Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 91



Dưới bóng râm mát mẻ nơi hoa ciên.

“Hiện tại ngươi định làm như thế nào đây ?” A Ly hỏi Mạc Triêu Diêu. .

Bọn họ đã ở trong biệt cung ngây người vài ngày, nơi nào muốn chơi, nơi nào muốn dạo tất cả đều đã đi một vòng, nhưng duy độc có Thường Xuân viện chỗ Trân phi. Bọn họ chỉ dám xa xa đứng nhìn, cũng không dám đến gần.

“Trân phi chết như vậy… Thật sự rất đáng thương …”

Hai tay A Ly thác má, nhìn Mạc Triêu Diêu, chờ hắn đáp.

Nhưng Mạc Triêu Diêu lại dựa trên bàn thạch, trình trạng ngất, cái gì chủ ý cũng không có.

“Thật sự là vô dụng…” A Ly lấy tay chỉ chọt đầu Mạc Triêu Diêu , “Ngay cả mẫu thân của mình cũng không dám nhận.”

“Không phải không dám!” Mạc Triêu Diêu rốt cục ngẩng đầu lên .

“Đó?”

“Chính là trước kia không có quyết định này… Hiện tại đột nhiên… Ai…” Thật mạnh thở dài, nói không được nữa.

“Nếu ta là ngươi, đã sớm nhào qua, mắt nước lưng tròng mà quát to một tiếng nương !” A Ly phấn chấn mười phần, đứng lên, “Nói không chừng Trân phi biết con của mình không chết, hưng phấn hết bệnh thì tốt rồi mà!”

“Làm sao có thể… Ngươi thật sự là khờ dại…” Mạc Triêu Diêu lại hít một hơi.

“Như thế nào không có khả năng!” A Ly cãi chày cãi cối nói, “Trân phi không chỉ là thân thể có bệnh, còn có tâm bệnh. Tâm bệnh của nàng là ngươi, người có thể trị hảo tâm bệnh của nàng —— cũng chỉ có ngươi nha!”

“Chính là…” Mạc Triêu Diêu vẫn là không dám tùy tiện hành động, sợ là sợ đột nhiên biết tin con trai như vậy , Trân phi không đem bệnh tình giảm xuống, ngược lại biến khéo thành vụng, dọa bị bệnh làm sao bây giờ?

Nếu có thể giống A Ly như vậy, mọi viêc đều lấy hướng tốt mà nghĩ, thật là tốt biết bao nha. Mạc Triêu Diêu hâm mộ.

“Nếu không có chủ ý, không bằng nghe theo thiên mệnh đi.” A Ly vừa nói, vừa lấy ra một đồng tiền, “Chúng ta liền thẩy tiền xu quyết định! Mặt phải là nói, mặt trái là không nói!”

“Chuyện quan trọng sao có thể dùng phương pháp qua loa như vậy quyết định!”

Mạc Triêu Diêu kiên quyết phản đối, gặp A Ly đã làm động tác thẩy đồng tiền, vội vàng điều động toàn lực, nhào qua đi ngăn cản!

Ai ngờ, vẫn là, chậm, nửa nhịp!

Tiền xu của A Ly đã rời tay, bay về phía không trung!

“Oa a a a!”

Mạc Triêu Diêu kêu thảm thiết liên tục.

Nhưng A Ly lại hết sức chăm chú nhìn chằm chằm tiền xu tung bay giữa không trung, làm tốt chuẩn bị để tiếp được nó.

Lúc đồng xu rời vào tay A Ly, Mạc Triêu Diêu đột nhiên nhào qua đi! Chỉ một ý niệm, hắn sợ biết kết quả.

“Oa!”

A Ly quát to một tiếng, thân thể y không bì kịp với Mạc Triêu Diêu vốn cường tráng, bị va chạm như vậy, bị đâm khiến thân thể ngã nhào qua một bên. Cùng lúc đang chụp lấy tiền xu, cũng đột nhiên bắt sai, trơ mắt nhìn tiền xu kia rơi xuống trên mặt đất, sau đó 『 lăn lông lốc lăn lông lốc 』 hướng ven đường lăn đi!

Tiền xu lăn lăn, tốc độ càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm… Cuối cùng rốt cục hơi hơi lảo đảo, nằm thẳng trên mặt đất!

—— Đến cuối cùng là phải hay là trái ?

Trái tim A Ly cùng Mạc Triêu Diêu, giống như ở trong nháy mắt đó đều muốn ngưng đập. Bởi vì tiền xu lăn có chút xa, A Ly cùng Mạc Triêu Diêu ai cũng không thể thấy rõ đáp án.

“Ta đi xem.”

A Ly đang muốn từmặt đất đứng lên, nhưng không khéo chính là, tiền xu đột nhiên bị một đôi chân đạp lên!

—— rốt cuộc là ai như vậy đáng giận!

A Ly bĩu môi ở trong lòng thấp giọng mắng , theo mủi chân nhìn lên, chân, chậm rãi ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn lại. Cùng lúc đó, Mạc Triêu Diêu cũng cùng A Ly giống nhau, lấy đồng dạng tiết tấu chậm rãi ngẩng đầu!

Rốt cục, bọn họ thấy được mặt người tới !

Một người không thể tưởng được nhất, không có khả năng ra hiện ở trong này nhất, cũng không nên ra hiện ở chỗ này nhất —— đã xuất hiện !

“Trân, Trân phi…” .

A Ly thiếu chút nữa đem đầu lưỡi mình cắn ytúng. Không biết mình vừa rồi cùng Mạc Triêu Diêu rất đúng chuyện, có bị Trân phi nghe được bao nhiêu.

Trân phi xoay người nhặt lên tiền xu, giao cho Mạc Triêu Diêu đang ngây ra như phỗng , sau đó mặt không chút thay đổi địa nói: “Hoàng Thượng, ngươi hình như đã hiểu lầm …” .

—— cái gì!

Trong lúc nhất thời, Mạc Triêu Diêu cùng A Ly cũng chưa có thể kịp phản ứng.

“Ta cũng không phải của ngươi mẫu phi.”