Thiên Kim Trở Về

Chương 180: Biết rõ là sai



Bởi vì có Phùng Tước giúp đỡ, hơn nữa lúc đó Chính phủ cũng đưa ra nhiều chính sách giúp đỡ các xí nghiệp vừa và nhỏ nên bên Cố Trường Khanh tiếp xúc với lãnh đạo huyện cũng coi như thuận lợi, không bao lâu đã nhận được khoản vay nhưng cũng chỉ có thể dùng để cấp cứu chứ không đủ để đổi mới thiết bị sau này Cố Trường Khanh bàn với mọi người, quyết định dùng số tiền này cải tiến máy kéo, có thể giảm bớt nguồn nhân lực lớn còn tốn ít điện, nâng cao chất lượng sản phẩm. Còn lại chia ra phát tiền lương cho công nhân, số tiền bán hàng lúc trước dùng để mua nguyên vật liệu, như vậy, qua một tháng nhà xưởng đã có thể sản xuất lại.

Ngày máy móc lại hoạt động, cả xí nghiệp đều vỗ tay hoan hô.

Giám đốc Lưu kích động đến độ lệ nóng doanh tròng, ông quay đầu nói với Cố Trường Khanh ở bên cạnh:

– Cố tiểu thư, cảm ơn cô, nếu Cố tiên sinh trên trời có linh, nhìn thấy Cố tiểu thư có bản lĩnh như vậy nhất định sẽ rất vui mừng. Cố tiểu thư yên tâm, về sau chúng tôi nhất định sẽ làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không phụ tâm huyết của Cố tiểu thư.

Những người còn lại cũng nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích, kính nể.

Thời gian qua, những việc Cố Trường Khanh làm vì công ty mọi người đều thấy rõ ràng, cô chạy ngược chạy xuôi hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, mặc kệ chịu khổ chịu nhục cỡ nào cũng không thấy cô oán giận gì, còn luôn cổ vũ bọn họ, cho bọn họ hi vọng khiến những người khác tự biết xấu hổ, càng thêm cố gắng làm việc.

Cố Trường Khanh cười nói:

– Xí nghiệp có thể sản xuất trở lại là kết quả của tất cả mọi người, tôi không dám kể công. Nhưng giờ mới chỉ là bắt đầu, thành tích tăng trưởng hai tháng sau mới là mấu chốt, chất lượng sản phẩm phải được cải thiện, ban tiêu thụ phải cố gắng khai thác thị trường, chỉ cần chúng ta có thể đưa ra kết quả tốt thì tổng công ty sẽ đầu tư giúp chúng ta mở rộng sản xuất.

Mọi người đều tỏ vẻ kiên định, quyết tâm sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể.

Xí nghiệp đi vào hoạt động rồi, Cố Trường Khanh không còn bận rộn như trước nữa, hôm đó cô gọi điện thoại cho Phùng Tước hẹn anh ra ăn cơm, chuyện lần này cũng nhờ anh giúp đỡ nên giảm đi không ít phiền phức, tâm ý này đương nhiên không thể bỏ qua.

Phùng Tước cười đáp:

– Muốn cảm ơn cũng được nhưng cách cảm ơn phải do anh chọn.

Cố Trường Khanh cười nói:

– Vậy anh muốn thế nào? Nghe lời anh cả!

Phùng Tước là người đàn ông đáng tin cậy nhất trên đời này cho nên Cố Trường Khanh mới có thể an tâm như vậy.

Phùng Tước cười:

– Anh muốn em đến nhà anh, tự tay làm cho anh món xào thập cẩm.

Nghe đến mấy chữ này, Cố Trường Khanh nao nao, suy nghĩ bay về nhà trọ ở Princeton xa xôi, hai người cùng nhau làm món xào thập cẩm, lòng Cố Trường Khanh bỗng trở nên thật mềm mại.

Trong điện thoại, giọng nói của Phùng Tước lại càng dịu dàng:

– Trường Khanh, sau này quay về Bắc Kinh, mặc kệ là ăn món này ở đâu cũng cảm thấy không ngon, anh bắt đầu thấy lạ, sao món đồ ăn chính tông, gia truyền lại trở nên khó ăn như vậy? Sau này anh mới hiểu, thì ra anh đã từng ăn món xào thập cẩm ngon nhất trên đời, hương vị đó đã ăn sâu trong trí nhớ của anh, những nhà hàng chính thống cũng không thể so sánh được… Trường Khanh, em có thể nấu lại cho anh hương vị trong trí nhớ đó không?

Giọng nói của anh thuần hậu, trầm thấp như một bàn tay vô hình, cách điện thoại mà vuốt ve tai cô, nửa bên mặt của cô cũng nóng bừng lên.

– Chỉ sợ em không thể làm nổi hương vị trong trí nhớ của anh.

