Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 270: Động đến người của anh, phải trả giá thật lớn!



Đường Khang Mặc cứng ngắc quay đầu lại, hắn chưa từng gặp phải trạng thái khẩn trương, sợ hãi như lúc này, tựa như chỉ cần lên tiếng một cái, sẽ bị viên đạn cuồng loạng bắn cho tan xác.

Hắn nghe âm thanh nhìn lại, mới phát hiện hai chữ vừa rồi được phát ra từ người đàn ông đứng bên cạnh Lục Khinh Lan kia.

Hiện tại hắn tựa như nhận ra điều gì. Ánh mắt của người đàn ông này, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, thật là đáng sợ! Toàn thân người đó toát ra một cổ khí thế, áp bức cưỡng chế, làm cho hắn thấy được, cho dù có anh rể là Bí thư cũng sẽ không làm được gì.

Chỉ liếc mắt tới Diệp Đình Thâm, Đường Khang Mặc chảy mồ hôi ròng ròng, cả người đều run lên!

Diệp Đình Thâm lạnh lùng liếc nhìn hắn, cố hết sức ôm chặt người trong lòng, quay sang nói với Hạ bí thư đứng ngoài cửa: "Hạ bí thư, hắn là người thân của anh sao?"

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi thông thường, Hạ bí thư lại nghe thấy trong giọng của Diệp Đình Thâm vô cùng uy nghiêm, uy thế bức người!

Từ lúc bị Đường Khang Mặc chỉ điểm, Hạ bí thư thầm chửi mắng hắn không biết bao nhiêu lần. Vừa mới nhậm chức không lâu, tự nhiên gặp phải loại chuyện này, mà mấu chốt chính là, đang có rất nhiều người cùng chứng kiến, sợ rằng sau này muốn làm khó Diệp Đình Thâm cũng sẽ gặp không ít khó khăn!

Thế nhưng còn có thể làm sao nữa, ai bảo tên kia lại là em vợ của hắn!

"Đúng vậy, Diệp thị trưởng!"

Hạ bí thư cố gắng không để cho mình mất bình tĩnh, không chút hoang mang bước vào, nhìn Đường Khang Mặc đang thất thế, cố ý làm như không nhìn thấy sự cầu cứu trong đáy mắt hắn. Hạ bí thư biết, mình không được biểu hiện thiên vị, ít nhất là hiện tại!

"Tốt! Xem ra Hạ bí thư là người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không vì tình riêng mà bị ảnh hưởng." – Diệp Đình Thâm vẫn treo y nguyên một nụ cười lạnh nhạt, đáy mắt xẹt qua một tia châm chọc, thanh âm uy nghiêm vang lên lần nữa: "Trương cục trưởng, đưa người đi! Không được đối xử bất công hay thiên vị nào, như thế sẽ làm bất lợi cho danh tiếng của Hạ bí thư, dù sao Hạ bí thư cũng mới nhậm chứ, rõ chưa?"

"Diệp thị trưởng, ngài yên tâm, giao cho tôi!" – Trương cục trưởng bị điểm danh, âm thầm gật đầu, gọi thủ hạ đến đưa người đem đi.

Trương cục trưởng hiểu rõ Diệp Đình Thâm nói bóng gió chuyện gì, không cần nhắc nhở cũng biết được. Dù sao có nhiều người nhìn thấy như thế, hơn nữa, người ngoài còn không biết, Trương cục trưởng sao có thể không rõ cho được? Diệp Đình Thâm đang ôm trong lòng chính là Diệp phu nhân, quan trọng như xương tủy! Đường Khang Mặc lần này rốt cuộc tới số rồi!

Nghe đến đích danh Diệp thị trưởng, Đường Khang Mặc rơi vào bối rối, ba hồn sáu phách cũng bị hù cho chạy tán loạn, còn thế nào nữa? Người này lại là Thị trưởng nha!

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, thôi xong!

Đợi có người tới bắt mình, hắn ra sức giãy dụa, luôn cao ngạo, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch nhìn mấy người kia: "Buông ra! Đừng đụng tôi! Anh rể! Anh rể! Mau cứu em đi!"

Thế nhưng, anh rể của hắn, từ đầu tới cuối cũng không nhìn tới, trên mặt vẫn giữ điềm tĩnh, thật giống như xem mình thành kẻ xa lạ.

Chỉ bất quá hắn không thấy được, bàn tay chắp sau lưng của Hạ bí thư đang nắm chặt, gân xanh lộ hết lên trên.

Trương cục trưởng đem hết mọi người rời đi, cả Tiểu Cố, trước hết đi Bệnh viện, sau đó phái người ở ngoài canh chừng, dù sao chuyện này cũng xem như đặc thù, đợi người bị thương được bác sĩ kiểm tra xong, mới tiến hành tra hỏi.

Diệp Đình Thâm đưa Lục Khinh Lan cùng tới Bệnh viện, anh lo lắng, Quách Diệp Lỗi cũng đi theo. Những người khác trước hết tản ra, còn về phần Hạ bí thư, không cần để mắt tới, không ai có can đảm tiếp cận công khai vào lúc này.

