Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 115: Tiểu Đồng bỏ nhà ra đi



Sáng sớm, gió tháng tư dịu dàng phất qua cây liễu bên hồ, lá liễn rủ xuống mặt hồ khẽ đung đưa, tạo nên từng vòng gợn sóng lăn tăn. Lầu gác cách đó không xa được mặt trời chói lọi bao trùm ánh sáng ôn hòa sáng bóng, giống như loại ngăn cách yên tĩnh ưu nhã.

Lông ngỗng mềm trôi nổi trên đá, Tiểu Đồng đưa tay dắt cánh tay muội muội theo sát, một đường nhàn nhã đi về phía đình trong hồ, ngồi trên đá lạnh lẽo, vẻ mặt hai huynh muội đều là nghiêm túc trước nay chưa có, hình như là đang nghị luận chuyện gì, cả một bộ tiểu quỷ.

"Ngưng muội muội, ta cảm thấy mẫu thân nhớ hắn!" Tiểu Đồng phồng tiểu quai hàm lên, cúi cái đầu nhỏ, vuốt ve tiểu hồ ly rúc vào trên đầu gối hắn.

Ngưng nhi trực tiếp liếc mắt nhìn ca ca, mẫu thân mặc dù ngoài miệng nói hết hy vọng với phụ thân rồi, ánh mắt ai cũng nhìn ra được mẫu thân vẫn thích phụ thân của bọn hắn, chỉ có tên ngu ngốc ca ca này của nàng còn ngây thơ cho là mẫu thân hận phụ thân!

"Phụ thân. . . . . ." Ngưng nhi như có điều suy nghĩ kêu hai chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ này, có chút kỳ cục, lại có loại cảm giác nói không nên lời, rất ấm áp, có lẽ là cha con liền tâm, cảm giác phụ thân vẫn ở chỗ nào đó một mực tìm kiếm bọn họ, nàng trầm mặc một hồi, đột nhiên rất nghiêm túc ngẩng đầu nhìn ca ca: "Ca ca, chúng ta đi tìm phụ thân, hỏi hắn tại sao không cần mẫu thân cùng chúng ta, có được không?"

Lông mi Tiểu Đồng run rẩy, sau đó rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ngưng nhi, lắc đầu, bộ mặt nghiêm trang nói: "Không được! Mẫu thân nói rồi, tiểu hài tử không thể không nghe lời chạy loạn khắp nơi, sẽ bị bọn buôn người bắt cóc lừa bán, mẫu thân sẽ lo lắng!"

Ngưng nhi không cam lòng, nàng cũng không tin ca ca hắn không động tâm, mắt sáng nhìn chằm chằm Tiểu Đồng, lôi xiêm y của hắn lắc lư, dùng giọng điệu nũng nịu nói: "Ca ca, ngươi đáp ứng ta có được hay không ~ có được hay không ~"

Một tiếng mềm mại đến tận xương kia khiến Tiểu Đồng nhất thời không biết làm sao, vừa nghĩ tới lời mẫu thân nói, thân thể nho nhỏ sợ run cả người, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng rối rắm!

Suy nghĩ một chút, Tiểu Đồng hít một hơi, dung giọng nghiêm túc như người già thấp giọng trách mắng: "Ngưng nhi muội muội, không thể tùy hứng."

Ánh mắt Ngưng nhi ngay lập tức mờ đi, xem ra lúc này ca ca đang nghiêm túc, thất vọng buông lỏng xiêm áo Tiểu Đồng ra, phồng tiểu quai hàm lên: "Ô. . . . . . ." một tiếng, bày tỏ đối với kết quả này vô cùng thất vọng.

"Đồng nhi, Ngưng nhi!" Một tiếng nói thanh thúy dịu dàng từ bên ngoài đình truyền đến, âm thanh này đúng là Trần thúc thúc của bọn họ.

Hai tiểu tử kia không hẹn mà cùng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, vừa nhìn thấy là Mộc Tuyệt Trần, vốn là không khí mất mát lập tức sinh động hẳn lên, đứng dậy hấp ta hấp tấp chạy tới, hai huynh muội ôm chặt lấy thân thể Mộc Tuyệt Trần, ngẩng hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên: "Trần thúc thúc, một tháng này người đi đâu? Có mang quà trở lại hay không?"

