Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 172



"Tiểu Lan!" – Tô Viễn khó chịu, gọi tên cô, trong lòng vô cùng buồn bực, ngay cả lời nói cũng đem theo một chút ghen tuông: "Em gái xảy ra chuyện, sao anh trai lại không nên đến?"

"Không phải, ca, em không có ý này!" – Thấy Tô Viễn đang hiểu Lầm, Lục Khinh Lan vội vàng khoát tay, cũng không để ý đến vẻ khác thường của anh ta: "Em chỉ cảm thấy hơi lạ, tại sao anh biết em ở đây mà đến?"

Nói xong, âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, lại nhìn Tô Viễn đứng xa xa, có chút chột dạ: "Tiểu Lan! Em.."

Diệp Đình Thâm đứng lên, cắt ngang:

"Khinh Lan cần nghỉ ngơi. Có gì muốn nói, chúng ta ra ngoài nói."

Nghe vậy, thần sắc Tô Viễn có chút phức tạp, cuối cùng miễn cưỡng đáp:

"Được! Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn tìm anh."

"Đình Thâm?" – Lục Khinh Lan không đoán được hai người này sẽ nói chuyện tốt gì, cô còn nhớ rõ lần bị thương ở nhà, bọn họ suýt chút động thủ với nhau, lần này lỡ như..

"Không có gì đâu! Em đừng lo lắng." – Diệp Đình Thâm vỗ vỗ tay cô, cười nói: "Nếu thấy chán thì đọc tạp chí một lát, anh sẽ không đi xa đâu, đứng ngoài cửa nói chuyện, được không?"

"Được rồi!" – Đối diện ánh mắt anh, Lục Khinh Lan không còn lo lắng nhiều nữa, quay đầu, nhẹ giọng gọi Tô Viễn một tiếng: "Ca.."

Tô Viễn nghĩ rằng Lục Khinh Lan vì lo lắng mình động thủ với Diệp Đình Thâm, tận đáy lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, trầm giọng nói: "Em yên tâm, chỉ là có vài chuyện cần bàn bạc thôi."

Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh, Lục Khinh Lan vẫn còn lo lắng, định trốn ở sau cửa nghe trộm một chút, nhưng suy nghĩ thêm, cô đành từ bỏ ý định.

Căn phòng VIP chỉ còn một mình Lục Khinh Lan, vô cùng yên tĩnh, không bị ai quấy rầy.

* * *

Diệp Đình Thâm chọn một nơi, sau đó dứt khoát mở miệng: "Có chuyện gì?"

Ánh mắt hai người đàn ông nhìn nhau, cố gắng đè nén lửa giận, Tô Viễn hỏi:

"Tại sao Tiểu Lan bị bắt cóc? Nghe nói, đó là đối thủ của anh? Tại sao anh lại để Tiểu Lan rơi vào tình huống nguy hiểm?"

Từ lúc Tô Viễn xuất hiện, đến những lời chất vấn này, Diệp Đình Thâm cũng không quá ngạc nhiên.

Có thể nói, lần này thật sự là sơ suất của anh.

Bất quá, anh chưa kịp trả lời, Tô Viễn lại xông đến, nắm lấy cổ áo anh, nổi giận đùng đùng, nói tiếp:

"Diệp Đình Thâm! Tôi mặc kệ anh là thị trưởng gì! Tôi tuyệt đối không cho phép bởi vì những mối quan hệ của anh mà làm tổn thương Tiểu Lan! Lần trước, chân bị dao rơi trúng, lần này, lại bị bắt cóc, còn lần tiếp theo thì sao? Mau trả lời đi? Còn sẽ phát sinh cái gì nữa?"

"Tô Viễn!" – Diệp Đình Thâm gọi thẳng tên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nói: "Lần này đúng là sai lầm của tôi, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau."

"Dựa vào cái gì để tôi tin tưởng anh?" – Tô Viễn vẫn lạnh lùng chăm chú nhìn anh, ánh mắt vô cùng khinh thường: "Anh lấy cái gì cam đoan? Thân phận thị trưởng? Hay là thân phận Diệp gia? Hôm nay, tôi phải nói rõ ràng với anh. Đừng tưởng anh và Tiểu Lan chưa kết hôn, nếu như kết hôn rồi, tôi cũng sẽ đem Tiểu Lan đón về!"

"Đón về?" – Diệp Đình Thâm không hề nhượng bộ: "Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào cái gì? Chỉ cần dựa vào tôi là ca ca của cô ấy, chỉ cần tôi không muốn cô ấy lại bị thương vì anh!"

Lúc này, bao nhiêu nhã nhặn ôn nhu trong người Tô Viễn đều đã bị trút bỏ hết, bộ dạng anh ta giống như một con sư tử phòng ngự dũng mãnh.

