Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 105: Làm tốt phần mình là được



"Này, Diệp Hồ Ly, cuối cùng cũng về rồi? Tìm thấy bạn gái nhỏ rồi sao?"

Biết là nói mình, Lục Khinh Lan đỏ mặt một trận. Mở cửa đi vào, bên trong một nam một nữ đang ngồi bên cửa sổ. Khôn khéo, mặn mà, già dặn, đây là ấn tượng đầu tiên của Lục Khinh Lan khi nhìn thấy bọn họ.

Chỉ là, người phụ nữ này hình như có chút quen mắt.

Hình như đã gặp qua ở đâu rồi?

Đầu óc Lục Khinh Lan có chút rối loạn, không nghĩ ra, Diệp Đình Thâm cũng không giới thiệu với cô. Ngay khi đang ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ ra:

"Là cô ấy!" Lục Khinh Lan lại cọ cọ đứng lên, không che giấu được kϊƈɦ động, hưng phấn nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi im lặng: "Chị là tổng biên tập của tạp chí Thụy Thượng, Kiều Chỉ Sam?"

"À, xin chào." – Lịch sự đứng lên, Kiều Chỉ Sam vươn tay ra, vẻ mặt thản nhiên, nhìn không ra có cảm xúc gì.

"Chào.. chào chị!" - Ngượng ngùng bắt tay, trêи mặt Lục Khinh Lan lập tức hiện lên hai luồng khả nghi, đỏ ửng sống động tựa như fan nhìn thấy thần tượng đã ngưỡng mộ từ lâu.

Kiều Chỉ Sam là ai, phóng tầm mắt trong phạm vi một vòng này có thể nói là không ai không biết, không người không hay. Năm đó, sau ngày được công nhận văn bản, gia nhập Thụy Thượng làm việc, trở thành tổng biên tập trẻ nhất lịch sử, là huyền thoại truyền kỳ, càng là thần tượng của nhiều người.

Lục Khinh Lan lại chính là một trong rất nhiều người thần tượng cô ấy, cho nên có thể không kϊƈɦ động sao? Thấy cô gái nhỏ của mình vẫn còn đang ngây ngốc, Diệp Đình Thâm cười, đem cô ấn xuống ghế:

"Vui lắm sao? Nhưng mà cũng nên ăn cơm trước đã, được không? Vẫn còn thời gian, từ từ trò chuyện."

"Ừm được." - Lục Khinh Lan nặng nề gật đầu, nở nụ cười như một đứa nhỏ đáng yêu.

"Chậc chậc, Diệp Hồ Ly, bạn gái nhỏ nhà anh thật thú vị nha."

Lục Khinh Lan lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có một người khác nữa, ngượng ngùng ngẩng đầu, chạm vào trong mắt hàn ý đào hoa. Quay đầu, Lục Khinh Lan dùng ánh mắt dò hỏi Diệp Đình Thâm, anh ta là ai.

Nào ngờ, Diệp Đình Thâm chỉ hơi nâng mí mắt lên, ghét bỏ nhìn người đàn ông kia một cái, tiện tay đẩy một ly đồ uống lên trước mặt Lục Khinh Lan:

"Không cần để ý tới anh ta."

Hả..

Khóe miệng Lục Khinh Lan giật giật, không cần để ý đến anh, không cần để ý..

Người đàn ông giống như đã quen với cách nói chuyện của Diệp Đình Thâm, không ngại chút nào, phủi phủi quần áo, tiếp theo đưa tay qua, còn không quên nhíu mày nhướng mắt:

"Xin chào, anh là Tần Tân, có thể gọi anh là Tiểu Tần, tiểu Tần Tân cũng được nha."

Khóe miệng Lục Khinh Lan giật giật càng dữ hơn..

Diệp Đình Thâm đẩy tay Tần Tân ra, thuận thế ôm Lục Khinh Lan vào lòng, bộ dáng kiểu ngươi dám chạm vào một sợi lông tơ của nàng, ta liền phế đi móng vuốt của ngươi.

Thấy vậy, Tần Tân thức thời, ngồi trở về chỗ của mình, yên lặng bưng chén lên uống nước.

* * * Lục Khinh Lan cũng yên lặng uống một hớp thức uống.

Ai cũng không chú ý tới, Kiều Chỉ Sam ngồi một bên, từ đầu đến cuối đều tò mò đánh giá Lục Khinh Lan. Nghĩ đến những lời bạn thân mình từng nói với mình trước khi về nước, Kiều Chỉ Sam rất khinh thường Lục Khinh Lan.

Bốn người vừa ăn vừa tán gẫu, Lục Khinh Lan mới biết Tần Tân là lão tam mà Cố Lăng Tu đề cập đến lúc trước, nhưng hiện tại anh ta là người phụ trách Thụy Thượng.

Suy nghĩ một hồi, Lục Khinh Lan nhất thời hiểu được rất nhiều chuyện.

