Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 21: Triệu tập cuộc họp đột xuất



Diệp Đình Thâm nhẹ giọng nói, vẫn không quên ôn nhu nhìn người bên cạnh, khi quay đầu lại, sắc mặt đã trở nên băng lãnh và lạnh lùng!

“Người phụ nữ của tôi, cậu không được phép nói nhảm.”

Mạc Dương nhìn anh khó hiểu, cảm giác toàn thân đều lạnh lẽo.

Diệp Đình Thâm rời đi không lâu, Lục Khinh Lan đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ cơ quan, nói rằng ngày kia có một cuộc họp quan trọng, bảo cô nhanh chóng nghỉ phép trở về.

Lục Khinh Lan không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đặt vé máy bay ngày mai trở về.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao tổng biên tập đột nhiên triệu tập cuộc họp đột xuất?” Lục Khinh Lan mới ghé qua phòng nhân sự sau nghỉ phép xong liền chạy đến phòng dự họp. Vội vàng nhìn lướt qua, phát hiện ra rằng các chủ quản bộ môn của các phòng ban đều đã có mặt, tranh thủ thời gian ngồi xuống, cô thì thầm hỏi cô bạn đồng nghiệp thân cận Thái Tiêu Á: “Bây giờ là lúc diễn ra cuộc họp thường kỳ sao?”

Nghe hỏi, Thái Tiêu Á bất giác đảo mắt, bĩu bĩu môi, ra hiệu cho Lục Khinh Lan nhìn qua chỗ Mạc Dương bên đối diện:

“Cuộc họp thường kỳ cái khỉ gì, chỉ là bổ nhiệm nhân sự thôi, giá trị của người ta không giống chúng ta. Không chỉ là biên tập viên tiềm năng mà còn là chủ biên của tạp chí Kuiyu, trước sau cũng trở thành con rể ngoan của nhà bên kia. Em còn chưa biết đâu, Thẩm Bội Bội, con nhỏ trà xanh Tuesday sau khi đá em ra đã thăng chức thành công, lại là em gái ruột của ông chủ lớn Thẩm tổng ở chỗ chúng ta. Cái này thật đúng là, Phượng Hoàng nam xứng đôi cùng Khổng Tước nữ*!”

(*凤凰男还真是配孔雀女 – phượng hoàng nam xứng đôi cùng khổng tước nữ: ý nói thân phận nam nữ không tương xứng, giữa trai lao động nghèo nông thôn với phụ nữ thành thị hiện đại. Nhược điểm của gã nam nhân đó là: keo kiệt, nhạy cảm (tính đàn bà), kém cỏi, kiêu ngạo. Trong tình huống này, ý nói cặp đôi này không xứng.)

Thái Tiêu Á là người thẳng thắn, nhanh mồm nhanh miệng, lời nói trào phúng, châm chọc, xem thường, nói như thế về Mạc Dương cùng Thẩm Bội Bội xem ra còn giữ chút thể diện cho bọn họ.

Trả lời xong, mới phát hiện người bên cạnh đang sững sờ.

“Lan Lan, chị... chị không cố ý đâu…” Thái Tiêu Á tự trách mình không biết giữ mồm, thận trọng nói, “Hai ngày nay ở công ty, hai bên ra vào vô cùng thân mật… cho nên…”

Thấy cô không có phản ứng, Thái Tiêu Á lại đem vài phiên bản chuyện tình tay ba được truyền tay nhau trong công ty kể ra.

Lục Khinh Lan sửng sốt một chút, đầu óc rối rắm một hồi, rốt cuộc cũng nắm được mấu chốt, bắt được trọng điểm, hoá ra mọi người đã biết chuyện riêng của mình hết rồi.

Thảo nào cứ cảm thấy ánh nhìn của đồng nghiệp khác đối với cô có chút thương cảm, thậm chí một vài người còn cười trên nỗi đau của người khác.

Nhớ tới ngày hôm đó ở khách sạn, nghe ra những lời kia, cuối cùng cô cũng hiểu ra được sự tình. Sau đó không nhịn được, tự giễu trong lòng, Lục Khinh Lan mày xem đi, đây chính là người đàn ông mà mày từng mù quáng ngưỡng mộ, quả nhiên lời của Diệp Đình Thâm không sai chút nào.

Thái Tiêu Á liếc nhìn Lục Khinh Lan một cái, thấy cô không nói gì, tưởng cô vẫn còn buồn chuyện cũ, lập tức mềm lòng: “Em đừng buồn. Chị Tiêu Á đây sẽ giới thiệu cho em vài người tốt!”

“Chị mơ đi. Em đang tốt lắm.” Lục Khinh Lan biết cô đang hiểu lầm, cũng không muốn giải thích, cười cười khều khều vào cánh tay cô ấy, “Tổng biên tập tới.”

Cửa phòng họp mở ra, tổng biên tập Tưởng Thiên Lâm cầm theo biểu tượng mặt Poker đi vào, quét mắt một vòng, trong phòng đột nhiên im lặng.

Không hiểu sao, Lục Khinh Lan luôn cảm thấy tổng biên tập nhìn đến mình có chút tức giận. Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền bác bỏ ý nghĩ này. Gần đây cô không phạm bất kỳ sai lầm nào, chắc chắn là nhìn nhầm thôi.

“Cuộc họp hôm nay có hai chuyện cần tuyên bố.”

Đi thẳng vào vấn đề chính là phong cách làm việc của Tưởng Thiên Lâm.

“Thứ nhất trong lần đánh giá gần đây, tác phẩm xuất sắc mà Mạc Dương chịu trách nhiệm sản xuất, sau khi thảo luận kỹ càng, việc thăng chức lên vị trí chủ biên là hoàn toàn xứng đáng.” Dứt lời quay đầu nhìn sang chỗ Mạc Dương, “Mạc Dương, phát biểu vài câu đi, mọi người cùng hoan nghênh nào.”

Lời Tưởng Thiên Lâm vừa dứt, bên dưới liền vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Lục Khinh Lan máy móc vỗ tay theo tiết tấu, lặng lẽ nhìn Mạc Dương đang hừng hực gió xuân cách đó vài bước, trong đầu nghĩ đến câu nói “xứng đáng” của tổng biên tập, căn bản liền không muốn nghe đến giọng của anh ta.

Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, Mạc Dương cũng đã phát biểu xong, Tưởng Thiên Lâm lại tiếp tục nói:

“Theo truyền thống trước nay của chúng ta, hãy cùng xem qua vài tác phẩm ưu tú để cùng học hỏi lẫn nhau.”

Lời vừa dứt, Thư ký Trương liền bật màn hình máy chiếu lên.

Tâm tình của Lục Khinh Lan không tốt nên cô tuỳ ý nhướng mi, thản nhiên nhìn tác phẩm, nhưng lại không thể tin được, mở to hai mắt nhìn.