã cơ bản khỏi hẳn, nhưng bọn hắn tâm tư lại như chìm xuống tận đáycốc. Kế hoạch thập toàn thế cuối cùng cư nhiên lại bị phá hủy, hơn nữa lại còntạo thành tổn thất vô cùng lớn cho Hắc Ám thành, đến gần hai vạn binh sĩ đã chếtdưới năng lượng kim sắc đó.

Hoắc Đốn mặc dù đã phong tỏa tintức, nhưng hắn biết rõ đây cũng không phải biện pháp tốt, thượng tầng Lạc Nhậtđế quốc sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này. Hiện tại, hắn sợ hãi nhất chính làsự trả thù của ma pháp sư nọ, vừa nghĩ tới ma pháp sư đó trẻ như vậy đã có thểtriệu hồi rồng, hắn trong lòng lại trận trận băng hàn. Trong đầu lại hiện lênhình ảnh hơn ngàn vạn phương viên đã biến thành tro bụi, lực lượng đó hắn khôngthể ứng phó.

Mễ Mễ không nhịn được nói:

- Ngươi đừng đi qua đi lại nữa.

Hoắc Đốn dừng lại cước bộ, nhìn vềphía Mễ Mễ,

- Tiểu thư, ngươi hãy nghĩ biệnpháp cho ta a! Hiện tại với tình huống này, ngươi nói ta phải giải thích sao vớiCông tước đại nhân đây. Hơn nữa, đám người kia rất có thể sẽ quay lại trả thù.Ta dù sao cũng là bằng hữu của Quý giáo, tài chính vận hành đại bộ phận đều dota cung ứng, chẳng lẽ các ngươi nguyện ý nhìn ta chết như vậy sao?

Miêu nữ trầm ngâm một chút, giọngcăm hận nói:

- Đều do tiện nhân Băng gây chuyệnxấu, nếu như không có nàng xuất hiện, ma pháp sư đó sợ rằng sớm đã chết. Ta hiệntại cũng không biết phải giúp ngươi như thế nào cho thỏa đáng. Với quan hệ giữangươi và Công tước đại nhân, hắn hẳn sẽ tha thứ cho ngươi, giờ trước hết phảigiải quyết tên ma pháp sư kia mới được, hắn không chỉ uy hiếp đến ngươi, mà cònuy hiếp tới cả chúng ta nữa. Thực lực hắn thật đáng sợ, cho dù không có sự trợgiúp của rồng, ta cũng không chắc đã là đối thủ của hắn.

Hoắc Đốn thở dài, nói:

- Không nghĩ tới sẽ phiền toái đếnvậy, tên tiểu tử đó bị trọng thương lại trúng kịch độc mà vẫn có thể triệu hồiđến 2 con rồng lực lưỡng. Cao thủ trong phủ đệ mặc dù không ít, nhưng lực lượngkim sắc đó bọn họ không hẳn có thể chống cự được.

Những người chứng kiến Thánh Tà sửdụng Long chú tất cả đều đã chết, bọn họ cũng chỉ phỏng đoán kim quang đó là dođám người A Ngốc phát ra, chứ không rõ tình huống cụ thể.

Miêu nữ nhớ tới kim quang tối quamà vẫn còn hoàng sợ, lúc kim quang mới xuất hiện, nàng liền cảm giác không tốt,liều mạng chạy trốn, rốt cuộc cũng thoát được phạm vi công kích của kim quang, nhưngkim qunag lóng lánh đó cũng đã khiến nàng cực kỳ rung động, năng lượng hủy diệtthiên địa đó khiến nàng giờ vẫn còn sợ hãi, thở dài, nàng nói:

- Ta nghĩ ngươi nên tạm thời rờinơi này đi, theo ta hồi Giáo, chờ chúng ta nghĩ ra biện pháp tiêu diệt gã mapháp sư đó, ngươi hãy quay lại Hắc Ám thành chỉnh đốn thế lực.

Đề nghị của Miêu nữ quả thật làmcho Hoắc Đốn động tâm, nhưng hắn như thế nào có thể dễ dàng từ bỏ sản nghiệp ởđây chứ. Hắn căn cơ đều ở đây, nếu rời đi, đến lúc trở về không biết sẽ biếnthành bộ dạng gì nữa.

Hơn nữa, thúc thúc sắp khôngxong, nhiều năm hối lộ quyền quý, chỉ cần thúc thúc chết, hắn có thể danh chínhngôn thuận tiếp nhận phong hào Bá tước cùng vị trí Hắc Ám Thành Chủ. Tất cả nhữngthứ đó hắn không cách nào từ bỏ được a!

Đang khi Hoắc Đốn do dự không quyết,bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân cấp bách, thanh âm bối rối vang lên:

- Tử Tước, Tử Tước đại nhân, bấthảo.