Vừa lên xe, Diệp Đình Thâm đã gọi điện ngay cho Cố Lăng Tu:

"Có thể gọi vị bác sĩ hôm trước tới thẳng Bệnh viện không?"

"Lan Lan xảy ra chuyện sao?" – Cố Lăng Tu vừa nghe đã phát hiện điểm kỳ quái, nhíu mày khẩn trương, lo lắng, không đợi Diệp Đình Thâm trả lời, đã lập tức nói: "Tôi sẽ gọi cô ấy tới, anh chịu khó đợi một lát!"

"Được." – Diệp Đình Thâm chớp mắt một cái, cúp điện thoại, sau đó càng ôm Lục Khinh Lan chặt hơn, âm thanh dịu dàng hỏi cô: "Khinh Lan, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được không?"

Từ lúc Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan ra khỏi phòng ăn đến giờ, cô vẫn cắn chặt môi, thân thể có chút run rẩy, cho nên anh muốn Cố Lăng Tu gọi vị bác sĩ quân y kia tới.

Trạng thái của Lục Khinh Lan giống như lần trước, lúc anh bế cô từ nhà xưởng bỏ hoang đi ra!

"Khinh Lan.." – Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng vịn chặt bả vai cô, cố gắng tăng thêm chút lực, anh cầm tay cô, âm thầm thở dài, nói: "Nói vài lời với anh được không? Anh rất lo cho em! Tối nay chúng ta còn phải đi xem phim, vé xem phim anh cũng đã mua xong. Sau đó chúng ta sẽ đi ăn, em muốn ăn gì? Nhà hàng vịt quay lần trước thế nào? À, có một quán cay Tứ Xuyên mới mở cũng khá ngon!"

Quách Diệp Lỗi đang lái xe, len lén nhìn hai người họ trong gương, thực sự hận không thể hung hăng đánh tên kia một trận!

"Đình Thâm.." – Ngón tay Lục Khinh Lan khẽ động, thân thể không còn quá cứng ngắc nữa, chỉ là âm điệu có hơi trầm thấp, hầu như không nghe rõ: "Em không sao, anh đừng lo!"

Thấy cô đã chịu mở miệng, Diệp Đình Thâm thở phào nhẹ nhõm:

"Khinh Lan, anh ở cạnh em!"

Sợ cô lại suy nghĩ miên man, Diệp Đình Thâm lặng lẽ đổi chủ đề khác, sau đó đến thẳng Bệnh viện.

Lúc đến phòng bệnh VIP, Cố Lăng Tu và bác sĩ cũng đã tới.

Ngô viện trưởng dẫn theo bác sĩ đến kiểm tra, xác định trên người cô không có vết thương nghiêm trọng, liền giao cho mỹ nữ quân y, đám người Diệp Đình Thâm chờ đợi bên ngoài.

"Tứ ca, Lan Lan sẽ không có chuyện gì đâu! Cô ấy kiên cường như thế mà!" – Cố Lăng Tu đến bên cạnh Diệp Đình Thâm, từ lúc Ngô viện trưởng kiểm tra xong, Cố Lăng Tu nghe Quách Diệp Lỗi kể lại sự tình, trong lòng có chút bốc hỏa, híp mắt, thanh âm lạnh lùng: "Tứ ca, chuyện này để tôi xử lý là thích hợp nhất. Anh yên tâm đi!"

Dám mưu tính Lan Lan, để xem tên kia sẽ bị thân bại danh liệt cỡ nào, từ nay về sau đừng hòng được giới giải trí chào đón nữa!

Diệp Đình Thâm biết lời Cố Lăng Tu có đạo lý, Cố Lăng Tu dùng thân phận Cố thiếu gia đứng ra xử lý là phù hợp, cho nên anh không phản đối, trầm ngâm một lát liền nói: "Còn có người đứng phía sau."

Lúc Đường Khang Mặc bị bắt đem đi, thoáng nhìn qua sự hốt hoảng của hắn, Diệp Đình Thâm đã đoán được, anh để Từ Thừa thay mình kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng đã phát hiện ra camera mini trong một góc khuất.

Cho nên Diệp Đình Thâm đã biết, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, phía sau nhất định có người chủ mưu.

Bất quá, mặc kệ kẻ đứng sau là ai, nếu dám động đến người của anh, đều phải trả giá thật lớn!

Khi mỹ nữ quân y bước ra, nói không vấn đề gì, không cần lo lắng, ngủ một giấc sẽ tốt thôi. Lúc này Diệp Đình Thâm mới yên tâm, phân phó vài lời cho Cố Lăng Tu, sau đó nhấc chân đi vào phòng.

Lúc Lục Khinh Lan tỉnh lại, đã gần ba giờ chiều, cô không biết trong lúc mình đang mê man, bên ngoài ra xảy ra biến hóa trời long đất lỡ.

Mở mắt một cái, cô đã thấy Diệp Đình Thâm đang ngồi trên ghế salon chăm chú xem văn kiện, bộ dạng rất thu hút.

Cô khẽ nhúc nhích môi, vô cùng khát nước:

"Đình Thâm, em muốn uống nước.."