Tròng mắt màu đen của Mộc Tuyệt Trần nhìn hai cặp mắt to ngập nước, thái độ càng thêm nặng nề, một tháng trước hắn nhận được thư của Mạc Sầu, nói là Hiên Viên Dật đột nhiên qua đời, vì chứng thật tin tức có phải thật hay không, hắn không ăn không ngủ len lén đi một chuyến đến thành Lạc Dương, đúng lúc kịp thấy tang lễ của Tà U vương, hắn vốn cho rằng đây là khổ nhục kế của Hiên Viên Dật, nhưng nay Thánh thượng cũng tới tống táng, không thể không khiến hắn tin tưởng Hiên Viên Dật thật sự chết rồi. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Đối mặt hai đứa bé ngây thơ đơn thuần, hắn không biết nên mở miệng nói phụ thân bọn hắn qua đời như thế nào, bọn họ thật sự quá bé nhỏ rồi, mặc dù bọn họ không có được cảm nhận tình thương của cha dù chỉ một ngày, nhưng dù sao trên người bọn họ cũng chảy dòng máu của Hiên Viên Dật, quan hệ lúc này không cách nào phai mờ.

Đúng lúc Mộc Tuyệt Trần lâm vào do dự, từ phía sau liền truyền đến giọng nói dịu dàng của Nam Cung Tự: "Sư huynh!"

Mộc Tuyệt Trần quay đầu vừa đúng đối mặt với cặp con ngươi lạnh tanh kia, lập tức hồi hồn lại, ngồi xổm người xuống, đôi tay êm ái vuốt ve mái tóc hai tiểu tử kia: "Đồng nhi, Ngưng nhi, lần này Trần thúc thúc đi ra ngoài có việc gấp, không mang quà trở lại, chờ lần sau sẽ bù cho các ngươi, có được hay không?"

Tiểu Đồng cùng Ngưng nhi thất vọng nhìn đối phương một cái, lại nhìn mắt Mộc Tuyệt Trần, cuối cùng thỏa hiệp gật đầu một cái, không hẹn mà cùng giơ lên ngón út: "Ngoéo ngón tay nhé."

Mộc Tuyệt Trần có chút dở khóc dở cười, nhớ năm năm này mỗi lần hắn xa nhà, không mang quà trở lại, hai tiểu tử kia sẽ đi theo không buông tha khóc rống, muốn thôi thì phải ngoéo ngón tay thề, hắn bất đắc dĩ than một tiếng, đưa hai tay ra làm ước định, nói với Tiểu Đồng: "Tiểu Đồng mang Ngưng nhi đi chơi đi! Thúc thúc có chuyện nói với mẫu thân của ngươi."

Tiểu Đồng rất ngoan ngoãn gật đầu một cái, dắt tay Ngưng nhi hấp tấp chạy ra ngoài đình.

Một hồi gió ôn hòa thổi màn cửa màu vàng kim rủ xuống ở bốn góc đình lên, Nam Cung Tự nhàn nhã tự tại ngồi bên tay vịn, không ngừng ném thức ăn xuống mặt hồ, tay áo màu tím mỏng như mây mù tung bay theo gió, môi đỏ mọng nhàn nhạt mở ra: "Ngươi đi thành Lạc Dương, đúng không? Sư huynh." Hai chữ cuối cùng kia tựa như thân mật vô cùng, nhưng lắng nghe lại mang theo cảm giác xa cách.

Mộc Tuyệt Trần sững sờ một chút, nghe ý của nàng, hình như là biết một chút gì đó, theo bản năng nói: "Ngươi đã biết?" Âm thanh còn mang theo chút không xác định.

Nam Cung Tự vỗ vỗ tay, đứng dậy khoanh tay tựa vào cây cột, nghiêng đầu, đạo ánh nắng chói mắt kia phản xạ ở trong đồng tử trong suốt, trong mắt đều là vẻ bình tĩnh không có một tia gợn sóng, không chút để ý nói: "Xác định nằm trong quan tài là bản thân hắn sao?"

