Thị Ngải

Chương 45



"Chơi với ta."

Con quỷ con này không có miệng nhưng lại có một giọng nói vang lên lọt vào tai Trịnh Uyển, nghe vừa non nớt vừa vang vang ghê rợn.

"Ngươi... ngươi là ai?"

"Ta là ai? Ô hay, ta ở trong bụng ngươi mà ngươi còn hỏi ta là ai?" - Đứa trẻ nheo đôi mắt đen thui kia lại tỏ vẻ không vui.

Dù làm ma cũng một trăm năm rồi nhưng ả chưa gặp ma trẻ con như thế này bao giờ nên rất sợ, chưa kể qua tay Tôn Túc Tử thì nó đã biến thành quỷ rồi, ả không đấu lại được. Ả nhớ lại lời Tôn Túc Tử dặn, đã nuôi nó thì không được làm nó tức giận, không được bỏ rơi nó thì mới sai bảo được nó, không làm theo thì ngược lại còn bị nó quật chết.

Thấy đứa trẻ sắp tức giận đến nơi, Trịnh Uyển sợ hãi vội cầm quả bóng lên tung ném chơi cùng nó. Tức thì đôi mắt đen thui của nó không nheo lại cáu kỉnh nữa mà híp lại thành mắt cười. Tiếng cười của nó khúc khích vang rộn cả khoảng sân.

"Con gái, đêm hôm con đi đâu vậy?"

Trịnh quận công rất quan tâm đến đứa cháu chưa ra đời của mình, ông ta tin rằng nó là con của Cảnh Dương, là huyết mạch của cậu, tương lai sẽ kế thừa cơ ngơi sáng chói của cậu. Tiếng cười khanh khách của trẻ con ngoài sân khiến ông ta tỉnh giấc mà đi ra xem. Thấy con gái mình cứ đứng đó tung hứng một quả bóng chơi một mình, Trịnh quận công hoảng sợ khuôn mặt tái mét.

"Nó... nó bị mộng du ư..."

"Uyển, con làm gì ngoài đó đấy con?" - Ông ta nói mà giọng run rẩy sắp tiểu ra quần.

Con quỷ hài tử đang chơi vui thì bị làm phiền, nó lại nheo mắt không vui: "Ông già đó là ai?"



"Là... là ông của con đó..." - Trịnh Uyển thấy nó lại không vui thì tái cả mặt.

"Gọi ông xuống chơi cùng đi."

Quỷ hài tử nói, đôi mắt đen hun hút lại cười híp. Trịnh quận công thấy con gái cứ đứng đó nói chuyện một mình, còn quả bóng cứ tự tung lên hạ xuống mà chẳng thấy ai, sợ đến nỗi đũng quần ướt sũng.

"Cha, mau tới chơi bóng cùng con."

Trịnh Uyển kéo ông ta xồng xộc không cho từ chối. Trịnh quận công không nhìn thấy con quỷ hài tử nên cứ tung bóng trượt khỏi tay nó. Nó đứng lại, cúi gằm mặt không nói gì, nhưng nước mắt lại tong tỏng rơi xuống đất, đỏ như máu:

"Các người chẳng thương tôi."

Nghe thấy câu này Trịnh Uyển sợ quýnh lên, vội vã nói: "Có! Có! Mẹ rất thương con mà!"

Vừa dứt lời, quỷ hài tử ngẩng mặt lên, trên mặt nó mọc ra một cái miệng cười lan dần ra đến tận mang tai:

"Thế à? Vậy mẹ nhớ cho con ăn nhé, con đói quá."

Trịnh Uyển tái mặt tính ngày, còn ba ngày nữa là đến hạn mỗi tháng làm lễ trích máu cho nó ăn rồi. Gã Tôn Túc Tử này sao còn chưa về nữa? Ả có nên tìm một đạo sĩ khác làm lễ thay hắn để tạm thời ứng phó với quỷ hài tử không?

"Nhớ nhé mẹ, con đói lắm rồi." - Quỷ hài tử vừa nói vừa cười đến tận mang tai rồi biến mất, quả bóng nó chơi cũng biến mất cứ như thể bị hút vào không gian, chưa từng tồn tại vậy.

Trịnh quận công đã ngất xỉu từ bao giờ, Trịnh Uyển gọi người đỡ ông ta vào nhà, mặt tái xám như tro. Không được, ả không có thời gian mà chờ Tôn Túc Tử quay về nữa, phải khẩn trương đi tìm một đạo sĩ khác làm lễ cho quỷ hài tử!



Ả đi nghe ngóng, ở trấn trên gần bản Tum có một bà đồng, tuy trình độ không được như Tôn Túc Tử nhưng mấy cái lễ lạt này chắc bà ấy cũng lo được. Ả tìm đến nhà bà đồng, vừa mới bước vào đã bị một lá bùa dính thẳng lên trán, khiến ả đau muốn ngất lịm.

"Ác vong nơi nào dám đến đây?"

Trán của ả đã đỏ mẩn lên vì bị cái bùa làm đau, biết không lừa được bà đồng nên lập tức quỳ xuống thừa nhận:

"Lạy cô, con đến không có ý xấu!"

Bà đồng cho ả vào kể đầu đuôi câu chuyện, nhưng vẫn không chịu gỡ lá bùa trên trán ả xuống. Bà này không phải loại người tham tiền như Tôn Túc Tử, biết bên trong thân xác người này là một con ma nữ nên phải đề phòng như vậy.

Trịnh Uyển đành phải kể câu chuyện ả đang mang thai một con quỷ hài tử, đang cần người làm lễ tháng đầu tiên cho nó. Bà đồng nghe xong thì cười lạnh:

"Làm chuyện thất đức như vậy, đây chính là quả báo của ngươi."

Dứt lời, đuổi ả ra khỏi nhà, cũng không thèm gỡ lá bùa trên trán ả xuống. Trịnh Uyển đau đớn lê bước đi về, nơi này quá hẻo lánh, mỗi cái bản cách nhau cả quả núi, đừng nói đến chuyện tìm đạo sĩ, tìm được chỗ nào có người ở thôi cũng khó rồi.

Ả quay về đến bản Tum thì trời đã tối mù, dân bản đã tắt đèn đi ngủ hết cả. Đường đi chẳng có ai, khi đi qua ngôi nhà hoang của vợ chồng A Lý, ả lại bất ngờ thấy con quỷ hài tử đứng lù lù giữa đường chặn ả lại.

"Mẹ đi đâu về muộn thế?"

Mặt nó vẫn như cũ chỉ có đôi mắt đen hun hút, nhưng đôi mắt đó đang rỉ ra những giọt nước màu đỏ như máu.