Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 277: Dù là xa vời, cũng không từ bỏ!



"Diệp tứ ca!" – Bạch Ninh vừa chạy vừa thấp giọng kêu lên, mang theo tiếng nức nở.

Lục Khinh Lan thuận thế quay người lại, thân ảnh rắn chắc của Diệp Đình Thâm đang sải bước bên ngoài.

"Diệp tứ ca.." – Bạch Ninh dừng lại, hồi tưởng hình bóng nam thần sùng bái trong lòng, cũng không tiến lên, chỉ cách một khoảng trống, dùng ánh mắt nóng rực nhìn Diệp Đình Thâm, hy vọng anh có thể bước tới an ủi mình.

Nhưng cô ta không ngờ Diệp tứ ca mà mình ngày đêm mong nhớ, chỉ đơn giản "Ừm" một tiếng, thậm chí không thèm nhìn mình một cái, từ đầu tới cuối vẫn hướng về phía Lục Khinh Lan mà đến.

Lục Khinh Lan nhìn anh bước tới, Diệp Đình Thâm cực kỳ tự nhiên vòng tay ôm chầm eo mình, cưng chiều lên tiếng:

"Đợi lâu chưa? Có đói bụng không?"

Rõ ràng là một động tác bình thường, cũng không phải lần đầu tiên, nhưng trong cái chớp nhoáng này, trong lòng Lục Khinh Lan vẫn cảm thấy ấm áp, cảm động vạn phần, giống như có điều kỳ diệu vừa xuất hiện.

Thế là, cô nghe thấy giọng mình cũng nũng nịu đáp lời anh:

"Không lâu! Chỉ là có hơi đói bụng a!"

"Vậy chúng ta về nhà ăn cơm đi! Thúc thúc và bác gái chắc đã đợi lâu rồi!" – Diệp Đình Thâm không thèm để ý tới bên cạnh đang có người nhìn bọn họ, rất tự nhiên xoa xoa đầu Lục Khinh Lan.

Ngẩng đầu lên, lúc này anh mới ý thức bên cạnh Lục Khinh Lan còn có Thẩm Tùy, lúc cất tiếng lần nữa, ý cười đã hoàn toàn biến mất:

"Bạch Ninh là em gái của Bạch Thư, nếu như cô ta không tự chăm sóc được thì có thể đưa về thành phố C đi."

Anh biết Bạch Ninh bị chiều hư thành tính khí đại tiểu thư rồi, vừa rồi bọn họ cãi nhau, anh cũng đã nghe thấy, đại khái xảy ra chuyện gì, trong lòng Diệp Đình Thâm đã biết rõ. Trừ chuyện đó ra, quan hệ mấy người bọn họ khác phức tạp, anh cũng không hy vọng Khinh Lan của mình tiếp xúc bọn họ quá nhiều.

Diệp Đình Thâm biết Thẩm Tùy nghe hiểu được.

Thế nhưng Bạch Ninh không phải như thế!

"Diệp tứ ca! Anh không muốn gặp em sao?" – Nghe câu nói của Diệp Đình Thâm, nước mắt Bạch Ninh càng rơi nhiều hơn, lung ta lung tung, vội vàng chạy tới, nhưng vẫn không bước đến gần: "Em, khó lắm em mới đến đây được!"

"Tôi không có ý này." – Diệp Đình Thâm nhàn nhạt lườm cô ta một chút, không để tâm đến mấy giọt nước mắt kia: "Dù sao Bạch Thư mới là tỷ của cô, cô ta chăm sóc cô sẽ tốt hơn. Nếu như chơi chán thì cứ trở về đi. Còn nữa, nếu đã gọi tôi một tiếng tứ ca, vậy cô cũng phải biết Khinh Lan chính là tứ tẩu của mình, cho nên tôn trọng tối thiểu đi! Muốn người khác tôn trong mình, trước hết mình nên người khác đã!"

Cuối cùng, Diệp Đình Thâm còn nói thêm một câu:

"Chúng tôi còn có việc, về phần ăn cơm này, hẹn lần sau."

Dứt lời, anh không thèm nhìn đến phản ứng của hai người kia, trực tiếp ôm Lục Khinh Lan bước vào trong xe.

Sau lưng, Bạch Thư khẽ dậm chân, hoàn toàn không cam lòng. Mà Thẩm Tùy bên cạnh, nhìn theo thân ảnh hai người rời đi, liền rơi vào suy tư.

Ngồi trên xe, thắt dây an toàn xong, Lục Khinh Lan mới mở miệng:

"Bạch Ninh này, tính nết chẳng khác nào một đứa con nít."

