Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 99: Thong Dong Đến Muộn



Thực tế thì Triệu Gia Đồng chưa sử dụng thẻ người tốt qua bao giờ, nên cũng không biết "tác dụng phụ" của việc sử dụng là gì.

Du Hoặc và Tần Cứu mua đồ xong rồi về, mới vừa đến trước cửa lớn của khách sạn, đã bị ông chủ ngăn lại.

Cùng lúc đó, cửa thang máy lầu một "tinh" một tiếng mở ra, Dương Thư vẻ mặt khó hiểu bước khỏi, nàng còn xách theo hành lí của mình trong tay.

Nàng nhìn Du Hoặc và Tần Cứu, rồi chỉ vào người phục vụ bên cạnh nói: "Đến đúng lúc lắm! Cậu ta nói bây giờ chúng ta phải thi tiếp một bài kiểm tra nữa, bảo tôi đi thu dọn đồ đạc, đùa kiểu gì vậy chứ không biết?"

"Bây giờ hả?" Tần Cứu sửng sốt.

Ông chủ gật đầu nói: "Phải, bây giờ."

Phản ứng đầu tiên của Du Hoặc là bắt đầu tức giận với hệ thống, đối phương cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà trả đũa rồi.

Nhưng ông chủ lại cầm lấy sổ đăng ký đứng trước đài nói: "Không phải trước đó cậu đã đăng ký tổ đội à?"

"Ừ." Du Hoặc gật đầu: "Tổ đội sẽ đi trước hả?"

"Đúng nhưng cũng không phải là toàn bộ." Ông chủ vội vàng uống một ngụm nước, đặt lên bàn một tờ báo cáo rồi nói: "Tôi cũng là lần đầu tiên gặp chuyện tổ đội, cậu mà không lập đội thì tôi đã quên bén mất là còn có vụ này. Nè, mới nhận được đó."

Du Hoặc tiến lại gần nhìn.

Trên tờ báo cáo viết:

- Thí sinh Du Hoặc đăng ký tổ đội tại khu nghỉ ngơi vào lúc 5:27 chiều. - Dưới tình huống lập tổ đội sẽ điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi hợp lý cho đội viên, lấy nơi có thời gian còn lại ít nhất để làm chuẩn.

- Đội viên Ngô Lị đã được định trước sẽ kiểm tra môn tiếp theo vào 8:30, thế nên thời gian thi của tất cả tổ cũng sẽ được định theo.

- Sau khi nhận được báo cáo, cán bộ sắp xếp bài thi có liên quan đến địa điểm chọn môn trước 8:00.

Ông chủ chỉ chỉ chiếc đồng hồ trên tường: "Giờ là bảy rưỡi rồi, phải đi một đoạn đường mới đến được chỗ chọn môn, nắm vững rồi đúng không? Nếu không thì tôi là người bị phạt đấy."

"Rồi rồi." Dương Thư nhìn tờ báo cáo, lại không chút cáu kỉnh: "Còn kịp để đi mua đồ dự phòng không ta, tôi hết thuốc rồi, các anh—"

Nàng vừa nói vừa liếc những thứ trong tay hai người kia: "......."

Nhìn chằm chằm một hồi lâu, nàng nói: "Bộ các anh dọn nguyên cái siêu thị về đây hả?"

Tần Cứu đáp: "Tạm thời thì vẫn chưa giàu đến mức đó đâu, nhưng mà thuốc thường dùng ở đây có tất."

Du Hoặc giơ một chiếc túi khác lên nói: "Đồ ăn cũng vậy."

Dương Thư: "Mua nhiều đồ ăn vậy làm gì? Trong phòng thi vẫn có thể ăn no mà, được một hồi là ngán rồi."

Tần Cứu nghiêng đầu một chút về phía Du Hoặc: "Quý ngài này cũng được một hồi là ăn cơm lại bình thường rồi."

