Thi Thể Của Tôi Buông Thả Phóng Túng

Chương 33: Quả nhiên là thi thể



Trên đài người chủ trì bắt đầu theo thứ tự giới thiệu năm con quân khuyển: Hổ Bối, Xích Nha, Uy Mãnh, Đại Kiếm, Thứ Đao, tuổi tác bình quân là 6 tuổi, sắp quang vinh giải nghệ. Trên người chúng nó mang thương tích, đều là lưu lại trong khi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, chúng nó chỉ là động vật, nhưng sự tích anh dung của chúng nó cảm động không ít người.

Lần này trận đấu đầu biểu diễn manh sủng, để cho năm con quân khuyển mở màn. Các binh sĩ đưa chúng nó đưa đến một cái sân dùng rào chắn vòng, đặt tất cả các thử thách, một người trọng tài ở bên cạnh tính thời gian, tiếng huýt sáo vang lên, năm con quân khuyển như là như mũi tên rời cung xông ra từ điểm khởi đầu, dẫn đầu là Hổ Bối, dựa theo lệnh của huấn luyện viên vượt qua từng cái hạng mục thử thách, đội ngũ từ đầu tới cuối duy trì chỉnh tề, không loạn chút nào.

Người xem reo hò hò hét, tiếng vỗ tay, nhao nhao giơ điện thoại hoặc máy quay phim, hướng tới than ảnh mạnh mẽ của chúng nó.

Mặc dù An Bộ đối với mấy cái này quân khuyển có chút nhỏ mâu thuẫn, nhưng không thể không thừa nhận, bọn chúng rất đẹp trai.

4 phút 32 giây, năm con quân khuyển lần lượt hoàn thành màn biểu diễn, khoảng cách bất quá 1 giây, đám người không keo kiệt đưa cho tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Người chủ trì lớn tiếng nói: "Tiếp theo, chỉ cần các sủng vật khác trong vòng 5 phút hoàn thành tất cả hạng mục thử thách, liền có thể thu được một phần thưởng. Nếu như đánh vỡ kỉ lục của quân khuyển, ngoại trừ phần thưởng thưởng ban đầu, còn thu hoạch được 1000 tệ tiền mặt cùng một phiếu miễn phí chăm sóc sắc đẹp, cái hạng mục trò chơi khác cũng có các loại phần thưởng phong phú khác. Tốt, các vị các khách nhân, xin mang các tiểu đồng bọn của mọi người thỏa thích chơi đùa đi."

Đám người tản ra bốn phía, tìm kiếm hạng mục trò chơi mà mình hứng thú. An Bộ đi theo đám người chạy vào trong hội trường, nơi này chủ yếu là các hạng mục trò chơi trí lực, sủng vật phối đôi, mỹ dung, khỏe mạnh.

Cô xem chừng quân khuyển hẳn là đều hoạt động bên ngoài, cho nên cô quyết định trước khi bọn chúng đi, tạm thời đợi ở trong phòng.

"Nếu như con mèo có các hiện tượng ngứa, nôn mửa, lỗ tai đỏ lên, rụng lông, như vậy rất có thể là đồ ăn không phù hợp với mèo." An Bộ đẩy mạnh nhãn hiệu thức ăn cho mèo cho một khách nhân nước ngoài, "Con mèo của anh khả năng không thích hợp dùng đồ ăn có hàm lượng protein quá cao, anh có thể thử một chút cái này, thực phẩn có thành phần chống dị ứng thấp."

Thời gian qua một lát, khách hang ngoại quốc nghe An Bộ giới thiệu, sảng khoái mua cái đồ ăn cho mèo này. Đang lúc An Bộ chuẩn bị tiếp tục công việc, năm con quân khuyển tựa như tuần sát lãnh địa, nhanh nhẹn đi vào.

An Bộ: "..."

Không đợi cô di chuyển vị trí, năm con quân khuyển đã mang theo binh lính của bọn nó trực tiếp hướng cô chạy tới, bao bọc vây quanh cô, ở trên người cô ngửi tới ngửi lui.