Nàng nói chuyện chưa bao giờ dài dòng dây dưa,

"Mặc dù không chính mắt chứng thực, nhưng ngay cả Đương Kim Thánh thượng cũng mặc đồ tang để tế điện, là hắn không sai được." Mộc Tuyệt Trần sửng sốt hồi hồn lại, rất nghiêm túc nói.

"Xì ——" một tiếng cười thanh thúy dễ nghe từ từ vang lên ở bốn góc yên tĩnh bên trong đình.

Mộc Tuyệt Trần lần nữa chấn động, ngây ngẩn nhìn nữ tử trước mắt không chút kiêng kỵ phát ra tiếng cười, tiếng cười kia thật giống như không nên từ trong miệng nàng phát ra, không nên! Ánh sáng lộng lẫy nơi đáy mắt run rẩy, mày đẹp nhíu lại.

Không đúng, nàng không phải là bởi vì cái chết của hắn mà cảm thấy vui vẻ, cẩn thận nghe, tiếng cười kia đến cuối cùng còn trộn lẫn tự giễu cùng thê lương vô cùng, giống như một cây châm cứng rắn đâm vào trong lòng của hắn.

Gió nhẹ gào thét qua, có chất lỏng lạnh như băng từ gương mặt xẹt qua, sắc mặt nàng ngốc trệ, theo bản năng đưa tay quệt đi, lại là nước mắt. Từ lúc nàng quyết tâm rời khỏi người nam nhân kia, trong năm năm này, Nam Cung Tự cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, mặc dù đối mặt bao nhiêu khó khăn, nhi tử khóc lóc kể lể, nàng cũng chưa từng chảy qua một giọt nước mắt, nhưng khi nghe được tin Hiên Viên Dật qua đời, nàng phát hiện, thì ra mình còn yêu cái nam nhân đã từng tổn thương nàng.

Nàng tình nguyện tin tưởng đây là thủ đoạn của Hiên Viên Dật, tình nguyện tin hắn còn sống ở trên cái thế giới này, nhưng thực tế thường chính là tàn khốc như vậy, luôn im hơi lặng tiếng cướp đi người nàng yêu.

"Ta thế nào. . . . . . Khóc. . . . . . Không đúng! Ta nên vui vẻ mới đúng. . . . . . . Nhưng tại sao. . . . . . . Tại sao lòng ta đau. . . . . . . Thật là đau. . . . . . . Giống như có cây kim đâm vào trái tim của ta. . . . . . ." Bả vai nàng gầy yếu không ngừng run rẩy, nước mắt càng thêm không ngừng chảy ra.

Mộc Tuyệt Trần đứng dậy, mở hai cánh tay rắn chắc ra, nghênh đón là mùi thơm cơ thể của nam nhân xa lạ, hắn to gan đưa tay vỗ lưng nàng, bàn tay giữ ót nàng, âm thanh trộn lẫn vị đắng: "Khóc đi! Lớn tiếng khóc đi, bả vai của sư huynh chỉ dành cho một người là ngươi dựa vào." Một câu nói thật đơn giản, nhưng lại vô cùng mập mờ cùng thâm tình.

Tim của hắn đau đớn không giống như bị cây kim đâm đau nhói? Chỉ là cảm giác này, nàng vĩnh viễn cũng không biết, cho dù có biết rõ rồi, lại có thể thế nào? Trong lòng nàng, hắn từ đầu đến cuối đều là người ngoài cuộc.

"Sư huynh. . . . . . ." Nam Cung Tự cũng không đè nén cảm xúc được nữa, giương căng dây cung thời gian dài, ầm ầm đứt.