"Cô ta chính là như vậy." – Diệp Đình Thâm vịn tay lái, bất đắc dĩ thở dài: "Cô ta bị Bạch gia chiều hư, muốn làm gì thì làm, em không cần để ý tới, nhiều lần chán rồi cũng sẽ không phiền đến em!"

"Em cũng nghĩ không phải để ý tới a." – Lục Khinh Lan cười, cố ý làm ra bộ dạng bất đắc dĩ vừa ăn dấm chua, hừ hừ hai tiếng: "Ai bảo tiểu cô nương đó lại là hoa đào trên người tiểu thúc thúc anh chứ!"

"Khinh Lan ăn dấm rồi à?" – Diệp Đình Thâm vừa lái xe đi vừa cười, thừa lúc đèn đỏ, đem tay trái của cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình: "Em muốn xử lý thế nào anh cũng không có ý kiến."

"Đúng vậy đúng vậy, em ăn dấm a!" – Lục Khinh Lan nghịch ngợm nháy nháy mắt, vểnh miệng nhỏ lên, kỳ thật hết sức buồn cười, cuối cùng không nhịn được, cô ngã lệch bờ vai của Diệp Đình Thâm: "Xem ra, Bạch Ninh a, giống như anh nói, quả thật cũng chỉ là một đứa con nít. Trong mắt con bé cũng chỉ có sùng bái anh, loại tình ý yêu đương kia quả thực không có."

Diệp Đình Thâm xoa xoa bàn tay vô, trêu ghẹo nói:

"Xem ra Khinh Lan quan sát rất thấu đáo, vậy có phải nên nói rằng Khinh Lan thật sự rất quan tâm đến anh không?"

"Hừ!" – Lục Khinh Lan trực tiếp tặng Diệp Đình Thâm một cái liếc xéo, kiêu ngạo không chút nghi ngờ.

Bất quá cô vừa quay đầu, đã phát hiện sắc mặt người bên cạnh không tốt.

Cô tự nhiên sờ lên mặt anh, lo lắng hỏi: "Công việc rất mệt sao? Nhìn dáng vẻ của anh rất mệt mỏi a?"

"Không sao." – Diệp Đình Thâm nắm tay cô hướng lên mặt cọ cọ, mỉm cười để cô an tâm.

Thực tế mà nói, vì chuyện của Đường Khang Mặc mà Hạ bí thư bên kia đã âm thầm có hành động, cuộc họp hôm nay, càng muốn đối phó, gây khó dễ cho mình.

Diệp Đình Thâm luôn không thèm để ý đến, tuổi tác còn trẻ lại làm đến chức thị trưởng sẽ làm cho nhiều người đỏ mắt thèm thuồng không phải không thấy được, chỉ là Thị ủy Lâm bí thư vừa mới xuống ngựa, nếu như Hạ bí thư lại có hành động, nói không chừng tình hình Chính trị của thành phố A sẽ lại rung chuyển. Cho nên những ngày tiếp theo, quả thực vẫn còn mệt mỏi.

Chuyện thứ hai là vấn đề thân thể của Khinh Lan. Diệp Đình Thâm vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để nói cho bà Lục Mẫn Hoa biết, lại không ngờ, hôm nay bà Lục Mẫn Hoa đã gọi điện đến trước, vừa mở miệng đã hỏi, sức khỏe của Lục Khinh Lan có phải có vấn đề hay không.

Anh gọi điện đến bệnh viện mới biết, sáng nay bà Lục Mẫn Hoa đến đó, không biết tại sao lại biết chuyện sức khỏe của Lục Khinh Lan có vấn đề.

Cả ngày nay, anh đều không biết nên mở miệng với bà Lục Mẫn Hoa thế nào.

Trừ chuyện đó ra, hai lão gia tử hai nhà càng không chỉ ám hiệu một hai lần sớm sinh cháu bồng!

Diệp Đình Thâm lặng lẽ liếc trộm Lục Khinh Lan, thấy cô cúi đầu xem tin tức trong điện thoại, trong lòng khẽ thở dài.

Xe nhanh chóng lái đến dưới tiểu khu, Lục Khinh Lan nhanh nhẹn xuống xe, thừa dịp cô không để ý, Diệp Đình Thâm cầm theo văn kiện kết quả kiểm tra sức khỏe mấy ngày trước kẹp trong người, ngón tay có chút run rẩy.

Vừa bước vào cửa, bà Lục Mẫn Hoa đang ở trong phòng bếp bày chén đũa lên, ông Tô Chi Giang cũng ở trong bếp làm món thịt kho tàu, cá trích, tiện thể quay sang nhìn nồi canh bên cạnh. Chỉ cần bọn họ về nhà ăn cơm, bàn ăn nhất định sẽ đầy món.