Dương Thư: "Sao vậy?"

Tần Cứu: "Kén ăn ấy mà."

"......"

Phục sát đất luôn.

Diện tích khu nghỉ ngơi này rất lớn, từ khách sạn đến địa điểm chọn môn còn có một đoạn lộ trình bằng xe nữa.

Chờ lúc bọn họ đến ngã tư đường, thời gian không nhanh không chậm, vừa chạm mốc tám giờ đúng.

Giao lộ vẫn sương trắng mờ mịt như trước, hương vị ẩm ướt lạnh lẽo tản ra trong bóng đêm.
Loading...


Nơi này giống như một vùng hoang vu của thành phố, không có bất kỳ người đi đường nào.

Tài xế ấn còi, quay đầu chạy đi xa.

Đèn xe bất thình lình lướt qua chỗ rẽ, nhanh chóng biến mất đâu chẳng thấy.

Bọn họ xuyên qua màn sương trắng, hơi nước trước mắt còn chưa tản đi, đã nghe thấy một giọng nữ bình tĩnh nói: "Có người tới."

Một giọng nữ giản đơn lại có hơi khàn khàn, nhưng giọng điệu ôn hoà cất tiếng: "Có thể nghĩ đến việc lập tổ đội, thì chắc hẳn là bọn họ rồi."

"Họ tổ đội với chị thì bình thường, nhưng tổ đội với tôi thì có hơi quái."

Sương mù biến mất, ngã tư quen thuộc lại lần nữa hiện lên trước mắt.

Hai người phụ nữ một cao một thấp đứng ở ven đường, đó là Ngô Lị và Thư Tuyết.

"Nhìn kìa! Đúng là họ thật rồi!" Thư Tuyết cực kì vui mừng, vội vàng tiến đến nghênh đón: "Chúng tôi đã nhận được báo cáo từ bà chủ ở chỗ nghỉ ngơi, bảo phải đến đây trước nửa tiếng, có người đăng ký tổ đội. Thì tôi biết ngay chắc chắn là các anh."

Lại thêm một bài thi kết thúc, và bụng cô vẫn rất to như trước.

Du Hoặc nhìn lướt qua, nhẹ nhàng nhíu mày: "Cô....."

"À, cái này á hả?" Thư Tuyết không quá để ý mà vỗ vỗ bụng mình: "Lúc ở chỗ nghỉ ngơi, chị Lị Lị đã tìm mượn thiết bị ở bệnh viện để xem qua cho tôi, tạm thời không ảnh hưởng gì lớn. Để tôi nghĩ một chút, hiện tại cái thể chất bug này tìm người được, mà tìm phòng thi cũng được nốt, đều thuận lợi hơn so với người thường, nên tạm thời sẽ không cần bàn đến nó."

Du Hoặc còn muốn lên tiếng, Thư Tuyết lại nhỏ giọng nói: "Vất vả lắm tôi mới gặp được những người bạn như hai anh.... dù sao tôi cũng xem hai anh là bạn thật sự, nên tôi muốn ở cùng các anh, không muốn cô đơn lang thang một mình nữa đâu."

Mấy thứ khác thì không biết chứ khóc là cô gái này giỏi nhất, vành mắt nói đỏ thì đỏ ngay.

Du Hoặc hơi sửng sốt, nuốt lời nói lại ngược trở về.

Thư Tuyết quan sát vài giây.

Đại boss mới vừa gật đầu một cái, vành mắt đo đỏ của cô nháy mắt còn đang rơm rớm đã trôi trở vào trong.

Du Hoặc: "?"

Bây giờ mới không gặp có bao lâu mà cô gái này còn học được chiêu nước mắt cá sấu nữa chứ?

Dương Thư và Ngô Lị ở bên cạnh cũng vui vẻ lên.

"Chị còn vừa nói là sao lập tổ đội còn mang theo chị làm gì." Ngô Lị vén nhúm tóc mai qua sau tai: "Sao em và bọn họ gặp nhau được thế?"

