Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 226: Thần Điêu-ai Đen Tối Hơn Ai



Hai người Diệp Thần cùng với cả Mục Niệm Từ liền cùng nhau đi dạo phố mua đồ. Có vẻ như là nam nhân cùng nữ nhân trên đường đều như vậy ghen ghét nhìn họ đi à. Đây chính là hào quang soái ca và soái tỷ trong truyền thuyết đi a. Sau đó Diệp Thần liền kéo nàng đến tiệm trang sức a, nàng quá đơn điệu à, ngoài quần áo ra chính là một chút trang sức cũng không có đi.

“Tướng công ngươi nói xem cái này cây châm hợp với ta không a.” Mục Niệm Từ cầm lên một cây trâm đưa lên tóc mình liền nói.

“Niệm Từ ta nói ngươi đẹp như vậy đeo gì cũng đẹp à.” Diệp Thần liền vô mông ngựa nói. Nhưng trong lòng còn đáng suy tính buổi tối đây à. Đợi lúc tối trời tắt lửa tối đèn mó nhau a.

“Cô nương ngươi xem ngay cả tướng công ngươi cũng khen đẹp a.” Ông chủ liền mở miệng nói.

“Tướng công ngươi lại trêu ta ông chủ cho ta cây trâm này đi. Bao nhiêu tiền à?” Mục Niệm Từ lập tức liền hỏi giá cả.

“Không đắt liền ba lượng bạc, ngươi xem nó rất hợp với ngươi à.” Ông chủ lập tức liền mở miệng nói.

“Ba lượng bạc, vẫn là thôi đi. Tướng công chúng ta đi thôi a.” Mục Niệm Từ liền có chút không lỡ bỏ lại cây trâm rồi bảo Diệp Thần rời đi. Nàng là sót tiền đi a, từ trước tới giờ sống cảnh nghèo khổ nên nàng rất tiết kiệm đi à.

“Ân, cô nương hai lượng bạc ngươi không phải là rất thích nó sao.” Ông chủ thấy vậy liền giảm giá nói.

“Tướng công chúng ta vẫn là đi thôi à. Ta giúp ngươi may y phục mới.” Mục Niệm Từ lập tức mở miệng nói.

“Ân, Niệm Từ ngươi đi trước một chút ta liền đi mua chút đồ. Lập tức trở lại.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

Mục Niệm Từ cũng gật đầu đi trước đến tiệm vải bên trong.

“Ta nói chủ quán ngươi mau đưa cây trâm đó cho ta hai lượng bạc này liền là của ngươi.” Diệp Thần ném lên bàn hai lượng bạc liền cầm lấy cây trâm cất vào khăn vải để trong người.

“Ân, cảm ơn thiếu gia ngươi thật thương mình nương tử a.” Ông chủ tiệm nhận được tiền đương nhiên không khỏi vô mông ngựa nói.

“Nói thừa nàng là ta nương tử ta không thương nàng thì thương ai a. Còn nữa cây trâm này ta nhìn qua chắc chắn là một bộ đúng chứ?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi. Mấy cái này tiệm đều như vậy bán lẻ lấy nhiều tiền hơn a.

“Khách quan quả nhiên tinh mắt, đây là dây chuyền lẫn vòng tay cùng cả hoa tai đều là một bộ cả à. Giá cả cũng chỉ tổng hết mười lăm lượng bạc.” Chủ tiệm liền mang ra đủ bộ nói.

“Cầm lấy tiền lần sau nàng thích món gì đến đây lấy ngươi đều nói là mầy quan tiền cho ta nghe rõ chưa hả? Còn lại hết bao nhiêu cứ thanh toán vào nó.” Diệp Thần ném một tờ ngân phiếu lên trên bàn lập tức mở miệng nói.

“Ân, ta biết công tử.” Chủ tiệm liền muốn nhận lấy ngân phiếu liền bị Diệp Thần một tay giữ lại.

“Nếu như để ta biết ngươi ăn bớt ta tiền thì cứ như cái bàn này ngươi hiểu chưa?” Diệp Thần lập tức phát ra một đạo lúc chém đến cái bàn trước mặt khiến nó tách làm hai khiến cái này chủ tiệm không khỏi sợ hãi rụt mình lại.

“Hiểu, tiểu nhân đã hiểu. Ngài cứ yên tâm, ta làm ăn tuyệt đối sẽ uy tìn.” Chủ tiệm lập tức liền vỗ ngực đảm bảo nói.

“Được ta tin ở ngươi cáo từ trước.” Diệp Thần liền cầm lên mấy món đồ bọc lại khăn cho vào trong ngực đi ra ngoài. Chủ tiệm ở bên trong đi đến chỗ chiếc bàn nhìn vết cắt không khỏi một phen sợ kinh hồn.