Thấy cả hai bước vào, bà Lục Mẫn Hoa đã có chuẩn bị trước:

"Lan Lan, đi giúp cha con một chút đi, lão già lẩm bẩm nhắc con mãi a!"

"Được!" – Lục Khinh Lan không nghi ngờ gì, vui vẻ gật đầu, buông hết đồ vật trên người, chạy thẳng vào bếp: "Cha! Con đến phụ cha!"

Diệp Đình Thâm nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt tối sầm lại.

Bà Lục Mẫn Hoa thấy sắc mặt của Diệp Đình Thâm, lên tiếng hỏi: "Đình Thâm, con không sao chứ? Thấy sắc mặt con không được tốt!"

Dừng một chút, bà không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Phải rồi, lúc trưa đang nói giữa chừng chuyện của Lan Lan.. rốt cuộc tình huống thế nào? Mau nói cho ta biết! Không được giấu diếm!"

Nói xong, bà lo lắng kéo tay áo của Diệp Đình Thâm.

"Bác gái!" – Diệp Đình Thâm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn vào mắt bà Lục Mẫn Hoa mấy giây, khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: "Chúng ta vào thư phòng rồi nói đi!"

"Được!" – Thấy điệu bộ của Diệp Đình Thâm, bà Lục Mẫn Hoa cũng nghiêm túc đi theo, trong lòng càng thêm bất ổn.

Mặc dù thư phòng mở cửa sổ, nhưng Diệp Đình Thâm vẫn cảm thấy buồn bực khó tả, yên lặng đem báo cáo kiểm tra sức khỏe cùng một phần báo cáo tổng thể khác đưa đến tay bà Lục Mẫn Hoa, lúc này mới nhận ra, giọng điệu của mình rất nặng nề, rất thấp: "Bác gái, đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của Khinh Lan!"

Bà Lục Mẫn Hoa không kịp chờ đợi, lúc nhìn thấy kết quả chẩn đoán, không thể tin vào mắt mình!

Một thời giấy mỏng manh, thời khắc này lại trở nên vô cùng nặng nề, bà nghe được giọng mình có chút run rẩy:

"Đây là.. thật sao?"

Nhìn thấy Diệp Đình Thâm khó khăn gật đầu, bà cảm thấy mí mắt có chút ê ẩm, trong lòng nặng trĩu.

Con gái của bà, không phải vấn đề gì khác, thế mà, lại thuộc đáy huyệŧ lạnh! Đại khái xác suất mang thai là không thể..

Toàn thân bà Lục Mẫn Hoa suýt chút nữa ngã xuống đất.

May mắn Diệp Đình Thâm nhanh tay lẹ mắt, đỡ được bà.

"Lan Lan, nó, nó vẫn chưa biết sao?" – Bà Lục Mẫn Hoa ém lại giọt nước mắt sắp rơi xuống, ép buộc mình phải kiên cường, chỉ là trong lòng vẫn chưa thể tiếp nhận nổi.

"Con không nói cho cô ấy biết." – Diệp Đình Thâm lắc đầu, nhớ tới lời chuyên gia, anh nói tiếp: "Bác gái, bác sĩ nói triệu chứng đáy huyệŧ lạnh này của Khinh Lan cần phải điều trị bằng thuốc đông y, vả lại mỗi ngày cần phải pha lẫn cùng với cháo. Có thể phiền bác sau này, mỗi ngày nấu canh, bỏ thuốc đông y vào cho cô ấy dùng, cách này sẽ hiệu quả hơn! Đợi khi điều dưỡng có kết quả, lúc đó nói cho cô ấy biết sẽ tốt hơn!"

Cho đến hiện tại, Diệp Đình Thâm cũng không dám tưởng tượng nổi, lỡ như Khinh Lan của anh biết chuyện sẽ trở thành dạng gì! Trong lúc tình cờ, Giang Nhiễm Nhiễm nói ra, Lục Khinh Lan quả thật rất thích con nít!

"Bác gái.." – Diệp Đình Thâm liếm đôi môi hơi khô của mình, miễn cưỡng cười cười nhìn bà Lục Mẫn Hoa: "Bác sĩ nói vẫn còn hy vọng điều trị! Chỉ là không biết thời gian xa vời đến bao lâu, coi cũng sẽ không từ bỏ. Cho nên, bác gái, bác cũng đừng nên từ bỏ, được không?"

"Ta biết.." – Nước mắt bà Lục Mẫn Hoa bỗng nhiên rơi xuống, bà tự trách mình nhìn Diệp Đình Thâm, giọng nói đều ngập tràn ảo não: "Quả thật, trước lúc sinh Lan Lan, bác sĩ cũng đã từng đề cập đến với ta, khả năng sau này con bé sẽ bị đáy huyệŧ lạnh, là do ta sơ suất.."