Hoắc Đốn nhíu nhíu mày, mở cửa,chứng kiến tên thủ hạ vẻ mặt kinh hoảng không ngừng thở hổn hển, cả giận nói:

- Hoảng cái gì? Đã phát sinh chuyệngì?

Tên thủ hạ thở hổn hển nói:

- Đại…đại nhân! Câu lạc bộ đêm ÁmHào bốc cháy, hỏa thế tựa hồ rất lớn, từ chúng ta bên này cũng có thể thấy rõ.Ngài…ngài mau đi xem một chút đi.

Hoắc Đốn trong lòng kinh hãi, câulạc bộ đêm Ám Hào có thể nói là nguồn thu chính của hắn, hao phí gần mười nămtâm huyết mới có quy mô ngày hôm nay, trở thành sòng bạc đệ nhất Hắc Ám thành.

Cuống quít, hắn quay đầu nhìn vềphía Miêu nữ. Miêu nữ trong mắt hàn mang lóe ra, âm thanh lạnh lùng nói:

- Lửa sẽ không tự dung bốc cháy,đi, chúng ta đi trước xem một chút. Đem theo tất cả các cao thủ, hết thảy cẩnthận chút.

Nhìn Miêu nữ tỉnh táo, Hoắc Đốn tâmbuông xuống một ít, phân phó thủ hạ:

- Mau, triệu tập mọi người lạiđây tập hợp tại đình viện. Nhớ kỹ, không được kinh động Thành Chủ đại nhân. Gácvệ đều điều đi cho ta, ta cũng không muốn có tên vô dụng nào chứng kiến cái gì,ngươi hiểu được không?

- Vâng, Tử Tước đại nhân.

Gã thủ hạ ứng tiếng, xoay ngườichạy đi truyền lệnh.

Hoắc Đốn xoay người lấy trường kiếmkhảm bảo thạch trên vách tường xuống. Thanh kiếm này hắn lấy được từ tay mộtLuyện kim thuật sĩ cấp bậc đại sư, kiếm dài ba thước nhị tấc, không cần tận lựcthúc dục, thân mình mang hơi thở thần thành. Nghe nói là do một gã bạch y tế tựgia tăng thần thánh ma pháp, có năng lực khu trừ hết thảy tà lực.

Lúc đầu khi hắn cầm thanh kiếm nàycũng tự cảm thấy buồn cười, lấy sự tình bản thân lại đi dùng thanh kiếm nàynghe có chút châm chọc.

Kiếm nắm nơi tay, hơi thở thầnthánh nhập vào cơ thể, nhất thời làm cho Hoắc Đốn tâm thần yên ổn không ít.

Miêu nữ nhìn trường kiếm trongtay Hoắc Đốn, trên mặt toát ra một tia chán ghét, cau mày nói:

- Ngươi như thế nào lại dùng loạinày kiếm?

Hoắc Đốn cười khổ nói:

- Cũng chỉ có cầm nó ta mới có thểan tâm, hy vọng không phải tên ma pháp sư đó tìm về trả thù.

Miêu nữ đáy mắt hiện lên một tiahàn mang, là một trong thập nhị đại thiên vương, lần đầu tiên gặp phải loại địchnhân không cách nào đối kháng, trong lòng lửa giận sớm đã thiêu đốt. Giọng cămhận nói:

- Cho dù có là hắn tới thì sao, sớmmuộn gì ta cũng sẽ khiến hắn chết dưới miêu trảo của ta. Đi thôi, thủ hạ củangươi hẳn đã tập hợp đầy đủ.

Hoắc Đốn gật đầu, hai người cùngnhau đi ra khỏi phòng, rất nhanh đi tới đình viện trong Thành Chủ phủ đệ. Đìnhviện tụ tập khoảng 40- 50 người, từng thân thể đều lưu lộ khí thế trầm ngưng, đámthủ hạ này đều là do Hoắc Đốn dùng các loại phương pháp cam kết mà đến. Trongđó bao gồm hai gã đại ma pháp sư đã thoát ly ma pháp sư công hội, nếu như khôngphải lúc trước đối phó A Ngốc đã chết mất hơn mười vị ma pháp sư thì thủ hạ hắnthực lực còn càng mạnh.

Nhìn đám thủ hạ công lực phi phàm,Hoắc Đốn tâm tư yên ổn rất nhiều, nhìn phương xa câu lạc bộ đêm Ám Hào phátsáng, Hoắc Đốn giọng căm hận nói:

- Mọi người hẳn là đã đều thấy được,Câu lạc bộ đêm Ám Hào của ta bốc cháy, chắc chắn có kẻ phá hoại. Ta không biếtlà ai lại lớn gan như vậy, bất quá, bất luận là ai, ta cũng không sẽ tha. Hiệntại là lúc các ngươi nên bày ra thực lực của mình. Theo ta.

Vừa nói vừa cùng Miêu nữ hướng phủđệ đại môn đi đến.