Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 305: Chị có muốn "đi cùng" ba ba không?



"Hứa Phi, sao em lại đến đây?" – Lục Khinh Lan vừa ra khỏi cổng cao ốc liền thấy Hứa Phi, thân mặc thường phục đang tuỳ ý tựa lưng trên tường, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản, góc nhìn tràn đầy thanh xuân.

"Khinh Lan tỷ!" – Hứa Phi nghe đến giọng của cô liền cao hứng ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay chào hỏi, sau đó như một làn khói chạy tới trước mặt cô, cười nói: "Em tới tìm chị đi ăn trưa, Khinh Lan tỷ, có thể không?"

Không đợi Lục Khinh Lan trả lời, Hứa Phi lại tiếp tục mở miệng, sợ bị cô từ chối: "Em cảm thấy hôm qua rất may mắn khi gặp được chị, cho nên nhất định phải mời chị ăn cơm để cảm ơn chị, Khinh Lan tỷ, có được không vậy? Vả lại, mỗi ngày em đều ăn cơm có một mình, rất ư là nhàm chán. Em có gọi hỏi Nhiễm Nhiễm tỷ, hôm nay chị ấy bận họp báo với truyền thông nên không rảnh."

Cuối cùng, Hứa Phi quệt miệng, nũng nịu, bộ dáng rất đáng thương.

Lục Khinh Lan sao lại cự tuyệt được, thế là cười đồng ý, đương nhiên cô sẽ không để một đứa trẻ phải chi tiền.

Hứa Phi thích ăn cơm Tây, đề nghị ghé một nhà hàng mới mở gần đây, Lục Khinh Lan tự nhiên cũng không bất đồng ý kiến, bất quá cô không để ý kỹ đến vẻ đắc ý chợt loé lên trong mắt Hứa Phi.

"Em đang tìm gì vậy?" – Lục Khinh Lan khép thực đơn lại, lườm Hứa Phi đang ngồi đối diện, thấy con bé hết nhìn đông lại nhìn tây, không ngại trêu ghẹo hỏi: "Chẳng lẽ còn hẹn thêm người khác tới sao?"

Lục Khinh Lan chỉ vô tình hỏi qua, không ngờ tới lại "chó ngáp phải ruồi" (đánh bừa mà trúng).

Hứa Phi gấp gáp, nghe lời này của cô, bỗng dưng có tật giật mình, thốt lên hỏi lại: "Sao chị biết vậy?" – Vừa dứt lời, Hứa Phi bất giác che miệng, cười khan khan nói: "Ha ha, vẫn còn một người nữa, Khinh Lan tỷ, chị có thấy ngại không?"

Lục Khinh Lan vừa định nói không vấn đề gì, thì đã thấy Hứa Phi cọ người đứng lên, vẫy vẫy tay về phía đối diện sau lưng cô: "Ba ba, bên này! Con ở chỗ này!"

Ba ba?

Trong nháy mắt, mặt Lục Khinh Lan trở nên cứng đờ, Hứa Phi hẹn thêm một người nữa, là Hứa Trầm?

"Ăn trưa sao lại ăn cái này?" – Hứa Trầm đến gần, nhín về phía Hứa Phi, trong đáy mắt hiện lên một tia cưng chiều nhàn nhạt, nhưng lúc thấy phía đối diện còn có một người nữa, không khỏi nhíu máy, hỏi: "Con còn hẹn bạn nữa à?"

Hứa Phi nhếch miệng cười một tiếng, ôm lấy cánh tay Hứa Trầm qua giới thiệu: "Ba ba, đây chính là người hôm qua con nói với ba, Khinh Lan tỷ a! Khinh Lan tỷ, đây là ba ba em, ba em cũng muốn cảm ơn chị!"

"Xin chào, Hứa Trầm." – Phong độ thân sĩ biểu hiện, Hứa Trầm vươn tay đầu tiên, trên mặt không chút biểu lộ.

Hít sâu một hơi, Lục Khinh Lan đứng lên, mỉm cười lịch sự, đáp lễ: "Xin chào, Hứa tổng."

Đối với xưng hô của cô, Hứa Trầm có chút kinh ngạc: "Lục tiểu thư biết tôi sao?"

"Phải." – Lục Khinh Lan mấp máy môi, thật tình nói: "Tôi làm việc tại Thuỵ Thượng, lần này là người phụ trách kết nối với Hằng Sáng."

