Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 173: Trừng phạt người kia



"Lan Lan! Theo mẹ cùng anh con về nhà!" Trong lòng bà Lục Mẫn Hoa vừa tức giận, vừa gấp gáp, càng không để cho Diệp Đình Thâm có nửa cơ hội giải thích, tự mình nhanh chóng quyết định: "A Viễn, mau đi làm thủ tục xuất viện cho con bé!"

"Bác gái!"

"Mẹ!"

Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan cùng nhau lên tiếng, nhưng bà Lục Mẫn Hoa vẫn giữ nguyên quyết định như thế. Trước khi đi, bà còn nhìn chằm chằm Diệp Đình Thâm, nói:

"Đình Thâm, chuyện lần này tôi thật sự tức giận. Lan Lan là con gái tôi, từ nhỏ đến lớn chưa từng rơi vào trạng thái nguy hiểm nào như vầy!"

Nói xong từ chối luôn đề nghị đưa ra xe của Diệp Đình Thâm, một tay ôm lấy Lục Khinh Lan đi trước, còn Tô Viễn ở phía sau gom hết đồ đạc của cô, hoàn toàn không cho đôi trẻ một chút cơ hội nói chuyện.

"Đình Thâm!.." – Cách cánh cửa kính, Lục Khinh Lan trầm giọng gọi tên anh, bất đắc dĩ im lặng cho đến lúc xe lăn bánh.

Diệp Đình Thâm thấy rõ khẩu hình miệng của cô, cô nói rằng:

"Đình Thâm, em chờ anh."

* * *

Về đến nhà, Lục Khinh Lan cười nũng nịu:

"Mẹ! Tối nay cho con ăn gì đây? Canh móng heo hầm à? Mẹ nhớ cho nấm hương vào nha!"

Nhưng từ lúc bước vào cửa đến giờ, bà Lục Mẫn Hoa vẫn trầm mặc, không lên tiếng, tự động mặc tạp dề, đi thẳng vào bếp, giống như xem Lục Khinh Lan là không khí, hoàn toàn khác với người trong bệnh viện lúc nãy.

Tô Viễn nhún vai nhìn cô, ra hiệu mẹ đang rất tức giận, nhanh đi dỗ dành.

Lục Khinh Lan gật đầu, cố ý rón rén đi vào trong bếp, đứng nhìn mẹ mình. Bà Lục Mẫn Hoa đang chuẩn bị hầm món canh móng heo mà cô ngày đêm mong nhớ!

"Mẹ.." – Hít mũi một cái, cô xông tới, ôm sau lưng bà Lục Mẫn Hoa, đặt cằm lên vai bà, giống như hồi còn bé, nói: "Đừng vậy mà! Mẹ đừng giận con chứ?"

Nghiêng đầu, Lục Khinh Lan tinh nghịch hôn má bà một cái, cười ha hả:

"Con cực kỳ yêu thương mẹ đại nhân! Mẹ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đại lượng bỏ qua cho con đi, có được không?"

Thật ra bà Lục Mẫn Hoa sớm đã không còn tức giận nữa.

Bà chỉ cảm thấy đau lòng cho con gái ngốc nghếch của mình, cô chịu bao nhiêu tổn thương, bà là mẹ, chắc chắn đều nhìn thấu hết. Mà một khi đã nhìn thấu, sao có thể dễ chịu cho được?

Thấy bà cứ làm lơ mình không nói gì Lục Khinh Lan dùng khổ nhục kế, thừa dịp bà xoay người tìm đồ, cố ý giả bộ cong người xuống, khoa trương kêu đau:

"Axxx, đau quá.."

"Sao vậy? Đau ở đâu?" – Bà Lục Mẫn Hoa quả nhiên trúng kế, vội vàng ném hết đồ vật trong tay, xem xét cô từ trêи xuống dưới.

Cuối cùng thấy vẻ mặt cô có chút đắc ý, lúc này mới biết mình bị sập hố:

"Cho con đau chết luôn đi! Đáng đời!"

Lục Khinh Lan tranh thủ thời gian, nói:

"Mẹ! Con sai rồi mà! Mẹ đừng nóng! Tức giận da sẽ nhăn nheo đó!"