Dương Thư nói: "Có mà nói đến cái này thì lại dài lắm."

Bản chất nàng và Ngô Lị đều thuộc dạng người rất lý trí, càng đòi hỏi sự đáng tin cậy.

Ngày đầu tiên bị hệ thống kéo vào đây, họ đã dự trước sau này thể nào cũng lạc nhau, nên hai người trực tiếp thảo luận về thứ tự lựa chọn môn thi, chọn môn nào trước, chọn môn nào sau..... như vậy thì có lẽ vào một ngày nào đó có thể gặp lại cùng một phòng nữa.

"Môn thứ hai của em mất rất nhiều sức, kéo dài nhiều ngày, nên chậm hơn bên chị." Dương Thư nói: "Chắc chị kiểm tra lịch sử không mất bao nhiêu ngày đâu nhỉ? Chị vừa thi xong thì em ở đây mới bắt đầu, thì gặp phải hai người này đi thi lại."

Ngô Lị gật gật đầu nói: "Cũng coi như may mắn đi."

"Đúng vậy!" Dương Thư lặng lẽ khen nói: "Họ giỏi thật đó chị, nếu không có hai người họ, thì em có lẽ phải chết lên chết xuống ở trong đó rồi."

Nàng dừng một chút, lại nói: "Cũng không đúng, có khi thí sinh nào mà nóng thì bắt được người bệnh nào là chém người đó thôi, chém xong coi như xong chuyện luôn."

Ngô Lị lắc lắc đầu nói: "Người khác chị không biết, dù sao em sẽ không làm vậy. Bằng không học y làm gì cơ chứ?"

Dương Thư nhướng mày cười rộ lên.

"Nhưng mà tóc chị đâu? Sao lại cắt mất rồi?" Dương Thư hỏi.

"Ngại phiền phức thôi."

"Ai cắt mà giống chó gặm vậy?"

Ngô Lị: "....... Chị."

Dương Thư "à rồi" một tiếng rồi lảng sang chuyện khác, nàng chỉ vào Du Hoặc rồi bảo: "Đàn chị, anh ấy có chuyện muốn hỏi chị."

Ngô Lị sửng sốt, đi đến phía Du Hoặc Tần Cứu bên kia: "Tiểu Dương nói cậu có việc tìm tôi hả?"

Dương Thư cùng đi qua giải thích: "Trước đó anh ấy ở nước ngoài dưỡng bệnh, giáo sư là bác sĩ chữa trị cho anh ấy đó."

Ngô Lị kinh ngạc.

"Có phải rất kỳ lạ không?" Dương Thư nói.

Ngô Lị gật gật đầu, không biết chị đang nghĩ cái gì, mà sắc mặt có hơi ngưng đọng.

Chị nhìn chằm chằm Du Hoặc trong chốc lát, thế mà lại chuyển ánh mắt sang Tần Cứu.

Sau một lúc lâu, chị thu hồi ánh mắt lẩm bẩm một câu: "Thảo nào......."

"Thảo nào gì cơ?" Du Hoặc hỏi.

"Trước đó tôi có hỏi qua Tiểu Tuyết, về phương diện não bộ của hai người các cậu có phải từng có....... vấn đề không." Ngô Lị nghiêm trang pha chút khéo léo.

Trong lúc nhất thời bầu không khí khá xấu hổ.

Dương Thư lập tức nói: "Ý trên mặt chữ, bệnh lý thì không phải mắng chửi người ta đâu."

Du Hoặc và Tần Cứu không thể phản đối, bởi vì nghiêm túc mà nói, thật ra bọn họ à thì...... "đầu óc có bệnh" thật.

Ngô Lị dứt khoát tiến thêm một bước giải thích nói: "Tôi có thể cho rằng đây là do các tác nhân bên ngoài."