Hứa Phi lộ ra một tia hưng phấn, đôi mắt trong như nước, vòng qua vòng lại hỏi: "Khinh Lan tỷ, trùng hợp vậy sao? Sao chị không nói sớm? Vậy thì em có thể giới thiệu chị với ba ba cho chị biết a!"

Lục Khinh Lan còn chưa kịp mở miệng, Hứa Phi lại tự mình nói tiếp: "Ba ba, thế nào? Con nói không sai chứ? Khinh Lan tỷ là người đặc biệt tốt luôn!"

Vừa nói xong, Hứa Phi còn nghịch ngợm trừng mắt nhìn Hứa Trầm: "Ba ba, Khinh Lan tỷ, hai người trò chuyện trước đã, con đi toilet một chút!"

Dứt lời, Hứa Phi nhanh như một cơn gió chạy vụt ra ngoài, quả thực là "nữ tử phong nhất dạng" (cô gái nhanh như gió)

Thật ra, hẹn gặp Hứa Trầm nhiều lần đều bị từ chối, hiện tại lại ngồi trước mặt mình, Lục Khinh Lan có chút khẩn trương, lo lắng hơn chính là sợ bị Hứa Trầm hiểu lầm: "Thật ngại quá, trước đó tôi không biết Hứa Phi còn hẹn Hứa tổng đến!"

"Trước đó không biết tình hình à?" – Hứa Trầm giật giật khoé miệng, ánh mắt sắc bén tựa như lơ đãng nhìn vào mặt Lục Khinh Lan: "Tôi thấy là Lục tiểu thư muốn thông qua Hứa Phi để đến giải quyết vấn đề hợp tác, dù sao, lợi dụng một đứa con nít rất tốt, không phải sao?"

"Hứa tổng, anh hiểu lầm rồi." – Lục Khinh Lan nghe xong, biết ngay là anh ta hiểu lầm mình, mặc dù cô đã dự liệu trước, nhưng điệu bộ trào phúng ngầm của Hứa Trầm thật sự làm cô thấy rất không thoải mái.

"Thật vậy sao?" – Hứa Trầm hiển nhiên không tin, hai chân chéo lên nhau, nhàn nhã tựa lưng về phía sau một chút, tay phải khoác lên trên ghế.

"Đúng vậy." – Lục Khinh Lan ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt không chớp nhìn người đối diện: "Nếu như tôi thật sự muốn lợi dụng Hứa Phi, thì tối qua lúc đưa con bé trở về nhà, đã trực tiếp ở cổng chờ Hứa tổng về đàm phán, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Nghe xong lời cô, Hứa Trầm cũng không nói gì, đôi mắt tĩnh lặng nhìn không ra đang nghĩ gì.

Lúc Hứa Phi trở về, vừa lúc bắt gặp điều quái dị giữa hay người, trong lòng thầm nghĩ "nguy rồi", cho nên nhanh chóng trở về chỗ ngồi, không muốn công sức của mình không thu được náo nhiệt.

Cứ như thế, một bữa cơm ăn xong, Lục Khinh Lan không thấy nhẹ nhõm chút nào.

Trước khi rời đi, Hứa Trầm còn cố ý ném ra một câu, Lục tiểu thư, chẳng lẽ cô không biết Hằng Sáng năm nay không hợp tác với tổng biên các cô hay sao? Lăng tổng biên khẩu khí quá lớn, Hằng Sáng chúng tôi cũng không muốn tự tìm chỗ không thú vị, chuyện ký kết này coi như thôi đi.

Lục Khinh Lan trở lại công ty, trong đầu vẫn một mực nhớ tới câu nói này của Hứa Trầm, nếu như lời anh ta nói là thật, như vậy Lăng Vi kia đã đào sẵn một cái hố lớn chờ mình. THế nhưng vừa nghĩ tới chuyện Hứa Trầm tự mình lên tiếng nói ký kết không có hy vọng, cô rất không cam tâm, có chút phiền muộn.

Trong lúc cô đang suy nghĩ nên làm gì, bỗng nhiên trợ lý của Lăng Vi đến báo tối nay phải đến dự một bữa tiệc, Lăng Vi đã vất vả mới tranh thủ được cơ hội, đối phương là người của Hằng Sáng.

