Thiên Đế Vô Thượng

Chương 127: Ngạo Thiên thành chiếm thượng phong



Binh nguyên trên không.

Bị đánh gãy công kích, Tức Tản không tiếp tục xuất chiêu mà lẳng lặng nhìn đối diện bảy người.

Hai người mới đến phân biết là Dư quốc sư cùng Đông Vân vực một vị cường đại tán tu tên là Nguyên Sênh, cả hai đều là võ hoàng ngũ trọng đại viên mãn cường giả tuy không thể so với năm người kia nhưng tuyệt đối không thấp.

Quan trọng là hai bọn hắn xuất hiện ở đây đại biểu Ngạo Thiên thành bên này có võ hoàng cường giả vẫn lạc.

“Rống”

Đang lúc hai bên giằng co, một tiếng rống lớn vang lên, hình thể to lớn Luyện Ngục yêu hoàng bay đến cùng Tức Tản một chỗ đối mặt với Đông Vân vực bảy người, nó cùng hai vị võ hoàng cường giả khác cùng một chỗ đối đầu với Dư trưởng lão hai người nhưng hai vị cường giả kia bị Dư trưởng lão giết chết, bọn hắn cũng nhân cơ hội đến đây.

“Trần gia đại trưởng lão cùng Diệp gia đại trưởng lão đều chết rồi”

Luyện Ngục yêu hoàng âm trầm nói, để một đối một Luyện Ngục yêu hoàng tự tin có thể nghiên ép bất kỳ một ai, nhưng hai người liên thủ lại là câu chuyện khác, tuy Trần gia cùng Diệp gia đại trưởng lão đều là võ hoàng tam trọng cường giả cùng Luyện Ngục yêu hoàng liên thủ vẫn, khó mà địch lại đối phương, bị đối phương nhân cơ hội giệt sát.

Bên cạnh Tức Tản sắc mặt cũng vô cùng âm trầm, Ngạo Thiên thành võ hoàng chỉ có như vậy mấy người, chết một người liền khiến toàn thành thực lực hạ xuống một mảng lớn, dù sao võ hoàng cường giả cũng không dễ như vậy bồi dưỡng.

“Giết ta Ngạo Thiên thành võ hoàng cường giả vậy để mạng lại đi”

Tức Tản âm trầm nói một tiếng, hắn một kiếm quét ngang, một cái cự đại kiếm quang xuất hiện đánh thẳng về phía Đông Vân vực cường giả.

Đối diện Đông Vân vực đám người vội vàng thi triển phòng ngự đối chọi với kiếm mang cho dù là đang bị thương Thanh Hoa kiếm tông phó tông chủ cũng không ngoại lệ.

“Oanh”

Tức Tản công kích bị chặn lại, không đợi bọn hắn kịp định thần Tức Tản đã mang theo lạnh thấu xương ma khí công tới, bên cạnh là Luyện Ngục yêu hoàng toàn thân bao khỏa Luyện Ngục tử hỏa.

Đối diện bảy vị cường ánh mắt trở nên quyết tuyệt, bọn hắn nhao nhao thi triển bí pháp đề cao tu vi sau đó lao vào vòng chiến.

Một bên khác, Kiếm Sinh đang đè một tên võ hoàng tam trọng đại viên mãn lên đánh, tuy hắn mới chỉ là võ hoàng nhị trọng nhưng bản thân Kiếm Sinh căn cơ vô cùng vững chắc, kết hợp với bản thân công pháp thần thông, giúp Kiếm Sinh thực lực đã vô cùng kinh người.

Đối diện vị kia võ hoàng tam trọng cường giả càng đánh càng kinh hãi Kiếm Sinh thiên tư, hắn cảm nhận được Kiếm Sinh chỉ mới có võ hoàng nhị trọng cảnh giới còn hắn là võ hoàng tam trong a, vậy mà bây giờ hắn chỉ có thể lựa chọn phòng thủ.

Tên kia võ hoàng biết nếu bản thân không làm gì hắn thua không nghi ngờ nhưng hắn không thể làm gì, Kiếm Sinh chiến lực vô cùng kinh khủng, không những thế chiến đấu kỳ xảo cùng kinh nghiệm cũng vô cùng phong phú, cho dù tên kia võ hoàng có làm gì Kiếm Sinh cũng có thể hóa giải.

Dần dần tên kia võ hoàng bị Kiếm Sinh nghiền ép đến không thở nỗi, hắn không ngừng phòng thủ nhưng ai rồi cũng sẽ mắt sai lầm, cuối cùng tên kia võ hoàng trong một tháng lơ là đã bị trúng Kiếm Sinh công kích, hắn bị đánh bay ra xa.

Kiếm Sinh làm sao buông tha cơ hội này, hắn lấy tốc độ khủng khiếp lao đến, trên tay chiến kiếm truyền ra từng đợt bén nhọn thanh âm, cùng một loại lạnh lẽo mà khủng bố kiếm ý.

Đông Vân vực võ hoàng vội vàng đưa đao lên che trước ngực, hòng chặn lại Kiếm Sinh công kích.

“Oanh”

Kiếm Sinh kiếm đâm thẳng vào đại đao, Đông Vân vực võ hoàng không ngừng bị đẩy lùi.

“Rắc”

Đại đao cuối cùng vẫn là không ngăn được, cuối cùng bị Kiếm Sinh kiếm xuyên thủng.

Kiếm Sinh kiếm đâm thẳng vào Đông Vân vực võ hoàng trái tim, Kiếm Sinh tiếp tục dùng lực, kiếm của hắn thay đổi quỹ tích, sinh sinh đem Đông Vân vực võ hoàng chém làm đôi.