Hổ Bối: 【 thật là thi thể. 】

Uy Mãnh: 【 quả nhiên là thi thể. 】

Xích Nha: 【 xác định là thi thể. 】

Thứ Đao: 【 thi thể không có chạy. 】

Đại Kiếm: 【 cắn một cái thử một chút? 】

Một bóng người chạy nhanh đến, đem An Bộ kéo vào trong ngực, Giản Ninh Huyên mặt không thay đổi nhìn qua năm người lính: "Đây là đang làm gì?"

Binh sĩ 1: "Không có ý gì, bọn chúng đối với cô gái này tựa hồ cảm thấy rất hứng thú."

Binh sĩ 2 ngồi xổm người xuống sờ lưng Uy Mãnh, ngẩng đầu nhìn về phía An Bộ: "Trên người cô mang theo vật kỳ quái gì sao?"

An Bộ liền vội vàng lắc đầu.

"Cô không cần khẩn trương." Binh sĩ 3 cười nói, "bọn chúng sẽ không tùy tiện cắn người."

Vừa mới chuẩn bị mài rang trên đùi An Bộ, Đại Kiếm lập tức ngậm miệng chó lại.

An Bộ: "..."

Kém chút liền tin ngươi.

Binh sĩ 2 tương đối cảnh giác, trên dưới liếc nhìn An Bộ, tựa hồ nghĩ ở trên người cô tìm ra chỗ khả nghi.

Giản Ninh Huyên nhướng lông mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Binh sĩ 2 lập tức cảm giác phía sau lưng một trận lạnh lẽo, làn da có chút nóng lên, giống như nhiệt độ chung quanh đột nhiên lên cao năm, sáu độ. Mà năm con quân khuyển da lông lắc một cái, đồng thời lùi ra ngoài mấy bước, đầu lưỡi nhả dài ra.

Mẹ nó, nóng chó chết chó!

"Thật sự là thật có lỗi, quấy rầy hai người." Binh sĩ 4 mở miệng nói, "Hổ Bối chúng nó tháng sau liền chính thức giải nghệ, chúng ta dẫn chúng nó tới đây, chỉ là muốn để bọn chúng hảo hảo buông lỏng một chút, cũng không có quá mức quản thúc, để bọn chúng tùy ý chay xung quanh. Bọn chúng không có ác ý, hi vọng hai người bỏ qua cho."

"Chỉ muốn các anh cam đoan bọn chúng sẽ không đuổi theo tôi, tôi liền không ngại." An Bộ rộng lượng khoát khoát tay.

"Cô yên tâm!" Các binh sĩ buông lời thề son sắt.

Nhưng mà, bọn hắn rất nhanh liền bị đánh mặt.

An Bộ lại liên rời ra bên ngoài, rời xa phạm vi năm con quân khuyển.

Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Giản Ninh Huyên đi mua cơm trưa, An Bộ an vị dưới bóng cây nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm giác đầu gối bị người đụng phải mấy lần, cúi đầu xem xét, thình lình nhìn thấy một mặt chó hung ác, là con kia tên là "Uy Mãnh" Mục Dương Khuyển.

An Bộ: "..."

Ngươi muốn như thế nào?

Uy Mãnh đem móng vuốt khoác lên trên đầu gối của cô, lại gần dùng sức nghe, tiếp đó lại có ý định chui vào trong váy của cô! An Bộ lập tức kéo căng váy của mình, cũng không dám vọng động, miễn cho bị nó coi là uy hiếp, hung hăng cắn một cái.

Lại nói, chủ nhân của nó đâu? Không phải cam đoan bọn chúng sẽ không đuổi theo cô sao?

Uy Mãnh nhìn chằm chằm cô, lập tức quay đầu xông tới một phương hướng khác kêu vài tiếng.