– Không, chỉ cần là em làm thì đó là thứ ngon nhất. Có phải là hương vị trong trí nhớ không cũng không quan trọng nữa.

Anh khẽ thở dài một tiếng, tiếng thở dài đó như truyền đến tận đáy lòng cô khiến cô đau lòng.

– Trường Khanh, đừng từ chối anh…

Lòng Cố Trường Khanh mềm nhũn, bảo cô phải từ chối thế nào đây?

Tối đó cô lên trấn trên mua đủ nguyên liệu rồi lái xe đến nhà anh.

Phùng Tước thuê nhà ở gần trụ sở huyện, rất dễ tìm.

Lúc sắp đến, Cố Trường Khanh gọi điện thoại cho anh, lúc cô lái xe vào khu nhà thì đã thấy anh đứng ở một chỗ dễ nhìn chờ cô.

Anh đứng trong bóng đêm vẫy tay với cô, dáng người cao lớn khôi ngô, nụ cười dịu dàng trầm ổn, Cố Trường Khanh cảm thấy cô đang lái xe đến một bến cảng an toàn.

Cô đỗ xe, Phùng Tước đi tới mở cửa xe ra cho cô, giúp cô xách nguyên liệu. Cố Trường Khanh định xách bớt cho anh nhưng anh cười nói:

– Em cũng mệt rồi, để đó cho anh đi!

Nói xong lại cầm lấy túi của cô. Cố Trường Khanh vội vàng nói:

– Cái này để em cầm là được rồi!

Phùng Tước cười cười không lên tiếng, lập tức đi về phía trước, đi được hai bước lại quay đầu nhìn cô cười, trong bóng tôi, đôi mắt anh sáng tựa ánh sao.

– Đi theo anh!

Cố Trường Khanh mỉm cười, chậm rãi đi theo anh.

Giờ đã là mùa thu, mùa thu ở miền Nam rất ôn hòa, gió ban đêm nhè nhẹ man mát nhưng không hề lạnh.

Hai người một trước một sau bước trong gió đêm, lòng có cảm giác an lành và thỏa mãn không thể nói thành lời.

Phùng Tước thuê nhà ở tầng 3, vào nhà, Phùng Tước đem nguyên liệu vào phòng bếp, Cố Trường Khanh đứng ở phòng khách nhìn chỗ ở của anh.

Nhà không lớn nhưng thu dọn rất sạch sẽ, chỉnh tề, quy củ, tất cả mọi thứ đều ở đúng chỗ của mình không chút sai sót. Trên tivi có hai bức ảnh, một là bức ảnh gia đình anh chính là bức ảnh đặt ở nhà trọ ở Princeton, bức còn lại là ảnh của cô, trong ảnh là cô khi còn 16,17 tuổi mặc tạp dề con mèo, đội mũ tai mèo đang nhăn mặt cười, nụ cười thật hạnh phúc.

Lòng Cố Trường Khanh xót xa, cầm bức ảnh đó nhìn thật lâu.

– Uống gì đó đi!

Phùng Tước ra khỏi phòng bếp đưa cho cô một hộp nước trái cây:

– Nước Liễu Đinh em thích nhất đây.

Cố Trường Khanh buông ảnh đón lấy lon nước:

– Không ngờ anh còn giữ bức ảnh này.

– Đương nhiên!

Phùng Tước nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú vô cùng trịnh trọng:

– Chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ xóa nó đi? Không đâu, mãi mãi không! Còn cả đây nữa.

Anh cười cười, tự nhiên nắm cổ tay cô, kéo cô vào phòng ngủ.

Anh bật điện, Cố Trường Khanh nao nao, mắt cũng cay cay, cô đi vào, trên tường treo mấy bức ảnh, có trên sân đấu có lúc lên bục nhận thưởng, còn có mấy bức là cô ngồi trên sân cỏ trong trường học, yên lặng xuất thần.

– Lúc ấy anh ở rất gần em, anh muốn đi đến bên em nhưng lại không dám chắc, không biết em có muốn gặp anh không, cũng sợ gặp rồi chúng ta sẽ thực sự trở thành bạn bè bình thường…

Phùng Tước chậm rãi đi đến bên cô, dáng người cao lớn bao phủ lấy cô, hơi thở nam tính của anh lặng lẽ phủ lấy người cô.

Tim Cố Trường Khanh bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô không dám động đậy, sợ mình sẽ làm ra chuyện gì khiến mọi thứ không thể cứu vãn được.

– Có đôi khi anh nghĩ nếu lúc đó anh đi đến bên em, có lẽ giờ chúng ta đã không như thế này.

Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như động đen không đáy, như muốn hút cô vào trong.