"Bác gái! Không trách bác, chứng đáy huyệŧ lạnh này của Khinh Lan vốn dĩ rất khó phát hiện ra!" – Nhìn thoáng thời gian, Diệp Đình Thâm thở dài: "Bác gái, đột nhiên con rất hối hận, những chuyện này không cần phải để bác lo lắng!"

"Không nói ra cũng không chắc con sẽ giữ được bao lâu! Lão gia tử hai nhà đều mong chờ mỏi mòn một đứa cháu!" – Bà Lục Mẫn Hoa bất lực khoát khoát tay, cố gắng làm cho mình bình thường trở lại: "Ta sẽ từ từ nấu canh cho con bé, con cứ yên tâm đi! Thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta nên ra ngoài đi, đừng để Lan Lan nghi ngờ!"

Nói xong, bà Lục Mẫn Hoa đi ra cửa, lúc ngón tay chạm lên tay cầm, đưa lưng về phía Diệp Đình Thâm an ủi:

"Đình Thâm à, ta biết con cũng không thể chịu được, bất quá, mặc kệ kết quả sau cùng thế nào, con phải tin tưởng Lan Lan! Con bé so với tưởng tượng của chúng ta đều mạnh mẽ, kiên cường hơn rất nhiều!"

Lúc ăn cơm, Diệp Đình Thâm và bà Lục Mẫn Hoa ai cũng không để lộ điểm kỳ quái, vẻ ngoài giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngược lại Lục Khinh Lan ăn cơm nhà nấu rất suиɠ sướиɠ, vì buổi trưa ăn không nhiều, hiện tại lại có cơm ngon, sợ bị người khác giành ăn, hung hăng gắp thức ăn vào chén, ông Tô Chi Giang nhìn thấy, cười lớn.

Ăn cơm xong, cả nhà quây quần bên nhau lúc lâu, Lục Khinh Lan mới đứng dậy quyến luyến không rời, nói lời tạm biệt với cha mẹ.

Bà Lục Mẫn Hoa đưa cô ra cổng, định nói gì đó lại thôi, cuối cùng cũng chỉ dặn dò vài câu nhớ ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya, chú ý sức khỏe.

Lục Khinh Lan cũng không nhận ra điểm kỳ lạ trên người bà, cười hì hì đồng ý.

Lúc trở về nhà mình, Lục Khinh Lan tắm rửa xong liền nằm trên giường đọc tiểu thuyết, không qua bao lâu liền ngủ thiếp đi, lúc mơ mơ màng màng, cô chỉ cảm thấy Diệp Đình Thâm cầm sách rút ra.

Cô cũng không biết Diệp Đình Thâm đã nhìn chằm chằm mình rất lâu, cũng không biết bên phía Tô gia, mẹ của cô cũng đã một đêm mất ngủ.

(aiyo, đoạn này làm ta nhớ tới ông chú chân dài Ha Soo Young và cô gái nhỏ Oh Jin Ah trong phim Vinh quang gia tộc 2008 ghê! Jin Ah cũng bị vô sinh mà không biết, lúc bị đau ruột thừa, được mẹ kế của Soo Young đưa đi bệnh viện, sẵn tiện làm kiểm tra sức khỏe tổng quát mới biết được là Jin Ah bị vô sinh! Mà ước mơ của Oh Jin Ah chính là được làm mẹ, cho nên chú Soo Young nói với mẹ kế đừng tiết lộ cho Jin Ah biết, sợ cô đau lòng! Chú Soo Young về nhà nói với ông nội là mình bị vô sinh để bảo vệ Jin Ah vì cô sẽ trở thành dâu trưởng, áp lực này chú không muốn cô phải gánh chịu! Còn đi thừa nhận với Jin Ah là mình bị vô sinh nữa! Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra! Sau này Jin Ah vô tình nhận được giấy kiểm tra sức khỏe mới phát hiện chú Soo Young nói dối, khóc quá trời khóc, hai người ôm nhau, thông cảm cho nhau! Cuối cùng họ xin hai đứa trẻ bị bỏ rơi về nhận làm con mình!

Dịch đến đoạn này, ta có chút xúc động! Haha thông cảm cho ta nhiều chuyện nha)

Vừa mới rạng sáng hôm sau, Lục Khinh Lan đã bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

Cô mắt nhắm mắt mở, căn bản không để ý đến là ai gọi tới.

Nhưng không mấy vài giây, bỗng nhiên cô ngồi bật dậy, mở to hai mắt, tay phải nắm chặt điện thoại, rống to:

"Anh nói cái gì?"