Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 88: Tà Vương bá đạo yêu thương



Dưới ánh mặt trời đôi con ngươi hẹp dài màu hổ phách của Hiên Viên Dật dâng lên một tia ánh sáng lạnh lùng, thật giống như một thanh lợi kiếm, thấm vào đáy lòng Mộc Thương Nguyệt, trên nhánh cây hoa đào chập chờn theo gió, một cánh hoa đào béo mập theo gió phất qua khuôn mặt vô cùng mịn màng kia chạm lên môi mỏng, gợi lên một đường cong, nụ cười khinh miệt kia khiến cho Mộc Thương Nguyệt không chỗ dung thân.

Hắn thu liễm lại tầm mắt, lông mi nhẹ như cánh ve rũ xuống, gương mặt tinh sảo từng chút từng chút cất chưa trong cặp con ngươi đầy thâm thúy kia.

Ánh mắt hai người nhìn nhau hồi lâu, nam nhân lười biếng nhảy khỏi lưng ngựa, áo choàng màu vàng óng theo gió vung lên, hắn từng bước từng bước ép sát Mộc Thương Nguyệt, nhìn mỗi bước như rất nhẹ nhàng, nhưng lại tựa như giẫm trên đầu quả tim của Mộc Thương Nguyệt, đè ép nhịp tim, khiến cho cả trái tim nàng giống như đột nhiên bị hắn giữ lại khiến cho không thở nổi.

Mộc Thương Li nhanh chóng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, quỳ gối trước mặt của Hiên Viên Dật, chặn đường đi của hắn lại: "Vương gia, cầu xin người tha cho Thương Nguyệt? Mạt tướng nguyện thay mặt muội nhận lấy cái chết." Nói xong, hắn cắn răng rút bội kiếm ngang hông lên, nghĩ tự vẫn, chuôi kiếm lại bị cánh tay xương cốt rõ ràng kia gắt gao bắt được, mũi kiếm quá mức sắc bén, quẹt làm bị thương cánh tay, máu theo tay chảy xuôi xuống mũi kiếm, từng giọt rơi xuống mặt đất khô héo.

"Mạng của ngươi có thể khiến cho Bổn vương lấy được nữ nhân kia sao?" Môi mỏng  của nam nhân nhàn nhạt phun ra một câu nói, trong âm thanh không chứa một chút gợn song nào, thật giống như nước suối bình thản vô vị.

Mộc Thương Li hơi run, ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân đang cưỡi trên lưng ngựa sau lưng nam nhân, đáy mắt sau đó lộ ra vẻ dữ tợn, khó chịu cúi đầu, cắn răng nói: "Không thể." Hai chữ này là từ trong kẽ răng nặn ra, hai tay gắt gao nắm chặt, hắn biết để Vương phi lưu lại, biện pháp duy nhất chính là giết Mộc Thương Nguyệt, nhưng thân là đại ca sao hắn có thể trơ mắt nhìn muội muội chết trước mặt hắn? Hắn từng khuyên nàng, nhưng nàng không nghe, hắn so với bất luận kẻ nào càng rõ ràng Tà U vương muốn giết người tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý.

Hiên Viên Dật bước chân thon dài, một bước hai bước ép tới gần Mộc Thương Nguyệt.

Mọi người rối rít hít một hơi khí lạnh, không khí nhất thời khẩn trương lên.

Mộc Thương Nguyệt cúi đầu thật thập, tóc mái che trước trán nàng lúc này bởi vì sợ hãi mà mở to con ngươi, trong lúc nhất thời, nàng đối với người nam nhân này không hề thích, có chăng chỉ là vĩnh viễn sợ hãi, nghe tiếng bước chân áp sát tới, nàng luống cuống, tim nhảy lên, sống lưng run lẩy bẩy, trong miệng lẩm bẩm: "Không cần. . . . Không cần lại đây. . . ."

Hiên Viên Dật dừng bước chân lại, nhìn Mộc Thương Nguyệt tê liệt trên đất, nụ cười khinh miệt trên khóe miệng không che giấu nữa, cúi người xuống, giơ nhẹ tay trái lên, chạm vào da thịt lạnh lẽo cứng ngắc, nâng gương mặt bởi vì sợ hãi mà thất sắc lên: "Ngươi đã làm gì với Bổn vương?" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

"Ta. . . . . . Ta cái gì cũng không làm, thật, xin người đừng giết ta." Âm thanh Mộc Thương Nguyệt không nhịn được run rẩy, chống lại cặp kia con ngươi sắc bén giống như như đao, nàng luống cuống, trên trán rỉ ra từng trận mồ hôi.