Cố Trường Khanh cúi đầu:

– Em vào phòng bếp…

Nói xong cô quay người, vừa đi được hai bước thì đằng sau truyền đến giọng nói của anh:

– Anh yêu một cô gái tên là Cố Trường Khanh, cô gái này không hoàn mỹ, cô ấy có rất nhiều đức tính tốt nhưng cô ấy cũng làm sai nhiều chuyện. Nhưng anh rất yêu, rất yêu cô ấy, cũng chẳng biết là từ bao giờ, cô ấy vui thì anh sẽ vui, cô ấy khóc anh sẽ rất đau. Khi biết cô ấy làm chuyện không tốt anh sẽ rất đau lòng nhưng điều đó cũng không thể ngăn anh ngừng yêu cô ấy. Ngay từ đầu anh chỉ biết yêu cô ấy, anh chưa từng nghĩ sẽ vì bất kì lý do gì mà buông tay cô ấy, anh vì sự yếu đuối của mình mà đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian. Giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy, lúc cô ấy khó khăn anh sẽ làm chỗ dựa cho cô ấy, về sau nếu cô ấy làm sai điều gì anh sẽ nhắc nhở, ngăn cản cô ấy nhưng anh sẽ không rời xa cô ấy nữa. Mặc kệ xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ ở bên cô ấy.

Nước mắt Cố Trường Khanh tràn mi, lòng vô cùng kích động, vừa xót xa vừa đau đớn, cảm giác hạnh phúc đã rời xa cô rất lâu giờ lại quay về.

Cô chậm rãi quay đầu lại nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi:

– Phùng Tước… Phùng Tước…

Cô thì thào gọi tên anh, giờ khắc này, mọi thù hận, mọi lo lắng, mọi sự bất an đều tan thành mây khói. Giờ khắc này trong mắt cô chỉ có anh cùng với tình cảm không thể khắc chế nổi ấy.

Phùng Tước đi tới trước mặt cô, ôm lấy cô. Anh nhìn cô, đôi mắt sâu tựa biển, nhẹ nhàng nói:

– Anh không biết kế hoạch của em, anh cũng không biết em muốn làm gì nhưng anh biết, anh muốn cùng em đối mặt, anh muốn nắm tay em, khi gặp cạm bẫy thì anh sẽ kéo em qua, khi em bị lạc lối thì anh sẽ kéo em về.

– Nếu em không về được thì sao? Nếu em không về được thì sao?

Cố Trường Khanh nhìn anh, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.

Phùng Tước thở dài:

– Như vậy chúng ta cùng nhau gánh vác…

Cố Trường Khanh nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài.

Biết rõ là sai nhưng cô cũng không nỡ buông tay, đơn giản là giấc mộng này rất đẹp, rất ngọt ngào, rất say lòng người, cho dù vì nó mà có phải trả giá đắt thì cô cũng cam tâm tình nguyện.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Tình cảm 6 năm, nỗi nhớ nhung khắc cốt ghi xương, nỗi sầu triền miên, tất cả mọi cảm xúc như núi lửa phun trào, tất cả nhiệt tình như dung nham phun trào đốt cháy tất cả, hủy diệt tất cả.

Hai người gắt gao ôm nhau, nhẹ nhàng run run, hơi thở nóng bỏng, trái tim hai người trẻ tuổi ấy đang trầm luân.

Giờ khắc này, dường như trời có sụp xuống cũng không thể chia rẽ hai người.

Nhưng chia rẽ hai người không phải là chuyện gì trời sụp đất nứt mà là một cú điện thoại.

Chuông điện thoại không ngừng reo lên, bản nhạc của Châu Kiệt Luân vang lên hết lần này đến lần khác không ngừng nghỉ như thể sẽ kéo dài đến mãi mãi.

Cố Trường Khanh rời khỏi môi anh, dựa vào lòng anh cười khẽ:

– Nghe điện thoại đi đã, xem ra là chuyện quan trọng rồi.

Phùng Tước gãi đầu, lấy điện thoại ra, giận dữ nói:

– Tốt là nhất chuyện khẩn cấp đi!

Anh nghe máy, một tay vẫn ôm chặt Cố Trường Khanh.

– Alo!

Anh vừa nói chuyện vừa dùng má cọ má cô. Cố Trường Khanh ngẩng đầu thơm má anh, anh cười cười hôn môi cô.

Giọng nói trong điện thoại rất vội vã, nội dung cụ thể Cố Trường Khanh không nghe rõ nhưng chắc chắn là rất nghiêm trọng bởi vì sắc mặt Phùng Tước càng ngày càng nghiêm túc, người cũng càng lúc càng cứng ngắc. Anh buông Cố Trường Khanh ra, giọng nói dần lạnh xuống.

– Chắc chắn là anh ta?

Giờ khắc này, đường cong trên mặt anh trở nên vô cùng cứng rắn, ánh mắt vô cùng sắc bén. Cố Trường Khanh rất ít khi thấy anh như vậy, giọng nói trong điện thoại vẫn rất vội vã. Phùng Tước cau mày nghe rồi quyết đoán nói:

– Cứ chờ ở đó, tôi đến ngay đây!