Trong bụi cỏ cách đó không xa lộ ra hai cái đầu đen bóng, Tiểu Đồng há hốc mồm, mắt to ngập nước nhìn Trần thúc thúc cùng mẫu thân ôm nhau không rời, nhất thời trong tim sinh ra cảm giác chán ghét đối với Mộc Tuyệt Trần, đôi tay chống đỡ quai hàm, có chút buồn bực, còn có chút ghen tức nói: "Thúc thúc hư, sắc thúc thúc, thúc thúc giành mẫu thân đều là bại hoại, đại sắc ma, hừ hừ." Hắn bị chọc tức, bởi vì ở trong lòng Tiểu Đồng, không có ai có thể thay thế vị trí của ‘hắn’.

"Ô ô ô. . . . . . ." Đột nhiên từ bên tai truyền đến tiếng khóc như mèo con.

Tiểu Đồng sửng sốt một chút, theo bản năng quay mặt sang, nhìn thấy Ngưng nhi ôm hai chân, vùi mặt giữa hai đầu gối nhỏ giọng nức nở, nhíu lông mi thanh tú, tay nhỏ bé an ủi vỗ bả vai Ngưng nhi đang run lẩy bẩy: "Ngưng muội muội, không khóc không khóc! Có ca ca ở đây, Trần thúc thúc không có cơ hội cướp mẫu thân đi." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Ngưng nhi tức giận đưa tay gạt tay Tiểu Đồng ra, tràn ngập u oán trừng mắt nhìn ca ca, đứng dậy dậm chân, thì thầm: "Đừng đụng vào ta, ca ca xấu, phụ thân chết rồi, phụ thân hắn đã chết, ngươi bây giờ hài lòng rồi phải không? Ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi, ô. . . . . . ." Mu bàn tay che khóe mắt, hướng trên hành lang chạy.

Phụ thân chết rồi, phụ thân hắn đã chết, ngươi bây giờ hài lòng hay chưa?

Những lời này không ngừng thoáng qua trong đầu Tiểu Đồng, không biết bao nhiêu lần, trong trí nhớ của hắn, người phụ thân này là người xấu hắn hận nhất ghét nhất, nhưng khi nghe được câu này thì hắn lập tức choáng váng, trong lòng trống rỗng, giống như mất đi cái gì, tư vị không nói nên lời.

"A ô ——" tiểu hồ ly nằm ở trên bả vai hắn dùng móng vuốt quệt qua khuôn mặt của hắn, hình như muốn nói cái gì.

Ánh mắt Tiểu Đồng rung rẩy, sững sờ liếc nhìn tiểu hồ ly, cau mày nói: "Tiểu Hồ, ngươi có phải cũng cảm thấy Đồng Đồng muốn đích thân đi tìm hắn hay không?"

Tiểu hồ ly rất nghiêm túc gật cái đầu nhỏ, bày tỏ đồng ý.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cuả Tiểu Đồng lộ ra vẻ do dự, ngẩng mắt nhìn mẫu thân, quả đấm nhỏ nắm chặt rồi lại buông lỏng lần nữa nắm lại.

Vì mẫu thân, cũng vì chính hắn . . . . . . .

Đồng Đồng cũng không tin hắn thật sự chết rồi.

Vì vậy mỗ oa làm ra quyết định vĩ đại, cầm bức họa của Hiên Viên Dật, cõng cái bọc nho nhỏ, quyết định đi đào mộ, muốn nhìn đến tột cùng.

"Tiểu tử thúi, cánh đã mọc cứng cáp rồi phải không? Lại dám trộm mười lượng bạc bỏ nhà ra đi? Bị ta bắt được, xem ta không lột da của ngươi." Ngày nào đó trong đêm đen, trong một sương phòng yên tĩnh phát ra một hồi tiếng gầm gừ.

Nam Cung Tự buồn bực cầm bức thư đầy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của nhi tử, lật tới lật lui nhìn bảy chữ làm người ta không rõ rang: ‘Đồng Đồng đi đào mộ, tìm hắn.’

"Mẫu thân. . . . . . . Thật ồn ào." Ngưng nhi xoa đôi mắt đầy tia máu, trên mặt đều là mỏi mệt bị đánh thức.

Nhìn bóng đêm đen thùi, nàng chợt đứng lên, dắt tay nữ nhi nhỏ bé: "Đi, đi tìm ca ngươi."