Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 98: Tra nam tính toán 2



Bị vuốt mặt không nể mũi cắt lời, trêи mặt Mạc Dương quả thật có chút không chịu nổi, trong lòng cũng có chút tức giận, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, nên anh ta đành nhịn xuống.

"Lữ Ngạn Thần có bạn gái ngầm. Mấy ngày nay, Giang Nhiễm Nhiễm đang ra nước ngoài quay phim, bọn họ vẫn âm thầm ở bên nhau, bị giới truyền thông chụp được mấy lần, chẳng qua là không thừa nhận." – Vừa nói, Mạc Dương vừa lấy máy tính xách tay ra, mở một thư mục, đặc trêи mặt bàn, còn chỉ chỉ, "Đây, em xem đi."

Trong bức ảnh, Lữ Ngạn Thần đang thân mật ôm một người phụ nữ trẻ tuổi, cười cười nói nói, anh anh em em, cô ta còn nũng nịu ôm lấy anh ta.

"A, chỉ bằng những thứ này, thì có thể nói rõ được cái gì?" - Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng bàn tay Lục Khinh Lan đặt dưới bàn đã nắm chặt thành một khối.

"Còn chưa thể nói được gì sao?" - Mạc Dương khoa trương nhìn cô, "Cõng Giang Nhiễm Nhiễm trêи lưng, còn lén lăng nhăng mèo mỡ bên ngoài, rõ ràng như vậy rồi còn không thấy sao? Em không sợ anh ta làm tổn thương Giang Nhiễm Nhiễm à?"

"Anh có tư cách gì đứng ở điểm cao mà làm vẻ đạo đức, đi chỉ trích người khác?"

Lục Khinh Lan cười lạnh, trong mắt tràn ngập khinh bỉ:

"Chẳng phải anh cũng từng là kẻ lăng nhăng, ngoại tình, cắm sừng người khác giống vậy sao? Bất quá anh cũng chỉ là 'chó chê mèo lắm lông', 'lươn chê cá trạch dài'* mà thôi, chẳng khác gì nhau!"

(* Nguyên văn là 五十步笑百步: ngũ thập bộ, tiếu bách bộ; có nghĩa là chó chê mèo lắm lông, chuột chù chê khỉ hôi - khỉ mới bảo lại cả họ mày thơm; lươn ngắn chê cá trạch dài; người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước (hai người lính khi giáp trận nhau, đều sợ hãi cùng bỏ chạy. Sau đó, người chạy năm mươi bước chê người chạy một trăm bước là hèn nhát. Kỳ thực cả hai người cùng hèn nhát, mà lại đi cười chê nhau)

Lời vừa dứt, mặt Mạc Dương trầm xuống, tối mịt.

Cực kỳ không muốn nhìn thấy gương mặt Mạc Dương, Lục Khinh Lan làm bộ xách túi xách đứng dậy:

"Nếu anh chỉ muốn nói cho tôi biết chuyện này, vậy tôi cảm ơn, chúng tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện."

"Chờ đã!" - Mạc Dương mặt mày xám xịt, vẫn mở miệng ngăn cản cô, "Nếu như em đi, vậy thì ở đó mà đợi người khác đến đối phó Giang Nhiễm Nhiễm đi!"

Lấy túi xách dừng lại, sự kiên nhẫn của Lục Khinh Lan cũng dần dần biến mất:

"Mạc Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Dù một chút, cô cũng không tin Mạc Dương này sẽ tốt bụng. Đặc biệt còn tự mình chạy tới nói cho cô biết Giang Nhiễm Nhiễm sắp xảy ra chuyện. Quan hệ giữa bọn họ, căn bản không tốt đến mức đó!

"Anh muốn làm gì?" - Không để ý đến vẻ mặt muốn ăn thịt người của Lục Khinh Lan, Mạc Dương bình tĩnh lại: "Rất đơn giản, chúng ta hãy làm cuộc giao dịch đi."

Hừ, Lục Khinh Lan, không sợ cô không chịu đáp ứng!

"Giao dịch?" - Cau mày, Lục Khinh Lan cẩn thận quan sát người đối diện, không bỏ qua một tia biểu tình nhỏ bé nào trêи mặt anh ta.

"Đúng vậy, là giao dịch." – Ý bảo cô ngồi xuống trước, lại giả bộ vẻ mặt 'là anh đang muốn giúp em đó', nói tiếp: "Anh cho em biết chuyện này, em cũng phải chấp nhận anh một chuyện, nói đúng hơn là, giúp anh một chuyện."

Nhìn Mạc Dương, Lục Khinh Lan liền nghĩ biết, nói:

"Thuỵ Thượng Chi Vận sao?"

Tay đang bưng tách cà phê, vội dừng lại, Mạc Dương sửng sốt một lúc, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười:

"Lan Lan em vẫn thông minh như vậy. Vậy thì anh không vòng vo nữa, Thuỵ Thượng Chi Vận lần này, em có thể không tham gia nữa được không?"