"Thật sao?" Trong nháy mắt con ngươi của nam nhân âm lãnh xuống, khát máu lạnh lùng: "Ngươi, biết nói dối hậu quả sẽ ra sao không?" Âm thanh mang theo âm lãnh  như từ trong địa ngục ra, mang theo từng trận gió lạnh nổi lên trên đường phố.

Sắc mặt Mộc Thương Nguyệt bị dọa sợ từ xanh chuyển sang đen, môi đỏ mọng khẽ run rẩy, cái người nam nhân này nàng đã từng yêu đến chết đi sống lại, nàng sợ, nàng hoàn toàn sợ. Người nam nhân này quá đáng sợ rồi, giống như có thể đem người hù đến chết.

"Ta nói. . . . . . Ta hạ vong tình thủy trong trà của ngươi, cho nên. . . . . . ." Đối mặt với Hiên Viên Dật, nàng không có can đảm nói dối, rất sợ chọc giận Hiên Viên Dật, sẽ một đao giết chết nàng.

Động tác trong tay nam nhân rõ ràng dừng lại một chút, ánh nắng chiếu vào đồng tử y hệt màu hổ phách khẽ phát run, vong tình thủy? Là vật gì? Chẳng lẽ. . . . . . Ánh mắt hắn quét tới nữ nhân đang ngồi trên lưng ngựa, trong đầu vụt sáng hình ảnh vỡ nát rồi biến mất, liều mạng thế nào cũng không thấy được, không thể nào nhớ nổi, huyệt thái dương nổi lên một cái gân xanh, chỉ cần hắn nghĩ tới những thứ kia, đầu giống như có một loại đau đớn xé nát.

"Đáng chết!" Hiên Viên Dật hung tợn mắng một tiếng, tại sao hắn nghĩ không ra, vì cái gì hắn lại cảm thấy hắn đã quên mất một người. Hắn không ép mình nghĩ nữa, tay theo gương mặt chuyển xuống cổ trắng nõn của nữ nhân, lực độ trong tay từ từ tăng thêm, tay không treo nàng lơ lửng giữa không trung, trong mắt toát ra từng tia âm lãnh, môi mỏng mím lại thành một đường, một ít hàm răng màu bạc trắng ở dưới ánh sáng có vẻ trắng hếu, mang theo sự phẫn nộ khát máu.

Trong kìm kẹp của hắn, ánh mắt của Mộc Thương Nguyệt giống như mắt nai con kinh hoảng, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuôi trên má lộ ra hoảng sợ cùng sợ hãi: "Vương gia. . . . . . Tha mạng. . . . Khụ khụ." Âm thanh run rẩy kèm theo ho khan mãnh liệt.

Mộc Thương Li đứng ở một bên, cúi đầu rất thấp, không muốn nhìn, cũng không có dũng khí đi xem.

Hiên Viên Dật không chút thương hương tiếc ngọc nào đem Mộc Thương Nguyệt ném lên trên vách tường đầy rêu xanh, trong mắt hắn dần dần tích tụ khói mù lạnh lẽo thấu xương, tay phải cầm một thanh chủy thủ bén nhọn, đầu xẹt qua một đạo lỗ hổng thật dài thật sâu ở chỗ tim của Mộc Thương Nguyệt, máu chợt bắn tung tóe ra ngoài, phun lên trên mặt nạ lạnh lẽo, mọi người bị dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

"A ——" Mộc Thương Nguyệt kêu gào bi thống một tiếng, trong miệng chảy ra tia máu, ngẹo đầu chết rồi, ánh mắt lại mở thật lớn, chết không nhắm mắt! Trong đám người, một phụ nữ vội vàng dung đôi tay che cặp mắt đứa bé, bị dọa sợ đến khóe miệng phát run.