Lục Khinh Lan lại lần nữa rơi vào trầm tư, Lăng Vi làm vậy là muốn gì? Còn nữa, Hằng Sáng không phải sẽ không hợp tác sao? Mang theo nghi vấn, Lục Khinh Lan định sẽ hành sự tuỳ theo hoàn cảnh.

Nhanh lúc tan làm, Diệp Đình Thâm gọi điện tới, cô nói chuyện bữa tiệc cho anh nghe.

Không biết đây có phải là ảo giác của cô hay không, lúc cô nói dự tiệc cùng người của Hằng Sáng, Diệp Đình Thâm trầm giọng cười rất khẽ, bất quá vừa lúc trợ lý tới hối thúc, cô cũng không hỏi nhiều, nói xong liền cúp điện thoại.

Lục Khinh Lan cùng Lăng Vi tới, trên đường đi hai người không nói gì, thẳng một mạch đến cửa khách sạn Thị Hòa, Lăng Vi mới nhếch tầm mắt, nhu nhu mở miệng nói: "Tầm quan trọng đối với công ty Hằng Sáng thế nào, tôi nghĩ trợ lý cũng đã nói với cô rồi, cho nên cục diện trong bữa tiệc này, nếu như Lục chủ biên cô không nắm được ký kết, hậu quả phải tự gánh chịu."

"Tôi sẽ cố hết sức." – Lục Khinh Lan không nói gì thêm, cô biết Lăng Vi muốn làm khó mình, cái gọi là 'thua người không thua trận', cô quả quyết sẽ không chịu thua trước mặt Lăng Vi.

Về phần Hằng Sáng bên kia..

Lục Khinh Lan thở dài.

Tiến vào phòng ăn không lâu, người của Hằng Sáng liền tới, Lục Khinh Lan không ngờ, ngoại trừ Hứa Trầm cùng thư ký, còn có cả Hứa Phi đi theo.

"Khinh Lan tỷ!" – Hứa Phi vừa bước vào, liền ngồi ngay bên cạnh Lục Khinh Lan, dương dương tự đắc liếc nhìn ba ba mình một cái: "Em biết tối nay chị sẽ đến ăn cơm, cho nên em cũng tới, há há!"

Câu nói này của Hứa Phi liền làm cho sắc mặt Lăng Vi trở nên dị thường khó coi, khó có thể ngờ tới Lục Khinh Lan và Hứa Phi lại quen biết nhau.

Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ Lục Khinh Lan và Hứa Trầm thật sự có quen biết?

Bàn tay để dưới bàn của Lăng Vi không tự chủ nắm chặt lại, hung tợn nhìn vào mặt Lục Khinh Lan, trong lòng hừ lạnh, biết thì đã sao? Dù sao cũng chỉ là một màn chào hỏi!

Lục Khinh Lan, trận này cô không thắng được đâu!

Có lẽ là do có Hứa Phi ở đây, nên toàn bộ bữa tiệc diễn ra rất nhẹ nhàng, nhưng chủ đề chính đều không nói tới chính sự. Tựa như ngoại trừ Lục Khinh Lan, những người khác đều ăn uống rất nhàn nhã. Thời gian một nửa trôi qua, điện thoại Lăng Vi lại reo lên, bất đắc dĩ đứng dậy ra ngoài, Lục Khinh Lan lúc này mới lên tiếng: "Hứa tổng, chuyện liên quan đến nhà tài trợ.."

"Lục tiểu thư." – Hứa Trầm cắt lời cô, thể hiện tư thái ngạo nghễ nhìn chúng sinh: "Cô không lấy cái gì ra đàm phán sa? Không có cái gì, vậy nói chuyện gì?"

Trong lòng Lục Khinh Lan vui mừng, mím môi cười nói: "Sao lại không có cái gì được!"

Hứa Trầm đã nói như thế, chính là không đem chuyện ký kết kia một gậy đánh chết, cô còn có cơ hội, cho nên Lục Khinh Lan hắng giọng, đem mọi chuyện nói ra kỹ càng, rất có trật tự.

Lúc nói chuyện, cô vẫn lưu ý đến Hứa Trầm, biểu tình trước sau như một, nhưng chỉ cần không cắt lời cô, chính là vẫn còn hy vọng.

Nói đến cuối cùng, Lục Khinh Lan hỏi: "Đây là cục diện cả hai cùng có lợi, Hứa tổng, có còn điểm nào anh chưa hài lòng không?"