Tự động bỏ qua xưng hô phun ra từ miệng anh ta, Lục Khinh Lan cười lạnh lùng, ánh mắt khinh thường đâm thủng Mạc Dương:

"Hai năm trước, anh muốn tôi nhường cơ hội đó lại cho anh. Hai năm sau, anh hỏi tôi có thể không tham gia, ah, Mạc Dương, bây giờ anh là ai? Anh nghĩ tôi sẽ nghe lời anh, ngu ngốc như trước, lãng phí cơ hội thêm lần nữa sao? Anh đã quá xem trọng bản thân mình rồi."

Phẫn nộ trong lòng sớm đã từ bốn phương tám phương tuôn ra, Lục Khinh Lan nhìn anh ta, nhấn mạnh thêm từng câu từng chữ:

"Lúc anh cùng Thẩm Bội Bội tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau trêи giường, từ khoảnh khắc đó, mỗi lần nhìn thấy các người, tôi đều thấy ghê tởm. Nhưng hiện tại, cảm thấy tội cho cái từ 'ghê tởm', đem nó gắn vào các người, đúng là sỉ nhục! Nó cũng tự bản thân cảm thấy buồn nôn với các người!"

Nhưng rốt cuộc cô đánh giá thấp độ dày da trêи mặt của Mạc Dương rồi. Chỉ thấy Mạc Dương không chút hoang mang, nhấp một ngụm cà phê, đối diện với tầm mắt cô, còn cười ra tiếng:

"Em muốn nói vậy, anh cũng không còn cách nào. Nhưng nếu em muốn biết, Giang Nhiễm Nhiễm có thể thoát khỏi chuyện này hay không, đều do em tự quyết định lấy."

Dừng một chút, nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt Lục Khinh Lan, Mạc Dương lại cảm thấy có kɧօáϊ ý.

"Vẫn là câu nói kia, từ bỏ Thụy Thượng Chi Vận, anh sẽ nói cho em biết chuyện của Giang Nhiễm Nhiễm."

Lục Khinh Lan trợn mắt nhìn anh ta:

"Làm sao tôi biết, có phải đang đang tự biên tự diễn hay không?"

Mạc Dương lại cười:

"Chỉ cần anh biết chuyện ngoại tình của Lữ Ngạn Thần, cuộc phỏng vấn trước đây của anh ta, cũng là do anh ta tự nhột, tự động tay động chân."

"Thì ra anh cũng biết chuyện đó? Nhưng anh lại nhìn người khác hãm hại tôi?" – Tuy Mạc Dương đã lấy trộm tác phẩm của cô, gây đả kϊƈɦ rất lớn. Nhưng khi nghe đến chuyện này, Lục Khinh Lan không còn nói được câu nào.

Thất vọng ư?

Không, không phải.

Bỗng dưng, Lục Khinh Lan nhớ tới ngày hôm qua, cô đã nghe thấy Thẩm Bội Bội và Lữ Ngạn Thần cùng nhau nói chuyện ở trong phòng ăn

Giúp tôi một lần nữa..

Sắp xếp..

Đầu óc Lục Khinh Lan có chút rối loạn, hai chuyện này, có liên quan gì không? Càng nghĩ tâm cô càng chìm xuống, cỗ bất an ngày hôm qua lại xuất hiện. Mà đối diện, Mạc Dương còn đang kiên nhẫn chờ đợi hồi đáp của cô.

Lục Khinh Lan, chỉ cần cô không tham gia, tôi sẽ có niềm tin lấy được giải thưởng Thuỵ Thượng Chi Vận, đến lúc đó..

"Lan Lan, cân nhắc thế nào rồi?"

Lục Khinh Lan nghe vậy bừng tỉnh, trong nháy mắt, ngẩng đầu vừa vặn bắt được tính toán vừa lóe lên trong mắt Mạc Dương.

"Chờ đã. Mạc Dương." - Lục Khinh Lan nhìn anh ta, chậm rãi nói ra nghi vấn trong lòng: "Vì sao nhất định phải là tôi từ bỏ Thụy Thượng Chi Vận?"

Mạc Dương không nghĩ tới, lúc đang rối rắm như vầy, cô lại có thể hỏi câu đó. Anh ta lập tức mất kiên nhẫn:

"Em không cần biết vì cái gì. Em chỉ cần nói câu trả lời của mình là được. Anh không ngại nói cho em biết âm mưu trong chuyện của Giang Nhiễm Nhiễm, còn có Lữ Ngạn Thần nhúng tay sắp đặt. Lữ Ngạn Thần có lỗi với cô ấy, đâu chỉ trong mỗi chuyện ngoại tình này."

"Lan Lan." – Mạc Dương xích lại gần cô, không che được đắc ý, "Những thứ khác anh không nói nhiều đâu, anh cho em một ngày để suy nghĩ."