Diệp Thần đi ra khỏi tiệm hướng đến tiệm quần áo đi vào bên trong.

“Tướng công ngươi đã tới a. Ngươi xem hai cái này loại vải ngươi thích cái nào a.” Mục NIệm Từ liền lấy ra hai loại vải màu trắng nói. Nàng để ý qua Diệp Thần rất thích loại này màu à.

“Ân, vẫn là tùy ngươi chọn đi a. Chuyện này ta vốn cũng không có rành lắm.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Hắn là vẫn là khá ngại trong việc đưa tặng đồ cho nàng à. Đơn giản vì nàng khá tiết kiệm a. Hắn sợ nàng lập tức đem trả lại đồ mất.

“Chủ tiệm ngươi có loại vải màu này nhưng tốt hơn sao à?” Mục Niệm Từ lập tức liền mở miệng hỏi.

“Ân, có a, nhưng giá cả liền có chút đắt đỏ à. Đó là loại vải nhập từ bên nước khác về à.” Ông chủ liền gật đầu nói xong liền cho người đem ra.

“Giá cả không thành vấn đề ngươi cho ta hai tấm may thành hai y phục nam nhân một to một nhỏ được không. Cỡ người thì khoảng cần này.” Mục Niệm Từ lập tức mở miệng nói. Nàng muốn mua cha mình nhi tử cùng phu quân mỗi người một bộ đi à.

“Ầy, chỉ nghĩ đến người khác mà không nghĩ đến bản thân, tiền ta làm ra không phải để ngươi tiêu sao à.” Diệp Thân không khỏi có chút cảm động nghĩ.

“Tướng công ngươi không sao chứ. Chúng ta đi mua chút đồ, khi khác họ sẽ mang về tận nhà cho à.” Mục Niệm Từ mua xong lập tức muốn đi ra ngoài nói.

“Đợi đã a, ngươi không mua quần áo sao.” Diệp Thần lập tức mở miệng hỏi.

“Tướng công vẫn là không cần đi a, ta vẫn là có quần áo rồi à.” Mục Niệm Từ liền mở miệng nói. Vải ở đây rất đắt đi à, nàng vẫn là không muốn may a.

“Nương tử ngươi nói thế là không được nữ nhân chính là nên mặc đẹp a, còn nữa ngươi là ta nương tử không ăn mặc đẹp ta liền đi nhìn nữ nhân khác thì sao à.” Diệp Thần liền trêu trọc nàng nói.

“Ân, vậy liền may thêm một bộ đi à.” Mục Niệm Từ nghe thấy Diệp Thần muốn nhìn nữ nhân khác liền mở miệng nói.

“Cái đó không phải ngươi nói tính a, chủ tiệm mau đem hai loại vải một loại dày một loại mỏng màu đỏ đến đây, nhất định là loại tốt nhất hoa vắn đẹp được chứ?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.

“Ân, không cần như vậy lấy loại vải bình thường lad được.” Mục Niệm Từ liền mở miệng nói.

“Niệm Từ cái này cũng không phải ngươi nói tính a. Buổi tối đến ngươi muốn cái gì thì tính cái đó, nhưng hiện tại là ta nói tính.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Tướng công ngươi lại nghĩ điều xấu.” Mục Niệm Từ liền đỏ mặt nói.

“Ai trả biết trung bình cứ sáu phút nam nhân lại nghĩ đến chuyện đó một lần đi a.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói. Đây là bản năng được không à.

“Tướng công ngươi đừng nhắc đến truyện này nữa a. Người xung quanh còn đang nhìn đây này.” Mục Niệm Từ da mặt mỏng đỏ chót nhìn xung quanh chỉ muốn kiếm cái hố chui vào.

“Người ta nhìn thì kệ người ta đi à. Ta chính là như vậy cứng a. Tối nay chúng ta diễn tôn ngộ không chọc bạch cốt tinh được không à.” Diệp Thần liền khẽ nói vào tai nàng nói.

“Tướng công ngươi đắn một chút a. Đừng ghé sát như vậy à” Mục Niệm Từ liền lập tức đỏ mặt nói. Nàng không quen với đàn ông thân cận như vậy đi a.

“Hại vị khách quan làm phiền rồi. Đây là hai tấm vải đi a. Nếu như thấy được ta liền lập tức cho người đi may.” Chủ tiệm liền mở miệng nói.

“Mỏng như vậy, may quần áo sao?” Diệp Thần cầm lên tấm vải đỏ mỏng dính liền có thể nhìn xuyên qua được nói không khỏi có chút ý nghĩ đen tói trong đầu tối nay hắn liền có số hưởng a. Nhất định muốn dùng nó may một bộ tình thú gợi cảm cho tối nay mới được. Hắn không khỏi có chút nhìn sang áo yếm của Niệm Từ nếu như may cái này loại vải đương nhiên là hắn có thể nhìn xuyên qua hai cái thỏ trắng cùng nhũy hoa của nàng a. Nhất định là quá tốt à.