Hứa Trầm không nói gì, ngược lại là Hứa Phi không nhịn được, mở miệng trước: "Đúng a, ba ba, còn gì chưa chịu chấp nhận nữa? Con cảm thấy rất tốt nha, còn nữa, Khinh Lan tỷ không giống với những đối tác thông thường khác a!"

Những đối tác thông thường khác?

Lục Khinh Lan có chút không rõ.

"Con đừng có nhiều chuyện." – Có lẽ là Hứa Phi làm cho Hứa Trầm nghĩ tới điều gì, sắc mặt Hứa Trầm chìm xuống nhưng cũng không nổi giận, bởi vì trong mắt có nụ cười thản nhiên: "Ba có nói là không hợp tác đâu hả?"

Hứa Phi ngẩn người: "A? Ba ba, vậy là ba đang trêu đùa Khinh Lan tỷ hả?"

"Hứa tổng?" – Vừa bước vào Lăng Vi đã bị nửa câu nói sau làm cho sững sờ tại chỗ, trên mặt không mỉm cười, thậm chí còn có chút nóng nảy: "Anh có ý gì?"

Theo lý mà nói, Lăng Vi được hợp tác thuận lợi hẳn phải cao hứng mới đúng, bởi vì ai cũng biết cầm hợp đồng tìm Hằng Sáng hợp tác còn khó hơn lên trời. Cho nên phản ứng của cô ta cũng làm cho của Lục Khinh Lan tin tưởng về lời của Hứa Trầm lúc ăn trưa.

"Ý của tôi rất rõ ràng." – Từ lúc bước vào phòng ăn đến giờ, Hứa Trầm vẫn luôn không có cái nhìn tốt cho Lăng Vi, lúc này nghe được lời của cô ta, Hứa Trầm càng cười lạnh: "Quý công ty đây chẳng phải vẫn luôn muốn hợp tác với Hằng Sáng hay sao? Sao Lăng tổng biên có vẻ nhưng rất không vui vậy?"

"Không, không phải như vậy." – Lăng Vi bị nghẹn đến nói không nên lời, tự giác phản ứng quá mức, muốn bù lại, nhưng lời tiếp theo của Hứa Trầm đã làm cho cô ta không còn lời nào để nói.

"Lưu thư ký, nhớ kỹ, người của Hằng Sáng, phải tự biết hậu quả!" – Hứa Trầm nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo hàm ý đe dọa.

"Hứa tổng.." – Lưu thư ký bị gọi tên, thân hình run lên, trên trán toát ra không ít mồ hôi lạnh.

Ngược lại là Hứa Trầm không phản ứng lại, anh ta thảnh thơi nhìn về phía Lăng Vi, cười nói: "Lăng tổng biên, cô nói có đúng không?"

Lăng Vi mím môi không nói gì.

Mà Lục Khinh Lan tựa như nhận ra điều gì, âm thầm thở dài trong lòng, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

"Khinh Lan tỷ, ba ba em có phải rất đẹp trai không?" – Hứa Phi lặng lẽ tiến tới, vẻ mặt tự hào nói với Lục Khinh Lan, hung hăng muốn thay ba ba mình gây ấn tượng: "Mặc dù tính tình ba ba em có hơi quai quái nhưng thật ra là vì bên phía hợp tác không tôn trọng ba ba nên mới không chịu hợp tác, lần này không giống a! Ba ba có ấn tượng không tệ với chị!"

"Thật sao?" – Lục Khinh Lan cũng không nghĩ rằng phía sau còn có nguyên nhân này.

"Đúng vậy a!" – Hứa Phi nghiêm túc gật đầu, nghĩ nghĩ, quyết định trực tiếp hỏi: "Khinh Lan tỷ, ba ba em là người rất tốt, chị có muốn cân nhắc" đi cùng "ba em không?"

"Hả? Phụt! Khụ khụ!" – Lục Khinh Lan không chú ý, bị sặc một cái, cô vội vàng vỗ vỗ ngực, lời của Hứa Phi quá mức kinh hãi, dọa chết cô rồi!

Rốt cuộc mới hết ho được, cô định nói rõ ràng với Hứa Phi, bất quá cô còn chưa lên tiếng mở miệng thì đã bị một âm thanh ung dung cắt ngang.