Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 157: Cô cũng không biết sao? "



" Lục Khinh Lan, là cô sao? Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi. "

Lăng Vi nhướng mày, nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền vô cùng nổi bật, trông rất dịu dàng, đáng yêu. Lục Khinh Lan ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng đó, không khỏi không tán dương một câu, thật là xinh đẹp như nước!

Thấy cô ta còn đang chờ câu trả lời của mình, Lục Khinh Lan mỉm cười, lịch sự đáp:

" À, tôi đến mua ít thức ăn, còn cô? "

" Tôi ư? "– Lăng Vi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía sau lưng, bĩu môi:" Tôi cũng ra ngoài mua thức ăn cùng với bạn thân mình. "

Đang nói chuyện, thì bạn thân của Lăng Vi bước tới.

" Tổng biên tập Kiều? "– Lục Khinh Lan hơi ngạc nhiên.

Người tới quả nhiên là Kiều Chỉ Sam.

" Xem ra các người biết nhau hả? "– Lăng Vi thân mật ôm lấy cánh tay của Kiều Chỉ Sam, cười nói:" Chỉ Sam, còn định giới thiệu cho cậu nữa a! "

" Ừm, trước đó đã gặp nhau hai lần. "– Kiều Chỉ Sam nhìn thấy bộ dạng của Lục Khinh Lan, lạnh lùng, nói:" Thật trùng hợp. Lục tiểu thư, còn tưởng mấy ngày nữa mới gặp nhau tại đêm trao giải nha. "

" À, thật trùng hợp. "– Lục Khinh Lan trả lời, lại thấy không có gì để nói, liền lên tiếng:" Các người cứ đi đi, tôi muốn qua khu hải sản mua cua. "

" Cô muốn mua cua sao? "– Lăng Vi kỳ quái nhìn Lục Khinh Lan, không thể tin được, nói:" Là mua cho Diệp Đình Thâm ư? Chẳng lẽ cô không biết Diệp Đình Thâm bị dị ứng cua? "

Lục Khinh Lan sững sờ, nói:" Dị ứng? "

" Đúng vậy! "– Lăng Vi cười nhạt một tiếng, phảng phất nói chuyện tựa như không có gì đặc biệt:" Anh ấy, không ăn được tôm cua đâu. "

Liếc nhìn đồ vật trong xe đẩy của Lục Khinh Lan, lập tức khẽ lắc đầu, nói:

" Cô nên mua nấm đi, loại nấm anh ấy thích nhất là nấm hương, còn có nấm kim châm. Cô mua nấm bào ngư anh ấy sẽ không ăn đâu.. "

Nói ra một hơi, tựa như Lăng Vi thuộc sở thích của Diệp Đình Thâm như lòng bàn tay, vừa nói còn vừa cười nhàn nhạt, giống như cô ta mới là bạn gái cuồng nhiệt của Diệp Đình Thâm vậy! Vô cùng tự hào, vô cùng kiêu ngạo nói về bạn trai mình, tựa hồ có cảm giác hạnh phúc mờ nhạt bao quanh.

Nghe xong Lục Khinh Lan lại hiện lên ý nghĩ khác.

Nếu như hôm nay mẹ của Diệp Đình Thâm không đưa Lăng Vi tới, chỉ sợ rằng Lục Khinh Lan còn hoài nghi, nhưng bây giờ, nói chuyện cả sợi dài như thế, còn làm ra vẻ không hề có chuyện gì, tự nhiên ung dung kể ra sở thích của Diệp Đình Thâm, có thể là có ý tốt, cũng có thể là cố ý.

Nhưng cho dù thế nào, Lục Khinh Lan vẫn có thể xác định, Lăng Vi chính là con dâu mà Diệp bá mẫu nhìn trúng, mà Lăng Vi này cũng thích Diệp Đình Thâm.

" Lục Khinh Lan cô sao vậy? Có nghe tôi nói gì không? "

Thấy Lục Khinh Lan có chút sững sờ, không biết nghĩ cái gì, Lăng Vi cảm thấy vui sướиɠ trong lòng, cố ý làm ra bộ dáng kinh ngạc:

" Chẳng lẽ, ngay cả Diệp Đình Thâm thích ăn gì cô cũng không biết sao? "

Lục Khinh Lan còn chưa mở miệng, Kiều Chỉ Sam đã lên tiếng trào phúng:

" Lục tiểu thư không biết cũng không phải dễ hiểu sao? "

" Tôi đúng là không biết Đình Thâm thích ăn gì. "

Lục Khinh Lan sờ sờ trán nghịch ngợm, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Lăng Vi, lập tức nhếch miệng cười:" Mỗi lần nấu cơm cũng là Đình Thâm chọn món tôi thích mà nấu. "

Nụ cười trêи mặt Lăng Vi hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục tinh thần:

" Ồ vậy sao? Diệp Đình Thâm đối xử với cô thật tốt. "

" Ừm. "– Lục Khinh Lan thấy cô ta nói thế, cười cười:" Dù sao cũng cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những lời này, xin phép đi trước. "

Nói xong, không đợi hai người kia phản ứng, cô liền đây xe đến khu hải sản.