"Khinh Lan!" – Diệp Đình Thâm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lập tức để văn kiện xuống, đi rót một ly nước ấm, đỡ cô ngồi dậy, bưng ly nước đưa đến bên môi cô, nói: "Uống từ từ thôi, uống hết anh rót nữa!"

Lục Khinh Lan dốc một hơi uống cạn, thấy anh định đi rót thêm cho mình, cô kéo tay anh lại, giống như làm nũng, có chút oán trách:

"Đình Thâm, không uống nữa! Em không phải trâu bò!"

Thấy cô nói đùa mình, Diệp Đình Thâm bật cười, sờ sờ đầu cô:

"Được, khi nào khát sẽ uống tiếp!"

Đặt ly nước xuống bàn, Diệp Đình Thâm ngồi lại bên giường, ôm chặt cô vào lòng, cái gì cũng không làm, chỉ đơn giản ôm cô như thế.

Toàn thân được hơi thở của anh bao phủ, Lục Khinh Lan buông lỏng, khóe miệng mỉm cười, tựa vào lòng anh, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn hưởng thụ phần ấm áp này.

Một lúc lâu, cô mới mở miệng:

"Đình Thâm, Tiểu Cố không sao chứ?"

"Không có gì đáng ngại, má trái bị sưng lên, thoa thuốc một chút! Anh đã nói với Tiểu Lỗi, đợi thẩm vấn xong sẽ đưa cô ấy về, em yên tâm đi!"

Diệp Đình Thâm vừa nói, vừa giơ tay giúp cô sửa lại vài sợi tóc rối.

Lục Khinh Lan gật đầu, lập tức mím môi nói:

"Đình Thâm, em nghi ngờ có người đứng sau Đường Khang Mặc, bắt hắn làm như thế!"

Lục Khinh Lan tự ngẫm nghĩ lại chuyện phát sinh ngày hôm nay, phát hiện có rất nhiều chỗ kỳ quái. Tỷ như, sao cửa phòng ăn lại bị khóa? Sao không có một phục vụ viên nào đi tới? Quy củ của nhà hàng Đế Hào cô cũng có biết một chút, tùy vào vị trí phòng ăn, cũng hoàn toàn không có khả năng bị xao lãng như vậy. Vả lại, những lời Đường Khang Mặc nói, cũng làm cho cô đoán được, mọi chuyện đều nhắm vào mình.

Diệp Đình Thâm lẳng lặng nghe cô nói, khóe miệng anh nhếch lên, tất cả phẫn nộ đều liên tục dồn vào một chỗ:

"Khinh Lan, em yên tâm!"

Tựa như cảm nhận được tâm ý phía sau của anh, Lục Khinh Lan xoay người, nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào anh:

"Đình Thâm, anh đừng tự trách, chuyện này chúng ta không ai biết trước được, sau này em sẽ cẩn thận hơn. Đừng lo lắng! Em không sao đâu!"

"Được rồi, anh biết rồi!" – Diệp Đình Thâm ý cười đầy mắt, nắm chặt tay cô đặt trên mặt mình, yêu thương cô đang lo lắng cho mình: "Có đói bụng không? Để anh ra ngoài mua chút gì đó? Trên người còn khó chịu ở đâu không?"

"Không đói, cũng không khó chịu!" – Lục Khinh Lan lắc đầu, hướng thẳng đôi môi của anh hôn một cái, sau đó làm nũng nói: "Trên đường tới bệnh viện, anh nói tối nay đưa em đi xem phim, đi ăn cơm, nói lời giữ lời a?"

"Đương nhiên!" – Diệp Đình Thâm đưa tay sờ sờ lên đôi môi vừa bị hôn, trong mắt tràn đầy ý cười, cố ý nói nhỏ vào tai cô, giọng điệu không đứng đắn: "Xem phim, ăn tối xong, chúng ta còn phải làm đại sự, có người nói, đây là lúc tình cảm thăng hoa nhất.."

Lục Khinh Lan không biết ăn học kiểu nói chuyện này ở đâu, lập tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh, lầm bầm:

"Cầm thú, Diệp hồ ly!"

Trước khi xuất viện, Diệp Đình Thâm vẫn không yên tâm, để bác sĩ kiểm tra lại một lần, xác định không có việc gì sau đó mới xuất hiện. Dắt cô đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo, sau đó đi đến rạp chiếu phim, làm cho Lục Khinh Lan vui vẻ cười nhạo anh, thị trưởng hôm nay bỏ việc!

Bởi vì tính chất công việc, số lần đi xem phim của hai người đếm trên đầu ngón tay, cho nên lần này Lục Khinh Lan rất quý trọng cơ hội! Hai người giống như đôi tình nhân trẻ trung cuồng nhiệt, mua bắp rang, mua thức uống, vô cùng thích thú.

Sau khi xem xong phim, hai người lên tầng trên, một nhà hàng thịt quay, Lục Khinh Lan ăn rất ngon miệng.

Đến khi về nhà đã gần mười giờ tối, thấy hai có hai người đứng đợi trước cửa nhà, nhất thời Lục Khinh Lan căng thẳng, nóng ruột chạy tới.