Thiên Giới Bảo Bối: Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu Đậm

Chương 41: Cơ Thể Tôi Tê Rồi, Di Chuyển Không Được



Lúc này, Triệu Tư Ngữ đang thu thập xong các thông tin báo cáo liên quan, sau khi vào phòng, cho dù nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong mắt cũng không có chút dao động, chỉ cung kính nói với Đế Lạc Sâm, “Tổng tài, người này gọi là Tôn Trọng Nghênh, kinh doanh bất động sản”.

Tiếp theo, dựa vào tài ăn nói của Triệu Tư Ngữ, đã vài ba câu đã giải thích

Toàn bộ quá trình khiến da đầu Tôn Trọng Nghênh tê dại, trong lòng sợ hãi.

Tất cả xong rồi.

Cuối cùng Triệu Tư Ngữ nhìn Lục Thanh Uyển đang nằm trên mặt đất, trên người đang khoác quần áo của tổng tài, trong mắt anh chứa đầy suy nghĩ, đặc biệt thêm một câu, “Lục tiểu thư sau khi đến muốn rời đi, nhưng bị Tôn Trọng Nghênh ngăn lại, muốn đến cũng không phải tự nguyện”.

Triệu Tư Ngữ thông minh, câu này chỉ là muốn nói rõ cho Lục Thanh Uyển.

Đế Lạc Sâm hừ lạnh, nhưng người phụ nữ này dám ăn mặt như vậy đến xem mắt người đàn ông khác, cũng bị người ta đụng chạm, anh sao có thể dễ tha cho cô.

“Người này giao cho cậu, xử lý”. Đế thiếu quay lại không nhìn Tôn Trọng Nghênh đang tái mặt.

“Vâng, tổng tài”. Triệu Tư Ngữ tự nhiên hiểu được ý là gì.

Tôn Trọng Nghênh không nên gấy rối với tổng tài.



Triệu Tư Ngữ cũng âm thầm dự đoán, vị Lục tiểu thư này sẽ..

Đế Lạc Sâm đi đến trước mặt Lục Thanh Uyển, đúng trên cao nhìn xuống chê giễu, “Cô còn ngây người làm gì, đứng dậy”.

Lục Thanh Uyển cắn môi, cũng biết lúc này không nên nói nhiều.

Cô chống hai tay xuống nền lạnh như băng, để làm lực chống đỡ, muốn chống đỡ cả người dậy, nhưng cô vừa động đậy, cảm thấy cả người thật giống như điện giật, tê liệt, chỉ cần động đậy một chút thì đau đến mức nước mắt cô nhanh chảy ra, rất nhanh cô lại ngã xuống sàn, không dậy được.

Đế Lạc Sâm nhìn động tác của người phụ nữ, khó chịu chau mày, khó chịu nói rằng, “Sao vậy”

Lục Thanh Uyển chỉ có thể cắn nhẹ môi, bất nói rằng, “Cơ thể tôi tê liệt rồi, không di chuyển được”

“Đồ ngốc cô xem bản thân rốt cuộc cần bò đến nơi nào”. Đế Lạc Sâm hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mắt.

Nhưng khi anh cúi người, bàn tay anh chạm đến da cổ của cô, mền mại, nhẹ nhàng, anh lại thay đổi chủ ý, bàn tay anh trược dài xuống eo cô, rất dễ dàng nâng người phụ nữ ôm nhưng nâng một chú thỏ.

Lục Thanh Uyển kêu lên một tiếng, nhưng không đợi cô mở miệng, nghe được giọng xấu xa của người đàn ông, “Không muốn chết, bây giờ câm miệng cho tôi, đừng động đậy lung tung”.