Lăng Vi đứng sau lưng cô, nụ cười vụt tắt, mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Khinh Lan. Kiều Chỉ Sam lôi cánh tay cô ta, an ủi:

" Tiểu Vi, yên tâm. Cô ta sẽ không đắc ý được lâu đâu. Diệp Đình Thâm sẽ về bên cạnh cậu thôi! "

" Cái gì mà không đắc ý được lâu? "– Lăng Vi đi thẳng vào vấn đề, không yên tâm nói:" Chỉ Sam, cậu có kế hoạch gì à? "

" Từ từ cậu sẽ biết thôi. "– Kiều Chỉ Sam vỗ vỗ lưng Lăng Vi, nhìn theo bóng lưng Lục Khinh Lan, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt.

Sau khi mua đồ xong, Lục Khinh Lan xách theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà. Vừa đi cô vừa quay đầu nhìn lại, cứ cảm thấy có ai đó nhìn theo mình.

Nhưng lúc bước đến cổng, cũng không có gì xảy ra. Cô liền nhìn tới nhìn lui lần nữa, xác định không vấn đề gì, cho rằng do mình bị ảo giác.

Người gác cổng thấy Lục Khinh Lan nhìn về phía sau, nhiệt tình hỏi:

" Lục tiểu thư, cô có sao không? "- Anh ta còn tưởng cô bỏ quên thứ gì, có ý muốn giúp đỡ.

" À, không có gì. "– Lục Khinh Lan cười cười, lắc đầu, bỏ qua hoài nghi trong lòng.

Vừa đến nhà, mở cửa ra, lại bị người đứng ở ban công làm giật mình.

Chương:

" Diệp Nhị Tinh? "– Lục Khinh Lan giật mình, nhìn thấy máy tính của cô cũng đang nằm ngoài ban công.

Cũng không trách tại sao Lục Khinh Lan giật mình, buổi trưa còn nói cô ta sẽ ở khách sạn, tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, ai ngờ..

" Ờ. "– Diệp Nhị Tinh cao ngạo gật đầu, nhìn thấy túi xách trong tai Lục Khinh Lan, khinh thường nói:" Ăn mấy cái này sao? Cô không nghĩ tới tôi à? "

" Tôi không biết cô ở nhà, chỉ tùy tiện mua đại vài thứ. Cô muốn ăn gì, tôi sẽ nấu cho cô! "

Lục Khinh Lan không để ý đến ác ý trong câu nói của cô ta, chỉ trả lời qua rồi chuẩn bị nấu cơm.

" Được rồi được rồi. Tôi cũng không trông cậy vào Lục Khinh Lan cô có thể làm được món gì. "– Diệp Nhị Tinh không nhịn được khoát tay," Tôi đi tìm chị Lăng Vi đây. "

Nói xong cô ta liền chạy nhanh ra ngoài. Không biết có phải Lục Khinh Lan nhạy cảm quá hay không, chỉ cảm thấy cô ta giống như đang chạy trốn vậy.

Lại thấy Diệp Nhị Tinh đi dạo ngoài ban công, máy tính của cô vẫn trong trạng thái tắt, mấy cuốn sách cũng được đặt lên chỉnh tề, chẳng lẽ, Lục Khinh Lan đã quá nhạy cảm rồi sao?

Được rồi, mặc kệ cô ta đi.

Khẽ lắc đầu, Lục Khinh Lan đem theo đồ đạc đi vào trong bếp, bỏ thức ăn vào tủ lạnh, lại nhớ tới lời nói của Lăng Vi ngoài siêu thị..

" Diệp Đình Thâm thối tha! Diệp Đình Thâm đáng chết! Vậy mà Cố Lăng Tu còn nói anh ấy không nói chuyện với người phụ nữ khác? Hừ, người ta còn biết rõ anh thích ăn gì, không thích ăn gì nữa kìa."