Thiên Cơ Điện

Chương 82: Mưu Tính 3



Ninh Dạ chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng bây giờ tình hình của ngươi chắc cũng chẳng tốt đẹp gì? Ngủ với bốn cô gái liền, chinh chiến suốt bốn canh giờ, cực kỳ hao sức, bây giờ liệu còn mấy thành thực lực?”

Lệ Bách Đao sửng sốt: “Hóa ra ngươi là kẻ để lại Cực Nhạc?”

Ninh Dạ gật đầu: “Mọi người chỉ chống đỡ những đòn tấn công chứ chẳng có năng lực chống cự lời ca ngợi. Nếu ta hạ độc đặt cơ quan, chắc chắn ngươi sẽ phát hiện, cho dù trúng chiêu cũng sẽ kêu cứu. Thực lực của ta không bằng ngươi, không thể nhanh chóng giết chết ngươi được, làm vậy chỉ đánh rắn động cỏ khiến ngươi bỏ trốn. Nhưng đưa Cực Nhạc tán cho ngươi, ngươi sẽ vui vẻ sử dụng.”

Lệ Bách Đao cười ha hả: “Thú vị lắm, rất thủ đoạn. Nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì thủ đoạn này của ngươi cũng chẳng có tác dụng gì!”

“Điều kiện là ngươi thật sự có thực lực tuyệt đối.”

Ninh Dạ còn chưa dứt lời, ánh đao đã bùng lên.

Lệ Bách Đao xuất đao.

Kinh nghiệm chiến đấu của Lệ Bách Đao rất phong phú, vốn không định chờ đối phương nói hết lời. Thời khắc này đao như du long, ánh sáng đã ngưng tụ thành một luồng khí túc sát, dáng vẻ hoàn toàn không giống một người vừa bị đào rỗng.

Ánh đao lấp loáng, bao phủ lấy Ninh Dạ.

Xoạt!

Đao kình đam vào cơ thể, đã xuyên thủng người Ninh Dạ.

————————

Đao của Lệ Bách Đao rất độc.

Không phải độc trong kịch độc mà là loại thâm độc tước cơ cắt xương.



Trúng đao của hắn, vết thương sẽ cực kỳ đau nhức, kẻ ý chí yếu đuối thậm chí mất đi chiến lực.

Đoạn Hồn Ma đao, nhất đao đoạn hồn, thứ nó cắt đứt không phải mạng sống mà là hồn, là ý chí chiến đấu.

Đây là thủ đoạn của dhnm, còn Trương Liệt Cuồng đã từng nói: “Đối phó tới lão Thường phải tốc chiến tốc thắng, nếu kéo dài thời gian sẽ là thiên hạ của hắn.”

Trương Liệt Cuồng đánh giá cao như vậy có thể thấy Đoạn Hồn đao âm độc tàn nhẫn, hoàn toàn trái ngược với Thất Sát đao.

Lệ Bách Đao đã phát huy cái âm độc của đoạn hồn này tới mức cực hạn, người bị giết sẽ chết trong cơn đau không thể chịu nổi.

Thế nhưng nhát đao này của Lệ Bách Đao hạ xuống lại không thấy bất cứ hiệu quả nào, Ninh Dạ vẫn đứng yên tại chỗ, như người trúng đao không phải là y.

Chuyện gì thế này?

Lệ Bách Đao ngơ ngác, lập tức hiểu ra: “Ảo thuật?”

Một đạo phù pháp đã đập tới sau lưng, đánh lên người hắn, trên người Lệ Bách Đao xuất hiện lồng bảo hộ màu đen, ngăn cản phù lục.

Hắn quay đầu, sắc mặt dữ tợn: “Hóa ra là kẻ theo đường tà, chẳng trách phải dùng mấy con ả kia tiêu hao tinh lực của ta trước.”

Lệ Bách Đao phóng túng quá độ, tinh lực không đủ, lại thêm không có năng lực quan sát cường đại, trong tình huóng như vậy, hắn cũng khó lòng phá được ảo thuật.

Nhưng Lệ Bách Đao vẫn cười nói: “Đáng tiếc ngươi không may mắn, gặp phải ta, thứ ta không sợ nhất chính là ảo thuật. Bách Thủ Thiên đao!”

Sau tiếng hô này, vô số bóng sáng đã bùng lên từ người Lệ Bách Đao, vô số đao mang bắn ra bốn phía.

Lệ Bách Đao giết người phải dùng trăm đao, nhưng xưa nay tốc độ giết người của hắn lại không chậm, bởi vì mỗi đòn của hắn có thể phát ra tới hàng trăm hàng ngàn đao.



Đối mặt với ảo thuật của đối thủ, Lệ Bách Đao không cần tìm kiếm, trực tiếp thi triển pháp thuật phóng thích cả ngàn đao, quét khắp bốn phía.

Bất luận ngươi ở đâu, một đao chém ra, ai cũng phải gục xuống trước đao này.

Phốc phốc phốc phốc!

Xung quanh đã vang lên tiếng nổ, sóng khí cuồn cuộn quét qua, sắc máu lóe lên.

Ninh Dạ hự một tiếng, ngã xuống, xem ra đã bị thương.

Lệ Bách Đao vui mừng, tấn công điên cồng về phía âm thanh phát ra, đao phong lạnh lẽo tới cực hạn, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị ánh đao của hắn chém nát, tiêu biến, không còn một cọng cỏ.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được cảm xúc khi lưỡi đao chém vào thân thể đối thủ, nghe tiếng máu thịt bay tung tóe, tiếng đối phương rên rỉ cố nén cơn đau.

Tốt lắm!

Đối thủ càng như vậy, chiến ý của Lệ Bách Đao càng mạnh.

Hắn tấn công điên cuồng, như cơn bão quét qua, cihến ý dâng lên tới tận cùng, đao cương phun ra không ngừng, đao ý liên miên bất tuyệt, đao thế hung ác dũng mãnh, đao pháp uy lực mạnh mẽ.

Hắn chém, chém không ngừng nghỉ, có thể cảm nhận rõ ràng đối thủ càng lúc càng yếu nhưng vẫn cố kiên trì, không hề ngã xuống.

Rốt cuộc Lệ Bách Đao cũng cảm thấy có vẻ không đúng.

Đối thủ đâu chỉ trúng trăm đao của mình? Khéo phải ngàn đao vạn đao ấy chứ?

Sao vẫn không sao?