Thị Ngải

Chương 46: Treo cổ



"Con chẳng có ai chơi cùng. Sao mẹ lại bỏ đi thế?"

Câu sau giọng nó càng gắt gỏng hơn câu trước, hai hàng máu từ hai con mắt càng chảy ra nhiều hơn.

"Mẹ... mẹ đi tìm đồ ăn cho con mà!" – Trịnh Uyển sợ tê rần cả người, loáng cái một ngày đã trôi qua, ả chỉ còn hai ngày nữa để đối phó với nó.

"Thế à? Vậy mẹ nhớ nhé, con đói lắm rồi đấy."

Quỷ hài tử nói rồi mọc ra cái miệng cười ngoác đến mang tai, nó nhảy lên người Trịnh Uyển đòi bế rồi cọ cọ đầu mong được ả vuốt ve. Ả thấy người nó cũng lạnh ngắt giống y như người mình.

"Ai làm mẹ đau vậy?" – Quỷ hài tử bóc lá bùa trên trán Trịnh Uyển vứt đi, bùa này tác dụng trừ ma, ai cũng có thể chạm vào, riêng ma chạm vào thì sẽ đau đến quằn quại cấu xé.

Ả vừa đi vừa nghĩ có lẽ mình nên đi về dưới xuôi, người ở đông đúc hơn biết đâu dễ tìm đạo sĩ hơn. Tiện thể cũng đem cái con Hồng Ngọc vô dụng trả về cho cha mẹ nó, giữ lại thì hết tác dụng mà g.iết đi thì cậu Cảnh Dương sẽ nghi ngờ.

Trước khi cậu đi có để lại hai người lính để họ hộ tống, bảo vệ cha con Trịnh Uyển. Ả sai họ đi nghe ngóng tìm đạo sĩ trên khắp đường về, kết quả tìm được ai người đó cũng cư xử y hệt như bà đồng kia, đều không chịu giúp ả và thẳng tay đuổi đi.

Thời hạn ba ngày đã đến, ngày hôm nay quỷ hài tử cứ chốc chốc lại hiện ra hỏi: "Mẹ đã cho con ăn chưa? Con đói lắm rồi!"

"Mẹ biết rồi, mẹ đang tìm thầy để cho con ăn đây!" – Trịnh Uyển sợ hãi đáp lại.

Quỷ hài tử hỏi đi hỏi lại câu đó cả trăm lần, mới đầu nó còn tươi cười nhưng càng về sau càng cáu kỉnh. Chuẩn bị bước sang ngày thứ tư mà Trịnh Uyển vẫn chưa thực hiện được lời hứa tìm thầy làm lễ cho nó. Đúng thời khắc nửa đêm chuyển sang ngày thứ tư, ả đang nằm ngủ trong quán trọ thì quỷ hài tử lại hiện ra, hai con mắt chảy ra hai hàng lệ máu:



"Mẹ bỏ đói con à?"

Nó dứt lời rồi vươn cánh tay nhăn nheo nhỏ xíu của mình ra, cái tay nó nhìn thì ngắn ngủn nhưng càng vươn lại càng dài, dài mãi dài mãi tóm lấy cổ Trịnh Uyển mà bóp.

"Không thương tôi, tại sao không thương tôi? Tôi bóp chết!"

"Đừng, đừng mà, ta là mẹ của con mà!"

Trịnh Uyển chỉ biết gào hét vô vọng cầu xin, đáng tiếc quỷ hài tử vốn cũng chỉ là một đứa trẻ vô tri chưa thành hình người, ai bỏ rơi nó thì nó tuyệt đối không tha cho.

"Phập phập phập" rất nhiều tiếng động lạ nghe như tiếng vật sắc nhọn đâm vào da thịt vang lên, chỉ một lúc sau căn phòng Trịnh Uyển ngủ đã không còn tiếng động nào vang lên nữa. Màn đêm lại yên ắng như thường, có điều mùi máu trong phòng càng lúc càng tanh nồng.

Cô Hồng Ngọc được cha con Trịnh Uyển đưa theo về nhưng đối xử chẳng khác nào thú vật, vừa vặn nhà trọ họ nghỉ đêm đó hết phòng, nên ông ta nói với chủ nhà trọ:

"Cho nó vào nhà kho, phòng củi gì đó cũng được!"

Thế là cô Hồng Ngọc bị tống vào căn phòng chứa củi, không có nổi một manh chiếu rách mà trải ra nằm. Chỗ này tối tăm lại chẳng có mấy ai qua lại, một người điên tha hồ gào thét cũng chẳng ai thèm nghe.

Cô được vứt cho một chút cơm thừa canh thiu, đang ngấu nghiến ăn thì cô nghe có tiếng gõ cửa.

"Ớ ớ, ai ai?"

Cô ngồi rúm ró không dám đến gần cánh cửa, sợ là Trịnh Uyển lại đến đánh cô tiếp. Cửa tự mở ra, một thứ còn đáng sợ hơn cả Trịnh Uyển chầm chậm di chuyển vào trong.



"Ma, ma, cứu tôi với! Sao mày còn tìm tao nữa? Đi tìm mẹ mới của mày đi! Tha cho tao, cứu tôi với!"

Cô Hồng Ngọc chạy trốn vào trong góc, cúi đầu chôn vào gối không dám ngẩng lên nhìn. Quỷ hài tử mở to đôi mắt sâu hun hút chảy đầy máu của nó nhìn cô, nó chẳng nói gì, chỉ chầm chậm quay lưng bỏ đi.

Bất giác cô Hồng Ngọc không còn kêu la nữa mà cũng tự đứng dậy đi theo nó như bị thứ gì vô hình sai khiến. Nó dẫn cô đi mãi, đi mãi, cuối cùng ra đến bờ sông vắng vẻ.

"Mẹ, sao mẹ lại g.iết con? Chẳng chịu chơi với con ngày nào! Mau xuống đây tắm cùng con đi!"

Quỷ hài tử cất giọng oán trách rồi mọc ra cái miệng cười, cô Hồng Ngọc không cãi lại nửa lời mà cứ gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Đi, đi, đi tắm đi tắm..."

Sáng hôm sau.

"Trời đất ơi, có người chết! Bớ người ta có kẻ g.iết người!"

Tiểu nhị của nhà trọ là người đầu tiên phát hiện ra xác chết, hắn thấy máu chảy thành hàng dài từ một căn phòng chảy ra ngoài, còn có mùi tanh nồng giống như có cả biển máu trong đó vậy. Hắn lấy hết can đảm mở cửa ra thì thấy một người bị treo cổ chết trong phòng.

"Chuyện gì vậy? Đó là phòng của quận chúa mà!"

Mọi người nhao nhao sợ hãi, chủ quán trọ kinh sợ đi gọi quan phủ đến xem xét.

Trời ơi! Con gái của ta! Cháu ngoại của ta! Là kẻ nào dám làm chuyện này?"