"Chuyện này cũng có thể nhìn ra hả?" Tần Cứu hỏi.

Ngô Lị nói: "Ánh mắt, phản ứng tức thì nào đó, còn có vài cái khác...... nếu cậu nhìn chằm chằm và quan sát một người nào đó mỗi ngày cho đến hai năm, thì cũng có thể nhìn ra."

"Ví dụ như?"

Ngô Lị ngẫm nghĩ nói: "Nêu ví dụ đơn giản nhất đi, tôi có quan sát qua vài người từng bị thương trước kia, vì ký ức đã chịu qua các mức độ cắt bỏ hoặc cấy ghép khác nhau, được xem như là một loại mánh khoé trị liệu. Họ đều có một đặc điểm phổ biến, sẽ có một người thường làm hành động theo thói quen, thích sờ đầu ngón trỏ, hay thích đan những ngón tay rồi chạm vào nhau cũng có...... vân vân, nhìn qua thì chúng vốn chỉ là những hành động vô nghĩa."

"Dưới tình huống cậu biết ký ức từng chịu quấy nhiễu, cả người rất dễ bất an, luôn ngờ vực trầm trọng, đều rất đề phòng với tất cả sự vật bên cạnh mình, không thích có tiếp xúc sâu sắc với bất cứ thứ gì, bởi vì không xác minh được là thật hay giả. Ở một mức độ nào đó sẽ khiến người có vẻ hơi lười, hoặc có chút khó gần. Loại hành động theo thói quen này, tựa như một loại..... nói sao ta, mệnh lệnh an toàn? Lúc làm cái hành động này, bọn họ sẽ cảm thấy bình tĩnh lại an tâm."

"Nói cách khác, cái này thuộc về một khía cạnh của vùng an toàn(*)."

"Cậu luôn sờ bên gáy." Ngô Lị bắt chước động tác Tần Cứu một chút: "Còn có bên cằm này nữa. Hành động theo thói quen của người bình thường chỉ có một, mà cậu có đến hai cái, tần suất gần giống nhau, thế nên trung gian từng có thay đổi."

Chị lại nói với Du Hoặc: "Cậu thì sẽ sờ khuyên tai."

"Nhưng mà cái này chỉ là đưa ra ví dụ, giống như người có vấn đề sẽ có loại biểu hiện này, nhưng không đại biểu rằng người có hành động theo thói quen là nhất định có vấn đề."

Một khi Ngô Lị nhắc đến chính sự, thì giọng điệu có chút thao thao bất tuyệt. Có điều chị vẫn phanh lại, tiếp lời: "Loại này quá nhiều chi tiết, tôi đã làm qua mười hai bản ghi chép, trên cơ bản hai tháng đổi một quyển, bây giờ cho tôi nói thì chắc chắn tôi cũng nói không xong."

Chị nhìn Tần Cứu nói: "Cậu hẳn là từng bị quấy nhiễu không dừng ở mức độ một lần đâu, ít nhất là hai lần đó."

Tần Cứu nghe vậy hơi sửng sốt.

"Hai lần?" Anh nhíu mày.

Bởi vì anh chỉ nhớ rõ có một lần, chính là lần mất trí nhớ mà bây giờ anh đang trải qua đây.

Một lần khác là ở lúc nào?

Ngô Lị lại nhìn về phía Du Hoặc.

Sau một lát, chị lắc lắc đầu nhíu mày nói: "Cậu thì tôi nhìn không ra, giống một lần nhưng lại không giống."

Nói một hồi, không khí đột nhiên có chút mơ hồ.

Ngô Lị nói: "Với lại tôi từng tham gia qua dự án.... các cậu muốn hỏi cái này không? Chỗ này không tiện nói đâu."

Chị làm một hành động ra hiệu khiến Tần Cứu và Du Hoặc có hơi bất ngờ.