Trong mắt Diệp Đình Thâm có một loại cảm giác không thể tả được, Tô Viễn cũng không nhận ra, chính anh ta hiện tại cũng đã vượt quá tình anh em bình thường rồi!

"Tô Viễn! Tôi tôn trọng cậu là ca ca của cô ấy, nhưng tôi cũng nói cho cậu biết, đừng hòng đem cô ấy đi."

Một giây sau, ánh mắt Diệp Đình Thâm ảm đạm nói:

"Dù cho cô ấy họ Lục, cậu họ Tô, cậu cũng chỉ có thể là ca ca của cô ấy, điểm này, cậu tuyệt đối đừng quên! Nếu có suy nghĩ khác, tốt nhất hãy mau chóng ném đi."

"Anh.." – Tô Viễn không kịp chuẩn bị, lảo đảo lui về sau một bước, sắc mặt trắng bệch.

Nhất thời, hai người không nói gì thêm, không khí xung quanh chìm trong quỷ dị, trầm mặc. Cũng không lâu lắm, có tiếng lo lắng vang lên.

"A Viễn!"

"Bác gái!" – Diệp Đình Thâm giương mắt nhìn lên, là mẹ của Lục Khinh Lan – bà Lục Mẫn Hoa, đang trầm mặt bước đến chỗ bọn họ.

Xem ra, việc này không thể giấu được. Diệp Đình Thâm nghĩ thế, nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, bà Lục Mẫn Hoa đã mở miệng trước:

"Lan Lan đâu? Có phải Lan Lan ở bên trong không?" – Dứt lời, không đợi hai người đàn ông kia phản ứng, trực tiếp đẩy cửa vào.

"Mẹ?" – Lục Khinh Lan đang nhàm chán xem tạp chí, ngẩng đầu lên liền thấy mẫu thượng đại nhân hớt hãi chạy đến chỗ mình.

"Mẹ? Sao mẹ đến đây?" – Lục Khinh Lan lúng túng muốn che mặt lại, trêи mặt cô vẫn còn vết thương.

Nhưng động tác của cô không nhanh bằng bà Lục Mẫn Hoa.

"Lan Lan, mẹ lo lắng muốn chết, con biết không?" – Bà Lục Mẫn Hoa ôm cô vào lòng, nước mắt lưng tròng, sau đó nói: "Có đau không? Hả? Nói cho mẹ nghe, có đau không?"

"Mẹ! Con không sao! Thật a! Không có việc gì!.." – Ngoan ngoãn để bà ôm, Lục Khinh Lan cũng không quên vỗ lưng an ủi bà, cố ý cười nói: "Mẹ, xem mẹ kìa, bao lớn rồi mà còn khóc? Không cần lo lắng, con thật sự không sao!"

Mãi khi Lục Khinh Lan trêu chọc, bà Lục Mẫn Hoa mới mỉm cười đôi chút. Nhưng lúc này, bà có cười nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng, hốc mắt đỏ lên, làm cho lòng người cũng xót xa theo.

"Như vầy mà còn nói không có việc gì hả?" – Bà Lục Mẫn Hoa đứng lên, đoán chừng giống như tức giận, lồng ngực phập phồng liên hồi: "Con cho là mắt mẹ bị lão thị hay sao? Sao lại không nhìn thấy được?"

"Mẹ, con.." – Lục Khinh Lan vội vã, bối rối, cầu cứu Diệp Đình Thâm đang đứng phía sau. Diệp Đình Thâm gật đầu với cô, ra hiệu yên tâm, tiến lên một bước, an ủi:

"Bác gái, thật sự Khinh Lan.."

"Đình Thâm!" – Bà Lục Mẫn Hoa không chút lưu tình, cắt ngang lời anh, ánh mắt chó chút ác liệt: "Tôi đem Lan Lan giao cho cậu, bởi vì từ nhỏ đến giờ cậu luôn là người để cho người khác an tâm. Nhưng bây giờ thì sao? Đây chính là cách mà cậu để người khác an tâm sao? Nếu không phải tôi buộc A Viễn nói ra mọi chuyện, cũng không biết các người còn giấu tôi đến khi nào? Ngay cả chuyện chân bị thương hôm trước nữa."

Mỗi câu mỗi chữ, bà Lục Mẫn Hoa đều vô cùng tức giận, cuối cùng nói thêm một câu:

"Đình Thâm! Cậu làm tôi quá thất vọng!"

Lời nói vừa xong, giống như một chiếc chùy sắt to lớn, đánh vào lòng Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan:

"Lan Lan, theo mẹ cùng anh con về nhà!"