Bất quá, cô đúng là không có cách nào 'tích tự như kim' (cực kỳ kiệm lời) trong truyền thuyết, tỉ mỉ nói cười, thận trọng với những người phụ trách Thụy Thượng trước mắt, toàn nói những chuyện liên quan với nhau.

Đơn giản là quá vỡ mộng. Quả nhiên, truyền thuyết chính là truyền thuyết. Lục Khinh Lan suy nghĩ một chút, gật đầu.

"Haha, em dâu, em đang nghĩ cái gì mà gật đầu vậy?" - Tần Tân muốn chiếm tiện nghi trước mặt Diệp Đình Thâm, nên nghĩ cách lôi kéo làm quen Lục Khinh Lan. Không đợi cô trả lời, Tần Tân đột nhiên vỗ đầu:

"A, làm sao mình lại quên cái này?"

Lục Khinh Lan bị anh ta làm cho giật mình, ngược lại Diệp Đình Thâm lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.

"Em dâu, cầm đi." - Tần Tân lấy lòng, đưa cho cô một tờ giấy, "Ba ngày sau, là tiệc rượu của Thụy Thượng, đây là thư mời."

Lục Khinh Lan còn chưa kịp cầm, liền nghe thấy Kiều Chỉ Sam không đồng ý, mở miệng:

"Tần tổng, chuyện này không tốt đâu!"

"Không có gì là không tốt."

Lúc nói chuyện với Kiều Chỉ Sam, Tần Tân thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiễm nhiên có uy nghiêm của một vị thượng giả đại boss, giống như chỉ có hai người đang cùng nhau bạn công việc.

"Hừ." – Lời nói của Tần Tân trước sau như một, Kiều Chỉ Sam không tranh cãi nữa, chỉ là lạnh lẽo liếc mắt nhìn Lục Khinh Lan. Lục Khinh Lan cũng vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt khinh thường của cô ấy, không thể không sửng sốt.

"Khinh Lan?" - Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng kêu lên, chỉ vào thiệp mời:

"Tiệc rượu lần này, ngoại trừ phóng viên ký giả truyền thông, còn có tất cả những người tiến vào vòng đấu bán kết cũng sẽ được tham gia, Mạc Dương cũng không ngoại lệ, đi xem đi, bảo đảm đặc sắc."

Lục Khinh Lan nhìn thấy lãnh ý trong mắt anh, gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Kiều Chỉ Sam, nhất thời có chút rối loạn. Đoạn nhạc dạo ngắn trôi qua, tán gẫu một hồi lâu, mới tản đi.

Trước khi rời đi, Tần Tân len lén kéo Lục Khinh Lan sang một bên, ý vị thâm trường nói:

"Lão Tứ rốt cục cũng làm chúng ta yên tâm."

Lục Khinh Lan đem mọi chuyện khó hiểu, để lại sau đầu.

* * *

Buổi tối, Lục Khinh Lan ngoan ngoãn nằm, mặc cho Diệp Đình Thâm xoa bóp cho cô.

Trò chuyện một chút, Lục Khinh Lan nghiêng người chọc chọc vào cánh tay anh:

"Đình Thâm."

"Hả?" – Diệp công tử của chúng ta đáng rất hưởng thụ việc xoa bóp thắt lưng cho cô, nghe gọi, anh cố ý hạ giọng, cười: "Sao? Là anh sờ không thoải mái à?"

"Phi!" – Lục Khinh Lan đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh một cái.

"Phụt phụt.." – Diệp Đình Thâm không nhịn được bật cười, uầy, tiểu nha đầu của anh vẫn không thể nhịn được khi bị chọc, được, rất tốt, lần sau sẽ thử nghiệm nhiều một chút.

Nhìn thấy ánh mắt sắp ăn thịt người của cô, Diệp Đình Thâm nín cười:

"Anh đây, anh đây, em nói đi."

Lầm bầm vài tiếng, Lục Khinh Lan mới đem nghi vấn trong lòng nói ra:

"Em luôn cảm thấy hôm nay, ánh mắt của Kiều Chỉ Sam nhìn em có chút quái lạ! Hưm.. như thể, như thể.. có một chút gì đó thù hằn khó hiểu."

"Đúng, chính là ý căm thù đối địch." – Cuối cùng Lục Khinh Lan cũng nghĩ ra từ thích hợp, nhưng một khắc sau, cô lại bắt đầu tự lẩm bẩm:

"Vì cái gì?"

"Quan tâm cô ta làm cái gì?" – Diệp Đình Thâm vuốt ve nếp gấp giữa lông mày cô, không thèm để ý: "Làm tốt phần mình là được rồi, đừng quá để ý đến ánh mắt của người khác, nếu không, người khó chịu nhất lại là chính mình."

"Ừm, em biết rồi." – Mặc dù trong lòng hiểu rõ, nhưng người từng được cô tôn làm thần tượng, lại bị đối đãi như vậy, cuối cùng cũng có chút khổ sở chứ. Cũng may, Lục Khinh Lan đã nghĩ thoáng hơn.