Chị giương mắt nhìn quét một vòng, tựa như những giám thị ở khu giám thị bị theo dõi trong nhiều năm, sau đó nói: "Quay đầu lại nhìn xem, xem có thể tìm được nơi nào có độ riêng tư cao để nói chuyện không."

Đây là điều mà Tần Cứu và Du Hoặc chú ý nhất, không nghĩ tới Ngô Lị cũng như vậy.

Trong lúc nói chuyện, lại có thêm hai thân ảnh bước ra từ màn sương trắng nữa.

Mặt chưa hiện ra, mà âm thanh đã đến trước.

"Anh ơi!" Vu Văn kêu lên một tiếng từ xa.

Cái tiếng xưng hô này, thế mà lại cho Du Hoặc một cảm giác "đã lâu không gặp".

Lúc trước hắn rất thích yên tĩnh, đôi khi cảm thấy thằng em họ suốt ngày "anh" hoài "anh" mãi này, thật sự cứ ríu rít như thế rất ầm ĩ. Mà ông Vu thì người đầy mùi rượu, nói chuyện là lộ ra giọng điệu chợ búa, nên cũng chẳng có gì thèm mong.

Hiện tại cảm thấy, lại có thể nghe thấy tiếng gọi vồn vã như vậy, cũng không tệ.

Hắn rất vui.

Nhưng mà Du Hoặc có vui, thì mắt thường cũng chẳng nhận ra.

Chỉ ngậm ngùi chôn kín trong lòng mà thôi.

"Chân cậu bị sao vậy?"

Hắn nhìn ông Vu khập khiễng hỏi.

"Không có gì đâu, không để ý nên trẹo chút thôi." Ông Vu nói.

Vu Văn bên cạnh phá mất tượng đài của ông: "Gì chứ, ba vừa mới nhận được tờ báo cáo tổ đội là rối tung rồi mù, thế là ngã lăn xuống hai bậc cầu thang, chụp ếch cái đùng luôn, vậy đó."

Ông Vu tát cái chát vô gáy của thằng con trai bất hiếu: "Mồm miệng mày duyên dáng dữ ha?"

Nói xong, hai cha con cười ngây ngô cùng nhìn về Du Hoặc.

Mới chưa bao lâu mà lúc này, ông Vu đã ốm đi một vòng, khuôn mặt láng o ngày nào bị các nếp nhăn cùng đổ về căng chặt, trông nhiều thăng trầm hơn.

Sườn mặt Vu văn có một vết sẹo, từ xương gò má xuống, dài cỡ một đốt ngón tay. Cậu cũng gầy đi, đường nét khuôn mặt đều tối xuống, phai mờ đi vài phần góc cạnh.

Ánh mắt Du Hoặc dừng lại trên vết sẹo mà nói, Vu Văn cười khúc khích nói: "Sao vậy, có phải còn rất ngầu không? Bài kiểm tra trước bị chân quỷ cào trúng á."

Nói đến bài kiểm tra, Du Hoặc liền nghĩ tới: "Sao hai người đến phòng thi chính trị vậy?"

"Ớ? Sao con biết được?" Ông Vu cũng sửng sốt.

"Lúc sau con cũng đến."

"Sao vậy?"

"........ Xử phạt."

Ông Vu ngượng ngùng mà "ờ" một tiếng, chỉ sau chốc lát lại cười: "Con đó, thiệt là....."

Vu Văn bên cạnh reo hò: "Anh tui mạnh mẽ quá đi."

"Nhưng mà không phải chúng em tự chọn chính trị đâu, trong năm môn thì vốn dĩ không có chính trị để cho tụi em chọn đâu." Vu Văn nói: "Lúc ấy tụi em chọn lịch sử cơ, kết quả sau khi đi vào không biết như nào, lại đến phòng thi chính trị. Sau đó thì nói phòng thi kia có bug, có thể cửa ra vào dẫn sai hướng, thế là em mới vào đó."