Bất quá mấy giây, năm người lính cùng bốn quân khuyển vội vàng chạy tới, trong đó một tên binh sĩ nhanh đi mấy bước, giữ chặt dây thừng của Uy Mãnh, trách cứ: "Uy Mãnh, ngươi làm sao lại chạy loạn?"

Uy Mãnh nhìn An Bộ một chút, lập tức hướng binh sĩ hung hăng ra hiệu, mấy cái quân khuyển khác cũng có phản ứng như thế, cùng nhau dựng thẳng móng vuốt lên, làm ra tư thế phát hiện "vật phẩm khả nghi" : Tìm được một thi thể, xin mau sớm xử lý!

Trong thực tế quân khuyển thường xuyên cần tìm các loại vật phẩm nguy hiểm, vật phẩm khả nghi, tang vật vân vân, gồm nhiều mặt năng lực truy tung nhạy cảm, trong đó thi thể cũng là một trong những mục tiêu bọn chúng lục soát, trên chiến trường, bọn chúng còn phải đem thi thể của các binh sĩ hi sinh trở về.

Lúc nhóm quân khuyển phát hiện An Bộ, bởi vì không có lệnh cho nên cũng không có hành động, nhưng mắt thấy một cỗ thi thể khắp nơi nhảy nhót, bọn chúng cảm thấy mười phần khả nghi, cảm giác lo sợ, vẫn là nhớ tới lời nhắc nhở của huấn luyện viên: Đây là một cỗ thi thể, một bộ bại lộ dưới ánh mặt trời, bốn phía tản ra thi khí, ảnh hưởng hoàn cảnh vệ sinh!

Binh sĩ liếc nhau, sau đó cùng một chỗ nhìn về phía An Bộ, nghiêm túc nói: "Cô gái, làm phiền cô đứng lên, để chúng tôi kiểm tra một chút."

An Bộ bất đắc dĩ đứng lên, lại quay một vòng trong, trên người ngoại trừ điện thoại treo ở trên cổ, không có vật khác.

"Các anh dự định làm sao kiểm tra? Muốn tôi cởi hết sao?"

Các binh sĩ biểu lộ có chút xấu hổ, cũng có chút xấu hổ, vừa rồi chỉ là từ sự tín nhiệm đối với quân khuyển làm ra phản ứng theo thói quen.

Bất quá, nhóm quân khuyển đối An Bộ tựa hồ cũng không có địch ý quá lớn, càng giống là tìm được một kiện mất (thi) vật.

Binh sĩ 1: "Thật có lỗi, chúng tôi cũng không biết bọn chúng là thế nào."

Binh sĩ 2: "Tôi vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào."

Binh sĩ 3 vỗ vỗ đầu quân khuyển nhà mình: "Đừng làm rộn, đối với cô gái cần có lễ phép, các ngươi sẽ không coi trọng người ta a? Sau khi giải nghệ muốn ở cùng một chỗ với cô ấy?"

An Bộ ngũ chó: Không muốn đùa kiểu này!

Binh sĩ 4: "Cô gái, cô tên là gì? Kết giao bằng hữu a?"

An Bộ đang muốn trả lời, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một sợi tử khí từ trên thân con quân khuyển tên là "Uy Mãnh" bay ra.

Tử khí trên thân động vật, cô cũng đã gặp không ít, nhưng cô chưa từng thành công cứu được con nào. Không phải cô không muốn cứu, mà là tốc độ hành động quá nhanh, hình thức chết cũng khó suy nghĩ, dù cho vừa vặn gặp được, cũng rất khó xuất thủ. Tỉ như tai nạn xe cộ, đợi đến lúc phát sinh đã chậm; lại hoặc là ngộ độc thức ăn, cô không có khả năng dự báo loại đồ ăn nào có độc. Chỉ có gặp gỡ chó mèo hoang sinh bệnh, mới có khả năng cứu chữa. Nhưng không biết có phải hay không là cô không có duyên với động vật, mỗi lần đuổi theo đuổi theo bọn chúng để cứu chữa, bọn chúng vẫn chết trong quá trình cứu chữa.