Mặt Nam Cung Tự lạnh lùng đạm bạc nhìn một màn này, miệng nhếch lên một tia khát máu cười lạnh, cùng nàng đoạt nam nhân? Ha ha, nữ nhân ngu xuẩn không biết tự lượng sức. Chỉ là nàng mới nói Vong Tình thủy, nàng ngược lại từng nghe sư phụ nhắc tới, là của một người tu tiên luyện Vong Tình Thủy, chỉ cần uống loại nước này, đều sẽ quên mất thất tình lục dục không còn một mống, giống như bị tẩy não, lưu lại chỉ là một người tâm địa sắt đá, sẽ không vì tình mà lay động.

Nhưng tại sao, khi nàng nhìn đến đôi mắt kia lại nhìn ra trong lòng hắn vẫn còn có nàng?

Nghĩ tới đây, chỉ thấy Hiên Viên Dật cầm một trái tim máu dầm dề trên tay, Mộc Thương Nguyệt nằm trong vũng máu, mở mắt thật to, vẻ mặt thật là dọa người. Trái tim kia sau khi nhảy lên mấy cái, bị hắn hung hăng bị bóp nát trên tay, giống như một bãi bùn nhão rơi trên mặt đất.

Ánh mắt Nam Cung Tự hơi rung động một chút, có thể thấy được, nam nhân nàng yêu sâu đậm này, chỉ dịu dàng như nước trước mặt nàng, sau lưng, trở nên rất là khát máu, chẳng lẽ đây chính là bộ mặt thật của hắn sao?

Người nam nhân này, quá nguy hiểm.

Lúc Hiên Viên Dật đến gần Mộc Thương Li thì dừng bước lại, quét mắt nhìn vẻ mặt hắn giờ phút này dữ tợn, mấp máy môi: "Hận ta sao? Muốn dùng thanh kiếm trên tay kia giết chết ta, trả thù cho tiểu muội ngươi sao?"

Da đầu Mộc Thương Li căng thẳng, liếc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Hiên Viên Dật, vội vàng quỳ trên mặt đất: "Mạt tướng không dám, xá muội chết chưa hết tội, mạt tướng như thế nào trách Vương gia." Những lời này hắn nói còn chân thành hơn so với đậu hũ, năm đó mười mấy miệng ăn Mộc gia ở Ký Châu bị địch quân đánh bất ngờ, nếu không phải Vương gia suất lĩnh thiên quân vạn mã bảo vệ Ký Châu, sợ rằng Mộc gia đã sớm diệt gia rồi. Mộc Thương Nguyệt chết trên tay Vương gia, đó là do nàng gieo gió gặt bão, chỉ là trong lòng hắn rất khó chịu rất khó chịu.

"Hừ!" Hiên Viên Dật hừ lạnh một tiếng, còn lộ ra nụ cười lạnh khinh miệt, bước chân thon dài đi đến trước ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tự: "Nữ nhân, nói cho Bổn vương, tên ngươi là gì." Hoàn toàn đem dân chúng đang bị dọa sợ coi như không thấy.

Một câu nói nhẹ nhàng trực tiếp chạm đến đáy lòng nàng, trái tim đập nhanh đến mức không thể đè nén lại.

Môi đỏ mọng nhúc nhích, chậm rãi phun ra ba chữ: "Nam — Cung — Tự!" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

"Nam Cung Tự." Nam nhân nhẹ giọng lặp lại tên của nàng, tâm trạng hắn lúc này đang hoàn toàn đặt trên người của Nam Cung Tự, trong con ngươi cũng chỉ có một mình bóng dáng của nàng: "Tự nhi . . . . . ."

Nam Cung Tự cảm thấy cánh tay hơi đau nhức một chút, bản thân giống như là lông vũ bồng bềnh trôi dạt, cả người bị Hiên Viên Dật bế lên, giơ nàng lên thật cao, ước chừng còn cao hơn cả đỉnh đầu của hắn, nàng rủ thấp tầm mắt xuống, cau mày nhìn về phía vẻ mặt của nam nhân đang không chút thay đổi gì, đoán không ra lúc này hắn đang nghĩ gì, trong đôi mắt thâm thúy phía đối diện kia, nàng thấy chính là hình chiếu thu nhỏ mà vẫn rõ ràng của mình.

"Tự nhi!" Hắn một tiếng lại một tiếng gọi nhũ danh của nàng, giống như ma chú dịu dàng bay vào trong tai của nàng.

Nam Cung Tự chợt cảm thấy gương mặt nóng bỏng như lửa, từ lúc nào nào hắn lại trở nên yêu nghiệt như vậy, khiến cho trái tim của nàng đập thình thịch, trêu trọc tâm hồn nàng, thật sự là vô lại.