Mục Niệm Từ thấy Diệp Thần nhìn nàng như vậy không khỏi cảm thấy rùng mình một cái. Trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, cái này tướng công tiện nghi là đang nghĩ cái gì rất đen tối đi à.

“Ông chủ cái này vải dày ngươi liền giúp ta may bên trong, còn bên ngoài liền dùng loại này vải mỏng đi a. Làm ơn chuyển đến phủ giùm.” Mục Niệm Từ thấy xung quanh đang nhìn bọn không khỏi mở miệng nói.

“Đợi đã, ông chủ ngươi đừng nghe nàng nói. Cái này vải mỏng ngươi nhất định muốn may bên trong vải dầy liền nhất định muốn may bên ngoài đi a.” Diệp Thần lập tức mở miệng nói.

“Tướng công ngươi nói cái gì vậy trước giờ không có ai may như thế a.” Mục Niệm Từ liền mở miệng nói.

“Cái gì mà chưa chứ, ta nói cái này vải mỏng may bên trong chỉ để cho ta tướng công của ngươi nhìn đi a. Còn cái này vải dày may ngoài đương nhiên là cho thiên hạ nhìn. Chẳng lẽ để bọn chúng nhìn ngươi không an toàn a. Ngươi là nương tử ta có chấm chấm mút mút cũng là để ta. Không được ông chủ cho thêm cái này vải đỏ ta liền đi trước, tiền liền đến phủ thanh toán.” Diệp Thần lấy một cái tấm vải đỏ dày khoác lên trên người của Mục Niệm Từ.

“TƯớng công ngươi nói cái gì kỳ vậy a. Mọi người còn đang nhin đâu.” Mục Niệm Từ để ý xung quanh nói. Mặt nàng không khỏi đỏ lên nhìn rất đáng yêu à.

“Bọn họ làm gì kệ họ đi a. Ta không quan tâm. Nương Tử ngươi mau chùm lên a, thất sách a, cứ để ngươi mặc như vậy mỏng áo ngoài ra đường thảo nào bọn họ cứ nhìn ngươi xuất đâu à.” Diệp Thần không khỏi lắc đầu lắc đầu nói.

“Tướng công, chúng ta ra ngoài rồi nói đi a.” Mục Niệm Từ liền che mặt lại bắt lấy tay Diệp Thần đi ra khỏi tiệm chạy vào chỗ đông người. Vừa rồi quả thực mất mặt chết đi à.

Trong quán hiện tại mấy cái nam nhân cùng nữ nhân không khỏi mở miệng đòi mua đồ mỏng bên trong dễ sờ dễ đụng đi a.

“Nương tử ngươi đi theo ta a, chúng ta liền đi mua chút son phấn.” Diệp Thần liền đưa nàng đi đến cửa tiệm lớn nói.

“Tướng công vẫn là thôi đi mua chút son phấn bên đường là được không cần thiết đến cửa tiệm.” Mục Niệm Từ lập tức mở miệng từ chối nói.

“Thế làm sao được a. Ta nói qua tuyệt đối không thể để ngươi uy khuất à. Mau đi theo ta, hôm nay chuyện ngươi nói không tính.” Diệp Thần liền mở miệng bá đạo nói.

“Ông chủ lập tức đưa một chút son phấn đến đây à. Không cần biết giá cả lấy loại đắt nhất cho ta.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Được khách quan ngươi liền chờ đi a.” Ông chủ lập tức lấy ra đồ đạc nói.

“Niệm Từ ngươi mau chọn đi à.” Diệp Thần lập tức mở miệng nói.

“Ta không cần thiết a, ở nhà còn có son phấn ta vừa mua hôm qua à.” Mục Niệm Từ liền lắc đầu nói.

“Được rồi, ông chủ ngươi gói hết son phấn mỗi cái một loại đem đến ta phủ nó ở đây. Hết bao nhiêu quản gia sẽ giúp ngươi thanh toán đi à.” Diệp Thần lập tức mở miệng nói.

“Ân, thiếu gia quả nhiên là tốt với nương tử a.” Lão chủ tiệm không khỏi vỗ mông ngựa nói.

“Nói thừa ta không tốt với nàng thì tốt với ai, nương tử lời hôm nay ngươi nói không tính a. Đợi tối đến ngươi nói chơi thế nào thì tính cái đó à.” Diệp Thần liền mở miệng đen tối nói. Tất cả vì sự nghiệp đêm khuya tắ lửa tối đèn mó nhau đi a.

“Tướng công ngươi lại không đứng đắn, tối nay ngươi muốn thế nào cũng được à. Vậy nên đừng nói chuyện đó nữa a.” Mục Niệm Tứ xấu hổ nhìn xung quanh nói.