Tử khí của động vật cũng không giống loài người, có đôi khi trước một giây mới xuất hiện, một giây sau liền chết, có đôi khi kéo dài cả sáu, bảy ngày còn nhảy nhót tưng bừng. An Bộ cũng không có cách.

Bất quá quân khuyển trước mắt này, nếu như có thể, cô vẫn là nghĩ cứu. Dù cho không có giá trị sinh khí nhưng dựa vào nó vì con người đã cống hiến, cũng không hi vọng tại thời điểm sắp giải nghệ lại bỏ mình.

An Bộ ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm Uy Mãnh một hồi, ngẩng đầu hỏi binh sĩ 2: "Sau khi kết thúc hoạt động, các anh muốn về chỗ đóng quân sao?"

Binh sĩ 2 không ngờ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút, gật đầu: "Ừm."

An Bộ lại hỏi: "Sau khi bọn chúng giải nghệ thì sinh hoạt như thế nào?"

Lần này trả lời chính là binh sĩ 1: "Bọn chúng có công huân quân khuyển, bộ đội sẽ cho chúng nó dưỡng lão."

"Những người khác không thể nhận nuôi sao?"

Binh sĩ 1: "Bình thường mà nói, quân khuyển chỉ có một ít cán bộ về hưu kỳ cựu mới có tư cách nhận nuôi, mà lại nhất định phải đạt được sự tán thành của quân khuyển."

An Bộ hiểu rõ gật đầu.

Binh sĩ 4 có chút hăng hái hỏi: "Cô có hứng thú?"

An Bộ liền vội vàng lắc đầu: "Không có, không có, chỉ là tùy tiện hỏi một chút. Đúng, anh vừa rồi hỏi tên của tôi, tôi gọi 'An Bộ', các anh tốt."

Cô đứng lên, cùng năm người bắt tay, trao đổi danh tính.

"An Bộ." Lúc này, Giản Ninh Huyên cầm theo hộp cơm đi tới, thấy An Bộ lại bị binh sĩ cùng quân khuyển vây quanh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

"Không có việc gì, quen biết mấy người bằng hữu." An Bộ giới thiệu nói, "đây là 'Bạn cùng phòng' của tôi, Giản Ninh Huyên."

Binh sĩ "Úc" một tiếng: "Bạn cùng phòng" ~~

Giản Ninh Huyên mặt không thay đổi nhìn bọn họ chằm chằm, không quá có thành ý mà hỏi thăm: "Cùng một chỗ ăn?"

"Há, không được không được." Các binh sĩ thức thời cáo từ. Đứng bên người đàn ông này, cảm giác không khí đều nóng như thiêu đốt.

Ngay khi năm người cùng năm chó quay người, An Bộ lại phát hiện trên thân Đại Kiếm cùng Xích Nha cũng lần lượt xuất hiện tử khí.

Sắc mặt cô nghiêm lại, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bọn chúng sắp gặp chuyện ngoài ý muốn tập thể sao? Nếu là như vậy, vì cái gì trên người mấy người lính kia không có tử khí?

"Thế nào?" Giản Ninh Huyên thấy An Bộ một mặt nghiêm túc, thuận tầm mắt của cô nhìn một chút, hỏi "Em có hứng thú với mấy quân khuyển kia?"

"Không phải." An Bộ thu hồi ánh mắt, quay người từ trên tay hắn tiếp nhận hộp cơm, "Ăn cơm trước đi."

Giản Ninh Huyên trầm mặc một lát, bỗng nhiên lại hỏi: "Em có muốn hay không nuôi một con thú cưng?"

An Bộ thuận miệng đáp: "Tôi không phải đã có anh sao? Còn cần nuôi thú cưng cái gì?" Có thể phát sáng phát nhiệt như mèo chủ tử a, cho cô mười triệu Bitcoin cũng không đổi, mười triệu giá trị sinh khí ngược lại là có thể suy nghĩ một chút.

Giản Ninh Huyên: "..."