"Thả ta xuống!" Nàng hơi mất tự nhiên di chuyển con ngươi lập lòe bất định, nhếch nhếch môi nói.

"Được!" Nam nhân nghe lời buông lỏng tay ra, cả người nàng rơi từ giữa không trung xuống, một cánh tay thon dài nhanh chóng nắm trên hông của nàng, bàn tay nắm lấy chiếc cằm thon thả của Nam Cung Tự, đem gương mặt ấm áp của nàng áp sát vào mặt nạ lạnh lẽo: "Tiểu yêu tinh, có biết hậu quả của việc quyến rũ ta không?" Một cỗ hơi thở lạnh lùng phun bên tai nàng, rất nhột rất nhột, tâm nàng của ngứa theo. ngôn tình hài

"Biết, sống không bằng chết." Nàng nhàn nhạt phun ra những lời này, con ngươi mặc dù không thể nhìn ra ý định của người nam nhân này, nhưng có thể xác định một chút, bọn họ đều thuộc về cùng một loại người, lòng dạ độc ác, cũng không để cho kẻ địch có cơ hội sống: "Ngươi sẽ không làm như vậy."

"Ngươi hiểu rất rõ Bổn vương." Nụ cười của Hiên Viên Dật nồng hậu nói.

"Bởi vì ta là nữ nhân của ngươi." Tám chữ nhàn nhạt khiến cho khoảng cách giữa bọn họ kéo lại thật gần.

"Khụ khụ!" Nhị hoàng tử hắng giọng một cái, tỏ vẻ chính mình còn tồn tại, còn có mấy trăm đôi mắt đang nhìn bọn hắn chằm chằm: "Tà Vương gia, hiện tại cũng không còn sớm, Bản hoàng tử sẽ dẫn các tướng sĩ vào cung gặp Bệ hạ trước." Nói xong, hắn ý vị thâm trường liếc nhìn Nam Cung Tự, đáy mắt xẹt qua tia buồn bã mất mát, nhảy lên lưng ngựa, dẫn quân đội sau lưng đi về hướng hoàng cung.

Đêm đen như mực, âm trầm không lối thoát. . . . . ."Thời tiết hanh khô cẩn thận dễ cháy."

Yêu Nguyệt Các

Màn cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa theo gió, trên lò hương lượn lờ dâng lên từng đợt từng đợt khói tím, bên cạnh giường làm bằng gỗ trầm hương rộng rãi treo màn lụa quý giá, trên màn thêu từng đóa hoa hải đường màu trắng như hạy châu, nhẹ nhàng phất phơ theo gió.

Trên bả vai yếu đuối của Nam Cung Tự khoác một cái màu trường bào màu trắng có hoa văn, một đầu tóc đen nhánh như mực lượn quanh trên giường, trên đầu gối nam nhân nằm nhắm mắt dưỡng thần, một hồi gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi lên tóc trên trán nam nhân, nàng nhẹ nhàng giơ tay phải lên, đầu ngón tay chạm vào mặt nạ lạnh lẽo thì tay lại bị tay nam nhân mạnh mẽ bắt được: "Về sau ngươi không được đụng vào mặt nạ của Bổn vương, hiểu không?" Giọng điệu bá đạo mang theo uy nghiêm thật sâu.

"Ta không thích bị uy hiếp, càng không thích nam nhân mang theo mặt nạ."

"Nhưng ngươi đã là nữ nhân của Bổn vương." Hiên Viên Dật lười biếng đứng dậy, một tay đè tay phải của nàng lại, một tay nhẹ nhàng rơi xuống cái bụng đang nhô lên, đỡ nàng té lên trên giường, hắn không chút nào che giấu mong muốn độc chiếm trong mắt: "Không phải sao?"

Không để Nam Cung Tự nhiều lời, môi đỏ thắm chợt hôn lên, đầu lưỡi nam tử đã cường thế tấn công vào miệng đầy hơi thở mùi đàn hương của nàng, cuồng nhiệt mút vào, gặm cắn.

------ lời ngoài mặt ------

Năm giờ kém liền thức dậy gõ chữ, mọi người có vừa lòng không? Ô ô, nhìn ở việc Tố Tố sớm vậy đã phải dậy gõ chữ, tiền gạo đều sẽ có phải không?