Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 102: Cầm thú! dám cắn cô



Giang Nhiễm Nhiễm sẽ không dễ dàng ở trước mặt người khác tỏ ra yếu thế, ngoại trừ người thân cận, nên chuyện ban ngày, chịu đựng được đến đó cũng quá khó nhọc rồi.

Nhưng Giang Nhiễm Nhiễm là một người kiên cường, lại thoải mái. Một khi quyết định bỏ một thứ gì, tuyệt đối sẽ không để ý tới nữa, đau một lần rồi thôi.

Khẽ thở dài, Lục Khinh Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Giang Nhiễm Nhiễm, dỗ cô ngủ thϊế͙p͙ đi. Quay phim kết thúc, bình thường đều là thời gian mà Giang Nhiễm Nhiễm chăn dê (ý nói thời gian được nghỉ ngơi, thư giãn).

Đúng lúc Lục Khinh Lan cũng từ chức, dự thảo vòng sơ loại Thụy Thượng Chi Vận đã được nộp, hai người hẹn nhau đi Hạ Môn một chuyến giải sầu.

Năm ngày sau trở về, tất cả tự nhiên đều có biến hóa.

Ngày đến Hạ Môn, nhóm của Giang Nhiễm Nhiễm đã đưa ra một tuyên bố, nói rằng Giang Nhiễm Nhiễm và Lữ Ngạn Thần, dạo gần đây vì thời gian giành cho nhau quá ít, cho nên tình cảm dần dần xa cách, đã chia tay nhau được một thời gian.

Mọi người lại thổn thức.

Có tin tức báo rằng, trước đó Lữ Ngạn Thần thông đồng nhận tiền của một người mẫu nào đó, có hình, cũng có bằng chứng rõ ràng.

Không chỉ vậy, một nhân viên bị anh ta vô lý sa thải cũng tiết lộ rằng, bài phỏng vấn xảy ra ở tạp chí Kuiyu đều là do anh ta tự mình động tay động chân, nhưng lại đổ lỗi cho người phỏng vấn khi ấy.

Nhất thời, hình tượng của Lữ Ngạn Thần bị tổn hại rất nhiều, một ngôi sao đã bị ảnh hưởng rất lớn.

Mà lúc trước, chuyện Lục Khinh Lan cùng Giang Nhiễm Nhiễm bị phóng viên vây chặn ở sân bay, căn bản không có tin tức nào đề cập tới. Lục Khinh Lan biết chắc chắn Diệp Đình Thâm đã ra tay giúp đỡ. Trong lòng cô thấy cảm kϊƈɦ đồng thời cũng thấy ấm áp.

Nhưng điều khiến cô không nghĩ tới chính là, Cố Lăng Tu lại bị dính nghi ngờ có quan hệ với Giang Nhiễm Nhiễm. Một bức ảnh chụp hai người vai kề vai ở sân bay, bị phát tán trêи mạng, cộng đồng mạng nhất thời dậy sóng.

Một bên là đạo diễn khiêm tốn của Tân Duệ, giành được vô số giải thưởng từ nước ngoài, một bên là Tiểu Hoa Đán trời sinh diễn xuất, hai người lại đi cùng nhau, đột nhiên đề tài tự nhiên bị xoáy lên sôi nổi.

Lục Khinh Lan hỏi Diệp Đình Thâm mới biết được, Cố Lăng Tu đúng là người đạo diễn mà bọn họ nhắc tới, mấy năm ở nước ngoài du học mà đạt được thành tựu.

Đồng thời, kết quả vòng loại của Thuỵ Thượng Chi Vận cũng đã có. Ngoại từ các tác phẩm sau này được gửi về, thì các tác phẩm dự thi trước đó cũng đạt được thành tựu dữ dội.

Lục Khinh Lan cũng không ngạc nhiên khi thấy mình được lọt vào bán kết. À, tất nhiên, còn có Mạc Dương. Anh ta còn được kéo dài phúc phần đều là nhờ phần lớn vào tác phẩm bị đánh cắp của Lục Khinh Lan.