“Chính ngươi nói a, đừng hối hận đó, ông chủ lấy cho ta ít phấn thơm đi à. Như cũ loại đắt nhất.” Diệp Thần liền mở miệng gọi ông chủ nói.

“Tướng công ngươi muốn cho ta dùng cái này sao?” Mục Niệm Từ liền hỏi. Nàng vốn không có thói quen dùng phần thơm đi a.

“Làm gì có chuyện đó a, ngươi cũng rất thơm à, mùi thơm tự nhiên, cần gì dùng nó.” Diệp Thần liền ngửi ngửi nàng cười nói.

“Đừng ngửi nữa mà, ta thì có mùi thơm gì đâu. Tướng công ngươi không phải là muốn tặng cho nữ nhân ở lầu xanh tối quá chứ.” Mục Niệm Từ không khỏi dò hỏi nói.

“Nương tử ngươi nghĩ cái gì vậy à. Ta cũng không phải mua đem tặng các nàng à. Ta nói Niệm Từ ngươi có phải hay không vẫn còn giận chuyện ta đi ăn vụng sao.” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.

“Không có a, ta không có giận, một chút cũng không có.” Mục Niệm Từ liền mở miệng nói nhưng trong lòng cũng là có một chút oán giạn đi à. Nàng không quan tâm Diệp Thần đi chơi hay làm tình với một ai khác ngoài nàng, kể cả hắn cưới thêm nữ nhân cũng không sao, nhưng nàng tuyệt đối không chấp nhận nữ tử không đứng đắn cùng hắn tầm hoan à. Như vậy nàng cảm thấy mình không bằng cả nữ tử thanh lâu a.

“Ân, ngươi yên tâm. Tối qua ta cũng không phải cùng với kỹ nữ ngủ.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Tay cầm lên chém trà bắt đầu uống.

“Tướng công, có phải hay không ngươi mua đống bột phấn thơm này cho mình dùng chứ.” Mục Niệm Từ liền mở miệng hỏi.

“Phụt, Niệm Từ ngươi nói như vậy chẳng lẽ nghi ngờ ta sinh lý có vấn đề à.” Diệp Thần lập tức phun ra trà cũng còn tốt không phun về phía nàng mà về phía mặt ông chủ vừa đi đến.

“Ta đi thay đồ trước, hai người cứ tự nhiên.” Ông chủ liền mở miệng nói. Hóa ra là tỷ muội hắn còn tưởng là phu thê a. Thờ dài thời đại này đàn ông như hắn ngày càng hiếm rồi à.

“Không có a, chẳng qua là ta không nghĩ ra tướng công ngươi định làm cái gì đâu.” Mục Niệm Từ liền mở miệng hỏi.

“Cái này chẳng phải là mua cho chúng ta sao à. Đợi tối nay đại chiến xong phòng thảo nào cũng lưu lại mùi hương, phải có chút phấn hương che dấu, nên ta liền mua một hộp. Chứ tên Dương Quá sáng sớm liền đi vào hắn còn không khỏi suy nghĩ lung tung đâu.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Cái thằng tiện nghi nhi tử này chính là sáng sớm liền muốn tìm hắn đọc sách nhưng thực chất là luyện công a.

“Tướng công ngươi thật sự rất xấu a, ông chủ liền cho tới hai hộp đi à. Ta sợ không đủ dùng đi à.” Mục Niệm Tử liền đỏ mặt mở miệng nói.

“Nương tử ta nghĩ ngươi so với ta còn xấu xa a. Thật sự ta không biết chúng ta ai đen tối hơn ai a.” Diệp Thần không khỏi mở miệng nói. Hai hộp a, không biết là tới bao nhiêu lần mới cần dùng hêt hai hộp à. Xem ra tối nay hắn cần phải cố gắng nhiều nhiều.

“Tại ta nước hơi nhiều a. Với lại ta sợ tướng công ta sợ ngươi khá hung hãn a.” Mục Niệm Từ không khỏi đỏ mặt nghĩ. Vẫn là đề phòng tốt, dù sao nàng cũng biết đêm nay rất dài à. Bọn họ tới bao nhiêu lần ai có thể biết được đâu. Với lại nàng mới hai mấy tuổi còn là không được cảm nhận qua đàn ông lâu, nói thật là có thèm thuồng được không.

“Thật là quả nhiên là hai cái tỷ muội a. Hai hộp mỗi người dùng một hộp. Thế giới này xem ra đàn ông càng ngày càng ít, đàn bà ngày càng nhiều à.” Chủ tiệm nghe thấy vậy không khỏi thở dài nói. Sau đó đem ra đồ đặt lên bàn, nhanh chóng tránh ra. Hắn là sợ cái này Diệp Thần nam nhân yêu lên hắn đi à.