“Đùng”

Đông Vân vực võ hoàng thi thể trùng điệp rơi trên mặt đất, xung quanh chúng võ hoàng cường giả đều giật mình kinh ngạc, bọn hắn không ngờ Kiếm Sinh lại cường đại như vậy.

Sau khi diệt sát Đông Vân vực võ hoàng tam trong, Kiếm Sinh tiếp tục cầm kiếm hướng Diệp Thiên Hoành mà đến, hắn muốn trợ giúp Diệp Thiên Hoành diệt sát địch nhân.

Võ hoàng chiến trường bên dưới là võ vương chiến trường.

Võ vương chiến trường đồng dạng vô cùng căng thẳng.

“Oanh”

Đông Vân vực một tên võ vương cường giả vừa diệt sát Ngạo Thiên thành một vị võ vương, khi hắn định đi tìm đối thủ tiếp theo đột nhiên hắn dừng lại, từ trên người hắn vô số sợi hỏa diễm xuất hiện.

“A”

Đau đớn không ngừng truyền đến khiến hắn thống khổ kêu lên, mấy hơi qua đi tiếng kêu của hắn tắt hẳn, thân thể đã cháy thành than củi, Lưu Vân không biết lúc nào đã đứng tại hắn phía sau.

Lưu Vân bây giờ tu vi đã là võ vương đại viên mãn cảnh giới, quan trọng là trên người hắn có dị hỏa, cùng giai bên trong hắn hắn tương đương vô địch.

Diệt sát xong tên kia võ vương đại viên mãn, Lưu Vân nhìn chiến trường một chút sau đó hai tay kết ấn, vô số hỏa diễm mũi tên xuất hiện, mỗi mũi tên đều được bao lấy dị hỏa, bình thường tu sĩ một khi chạm vào liền bị đột thành tro bụi trong nháy mắt.

Lưu Vân vẩy tay một cái, hỏa diễm mũi tên hướng bốn phương tám hướng mà đi, đang lâm vào khổ chiến Đông Vân vực chúng võ vương không hề phòng bị liền bi đánh trúng.

“Oanh, Oanh, Oanh”

Đông Vân vực các võ vương cường giả làm sao nghĩ đến đối phương vậy mà đánh lén, vô số người trúng chiêu trọng thương, một số yếu kém võ vương cường giả trực tiếp tử vong.

Lưu Vân chiêu thức là cố ý nhằm vào một số yếu kém võ vương cường giả bởi vậy trúng chiêu người không lập tức tử vong thì cũng trọng thương mất đi chiến đấu lực.

Tung xong chiêu thức đó Lưu Vân ngước nhìn trên cao một chút, nơi đó là nơi chúng võ hoàng cường giả đang đối chiến, hắn rất muốn lên trên đó cùng sư tôn chống địch nhưng bản thân vẫn chưa đột phá võ hoàng cảnh, lực bất tòng tâm.

Thoáng suy nghĩ qua đi, Lưu Vân dần chú ý đến chiến trường một góc, nơi đó Huyện Vận đang cùng Ngạo Thiên thành một vị võ vương đại viên mãn cường giả giao tranh.

Nhiều năm như vậy nàng đã đột phá võ vương đại viên mãn cảnh giới, chỉ là khoảng cách võ hoàng cảnh còn thiếu một chút, nhưng chiến lực đã vô cùng kinh người, vị kia Ngạo Thiên thành võ vương cường giả bị ép chỉ có thể phòng thủ.

Như cảm nhận được Lưu Vân ánh mắt, Huyền Vân một chiêu đánh bay vị kia võ vương đại viên mãn sau đó đình chỉ công kích, mà nhìn về phía Lưu Vân.

Vị kia võ vương đại viên mãn muốn đánh trở lại nhưng nhìn thấy Lưu Vân đang đứng đấy, hắn vẫn là không làm gì cả mà lẳng lặng rời đi.

Lưu Vân cùng Huyền Vận hai mắt nhìn nhau, bọn hắn cái gì cũng không nói, cuối cùng Huyền Vận dẫn đầu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Ngươi thay đổi quá, đã trưởng thành rồi, không còn là một tiểu tử như trước đây nữa”

“Tỉ thì vẫn như vậy không thay đổi gì cả, tỉ lâu nay có tốt không?”

“Vẫn như vậy”

“Số trời a, cuối cùng vẫn là đứng ở mặt đối lập”

“Ta không có lựa chọn khác, sư tôn chỉ lệnh không thể trái”

Huyền Vận nói, cùng Ngạo Thiên thành đối nghịch không phải là ý muốn của nàng nhưng Huyền Long đã gia nhập Đông Vân vực thế lực, nàng từ nhỏ đã sống tại Huyền Vân tông, được Huyền Long nuôi dưỡng, sư tôn chi lệnh nàng không thể trái.

Đối diện Lưu Vân hít sâu một hơi, ánh mắt hắn trở nên sắc bén.

“Đã vậy tỉ và ta quyết một trận đi”

Vứt xuống cầu này, Lưu Vân thân hình na di, trong tay trọng đao phát ra đáng sợ khí tức hướng Huyền Vận công tới.

Huyền Vận nhìn thấy một màn này, trong lòng không hiểu đau đớn nhưng nàng vẫn giơ lên bảo kiếm cùng Lưu Vân đối bính.

“Oanh Oanh Oanh”

Nhất thời tiếng oanh minh không ngừng vang lên, hai người bắt đầu lâm vào khổ chiến.