Tin tức được công bố, đúng như Diệp Đình Thâm dự đoán, Mạc Dương không thể chờ đợi, gọi điện thoại tới:

"Lục Khinh Lan, là anh đây. Mấy ngày nay sao vẫn không thấy em gọi cho anh? Được rồi, chuyện này không nhắc tới cũng được. Anh muốn hỏi em, giao dịch lần trước đã suy nghĩ xong chưa? Em phải biết rằng, chuyện Giang Nhiễm Nhiễm tuyên bố chia tay trước, Lữ Ngạn Thần đang chịu thiệt thòi to lớn. Không bảo đảm rằng anh ta lại không dám tung thêm một cước nữa.."

Cùng Diệp Đình Thâm dạo chơi một vòng, cả hai người đều cười lạnh, sắp rút lui.

Khóe miệng trào phúng nhếch lên, Lục Khinh Lan cố ý giữ trầm mặc một lúc.

Khi Mạc Dương sắp hết kiên nhẫn, cô mới giả bộ suy nghĩ cân nhắc, nói:

"Được rồi, tôi chấp nhận giao dịch của anh. Bây giờ anh có thể cho tôi biết ai sẽ đối phó với Giang Nhiễm Nhiễm chứ?"

Nào ngờ, Mạc Dương kia đùa giỡn vô lại:

"Sao anh chắc chắn được em sẽ từ bỏ? Trong khi em cũng được lọt vào bán kết rồi?"

"Anh!" - Lục Khinh Lan tức giận: "Mạc Dương, anh đừng quá đáng! Anh muốn thế nào?"

"Rất đơn giản." - Mạc Dương dương dương tự đắc như nắm chắc phần thắng trong tay, nói: "Em vào website của Thuỵ Thượng, nộp đơn xin bỏ thi đấu. Ngày mai, nếu danh sách bán kết không còn tên em, anh sẽ lập tức nói ra mọi chuyện, không sót một chữ."

"Vậy tôi dựa vào cái gì để tin lời anh là thật?"

"Bây giờ em không thể không tin anh đâu, chẳng phải chuyện Lữ Ngạn Thần ngoại tình anh đã nói cho em biết rồi sao?"

"Mạc Dương, tốt nhất anh nói lời giữ lời đi. Nếu không, tự mình gánh chịu hậu quả!"

Vừa cúp điện thoại, Lục Khinh Lan đã bị Diệp Đình Thâm xông tới, từ phía sau ôm lấy, khẽ cười nói:

"Ây, không ngờ Khinh Lan của chúng ta có thể nói dối không biết chớp mắt như vậy!"

"Hừ! Còn không phải là do anh dạy sao?" – Lục Khinh Lan âm thầm trợn tròn mắt, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, cuối cùng cũng không thoát ra được, chỉ vào điện thoại di động, ném sang một bên: "Diệp Đình Thâm, ghi âm âm này anh chuẩn bị làm cái gì?"

Không ngờ, cô đợi nửa ngày, cũng không thấy Diệp Đình Thâm trả lời, không khỏi nghi hoặc, hỏi tiếp:

"Diệp Đình Thâm? Anh có nghe em nói không?"

Giây tiếp theo, cô kêu lên:

"Oái!"

Diệp Đình Thâm, tên cầm thú này, tự nhiên, tự nhiên cắn cô!

Lục Khinh Lan thở gấp kêu lên:

"Diệp Đình Thâm!"

Diệp Đình Thâm nhíu mày, không chút hoang mang, giống như muốn khắc ghi tâm vào lòng cô: "Lục Khinh Lan, em quên rằng nên gọi anh là Đình Thâm sao? Hả?"

Đình Thâm?

Lục Khinh Lan bĩu môi giống như làm nũng, cũng giống như lấy lòng:

"Đình Thâm! Đình Thâm!" Một giây sau, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. "Chờ một chút!"