"Hừ!" – Bà Lục Mẫn Hoa cũng thuận thế mở miệng: "Được rồi! Bỏ đi! Con có sai cái gì đâu chứ? Chuyện này liên quan gì đến con đâu?"

"Đương nhiên là có rồi!" – Lục Khinh Lan nghe xong, nắm bắt cơ hội giải thích, không chút chậm trễ: "Mẹ đã hiểu lầm Đình Thâm rồi! Người bắt con lần này chính là đồng nghiệp cũ ở Tạp chí Kuiyu! Lúc đầu cô ta cùng con đấu tranh vị trí Phó chủ biên, bị con dẫn trước, nên cô ta rất khó chịu. Sau này lại xảy ra vô số chuyện hiểu lầm, cô ta biết con quan tâm nhất là Thụy Thượng Chi Vận, cho nên muốn phá con.."

"Mặc kệ thế nào! Chuyện này Diệp Đình Thâm không thể trốn tránh trách nhiệm! Con ở cạnh nó, ngay cả bảo vệ con nó cũng không làm được sao?"

Tô Viễn đứng ở cửa nghe Lục Khinh Lan nói câu trêи, giống như đang giúp anh ta chuộc lỗi, không thể nhịn được, trực tiếp xen vào:

"Một người đàn ông nếu không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu thì làm được trò trống gì? Tiểu Lan, đến nước này em còn bênh vực anh ta sao?"

"Ca!" – Lục Khinh Lan dậm chân, quay đầu nhìn thấy bà Lục Mẫn Hoa vừa mới dịu xuống một chút đã bị câu nói này của Tô Viễn làm nghiêm trọng đi, Lục Khinh Lan gấp rút, cố gắng không ngừng tự nhắc bản thân phải tỉnh táo, tỉnh táo, bây giờ không phải lúc bị xúc động!

"A Viễn nói rất đúng!" – Bà Lục Mẫn Hoa trầm tư rất lâu, cuối cùng liếc nhìn cô một cái: "Không cho phép con nói giúp nó nữa."

"Mẹ!" – Lục Khinh Lan vừa lắc lắc cánh tay bà, vừa cố gắng nói rõ ràng nhất: "Con không phải nói giúp anh ấy, cũng không có ý nói tốt cho anh ấy trước mặt mẹ!"

Nghe xong, bà Lục Mẫn Hoa và Tô Viễn hơi sững sờ. Lục Khinh Lan nói tiếp:

"Con chỉ muốn đem chân tướng sự thật nói cho hai người được rõ thôi! Bất quá, mẹ nói đúng! Phải để người kia bị trừng phạt chứ? Được thôi, con không nhắc tới chuyện này nữa! Tối nay ăn gì vậy, con đói quá.."

Mặc dù bà Lục Mẫn Hoa có chút khó hiểu, nhưng trong lòng cũng đã dịu lại rất nhiều. Còn may, trong mắt con gái bà không chỉ có mỗi Diệp Đình Thâm, vẫn còn đủ sáng suốt để phân biệt.

Nếu Lục Khinh Lan bênh vực Diệp Đình Thâm, chẳng phải liền giống như con gái gả ra ngoài đã giống như bát nước đổ đi sao? Nếu là như thế, bà Lục Mẫn Hoa sẽ càng thêm tức giận. Nghĩ thế, nên bà cố ý điều chỉnh cảm xúc, phất phất tay:

"Được rồi, được rồi! Không nhắc nữa! Con mau về phòng nghỉ ngơi đi! Đừng đứng đây cản trở nữa."

"Mẹ ghét bỏ con làm vướng chân vướng tay hay sao? Ô hô, được rồi được rồi, con đi!"

Che mặt, nhìn Lục Mẫn Hoa một cái, Lục Khinh Lan cười đắc ý, sau đó bước ra ngoài.

Mà Tô Viễn thấy bộ dạng của cô, trong lòng có chút phức tạp, nhớ lại câu nói kia của Diệp Đình Thâm, vẫn cứ lãng vãng trong đầu không đi, tâm trí lại bị dày vò hết lần này đến lần khác.

Khóa cửa phòng lại, Lục Khinh Lan nằm trêи giường, toàn thân mệt mỏi rã rời, nhưng cố gắng thế nào cũng không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh Diệp Đình Thâm lại xuất hiện trong đầu cô.