Ấn tượng của Tần Cứu với Vu Văn dừng lại ở một "cậu nhóc ngu ngơ kêu to gọi lớn", rất có hứng thú hỏi: "Sao hai người ra được bài kiểm tra đó vậy?"

"Uầy, nói đến bài kiểm tra đó là đổ hết cả mồ hôi hột." Vu Văn nói: "Em với ông già bị tra tấn thê thảm vào mấy đêm trước, chật vật không chịu được, phải vắt giò lên cổ mà chạy. Nhưng mà những học sinh đó còn nhát gan hơn tụi em nữa, em liền bình tĩnh lại một chút. Sau đó nghĩ ra một chủ kiến—"

"Chả phải là ác mộng thành sự thật sao? Em là cái loại đội sổ lâu năm, quỷ quái thì thường thôi, em mà tạo ra ác mộng là mơ thấy kiểm tra, một đống bài thi ào ào ập xuống như muốn chôn sống em vậy, nếu không có tiếng chuông vang lên, thì cái đề to bự này một chữ em cũng không làm được."

Vu Văn vừa nói vừa gãi gãi đầu: "Sau đó em liền nhanh trí, nói với năm giáo viên một tiếng, để bọn họ phát đề thi, thi từ sáng đến tối, ra cái đề khiến con người ta suy sụp nhất, áp lực càng lớn càng tốt. Những giáo viên đó cũng rất phối hợp, kỳ thi tháng lập tức được thi trước thời hạn. Kiểm tra tụi nó 12 giờ một ngày, thi ba ngày, thì ác mộng học sinh tạo ra lập tức toàn là bài thi."

"Sau đó, chính là việc mà em đã mơ tưởng trong nhiều năm qua— phóng hoả thiêu sơn, không, là đốt bài thi. Đốt trường học với bài thi, rồi giết thêm mấy con ma quỷ còn sót lại, thì bọn em lập tức được ra ngoài. Anh, thấy em có thông minh hông nà?"

Du Hoặc: "......"

Tần Cứu: "......"

Muốn quỳ nó luôn thì có.

Rất nhanh, đã đến 8 giờ 28 phút.

Trong chiếc gác an ninh, âm thanh hệ thống lại vang lên, nhắc nhở bọn họ rằng chuẩn bị chọn môn thi.

"Không còn ai nữa đúng không?" Dương Thư nói: "Vậy chúng ta đi qua đi?"

Du Hoặc lại nói: "Chờ tí, còn một người nữa."

"Ai vậy?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, người quen đa phần đều ở đây hết rồi, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra là còn thiếu ai.

Âm thanh nghi vấn vừa cất lên, trong màn sương trắng không xa, có một người đang thong dong đến muộn.

Đó là một người phụ nữ với mái tóc ngắn cùng dung mạo xinh đẹp, giữa âm thanh trong vắt lộ ra cả một hàm ý đanh đá: "Tôi nói ai tổ đội mà lại mang tôi đi, hoá ra là cậu à. Sao nào? Cuối cùng cũng nhớ ra tôi rồi đúng không?"

Thư Tuyết nhẹ nhàng "ơ" một tiếng, nói: "Đó chả phải là bà chủ khách sạn ở chỗ nghỉ ngơi sao? Người họ Sở á."

Tần Cứu sửng sốt một chút nói: "Em viết luôn cả Sở Nguyệt luôn à?"

Du Hoặc nói: "Không thể ngẫu nhiên đến chỗ nghỉ ngơi được, thì chỉ có thể trực tiếp tìm người."

Hai người một trước một sau bước qua, Sở Nguyệt đứng yên trước mặt bọn họ.

Ánh mắt cô dừng lại trên người Du Hoặc, lại nhìn về phía Tần Cứu, nửa cảm động nửa vui đùa mà nói: "Vậy là.... hai người lại trở về với nhau nữa à? Đây là lần thứ ba rồi đó."