Thế Thân

Chương 99



Nghĩ đến đây, nàng không khỏi mỉm cười thản nhiên, ánh dương chiếu xuống mặt nàng, hào quang chói mắt tỏa ra từ người nàng.

Im hơi lặng tiếng, thanh âm của Hiên Viên Kỳ bất thình lình từ sau lưng truyền đến: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, nong nóng, ngưa ngứa, Liễu Vận Ngưng không khỏi quay đầu, đáp: "Thần thiếp đang nghĩ không biết bệ hạ khi nào mới đến."

"Hửm?" Hiên Viên Kỳ cười tà, khẽ ôm eo nàng, nói: "Chẳng lẽ mới một ngày không gặp, ái phi đã mau nhớ trẫm?"

Thái độ của Hiên Viên Kỳ tự dưng thay đổi khiến Liễu Vận Ngưng có hơi nghi ngờ, nàng nhìn Hiên Viên Kỳ, thầm nghĩ tại sao y lại có thái độ như vậy.

Trước kia y luôn dùng vẻ mặt khó dò nhìn nàng, nhưng sao sau khi hồi cung đùng một cái liền thay đổi?

Tựa như —-

Nàng chau mày nghĩ ngợi.

Tựa như y đang rất sủng ái nàng vậy.

Tại sao chứ?

Nhưng mặc kệ lý do gì khiến Hiên Viên Kỳ lại thay đổi thái độ đối với nàng, nàng không có hứng đi tìm hiểu, lại càng không muốn biết.

"Bệ hạ cứ đùa." Giấu toàn bộ biểu cảm, nàng mỉm cười, xoay người né tránh sự thân mật của y, liếc y, nói: "Thần thiếp chỉ hy vọng bệ hạ sẽ cho thiếp một thứ mà thôi."

"Cho ngươi một thứ?" Y chau mày hứng thú, hỏi: "Chỉ là ái phi chưa bao giờ mở lời xin trẫm thứ gì! Không biết—-" Y duỗi tay, kéo nàng vào lòng, siết chặt vòng tay: "Ái phi muốn xin trẫm cái gì vậy?"

"Khiến bệ hạ cười chê, thần thiếp muốn xin bệ hạ một chữ mà thôi!"

"Một chữ?"

"Đúng vậy, một chữ!"

"Tại sao?"

"Bệ hạ không muốn cho?"

"Không phải, chỉ đang tò mò không biết ái phi muốn để làm gì?"

"......" Nàng chỉ cười không nói, thoát khỏi cái ôm của y, nâng đóa hoa vừa mới hái lên: "Nếu bệ hạ đã không muốn cho, vậy......" Nàng lại mỉm cười: "Xin thứ cho thần thiếp có việc phải cáo từ trước."

Con à, mẫu thân đã cho cha con cơ hội, đáng tiếc người lại không đồng ý đặt tên cho con! Có lẽ, hai người chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau rồi!

Nghĩ vậy, nàng mỉm cười thỏa mãn, giờ phút này, nàng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến vậy, chưa bao giờ thỏa mãn đến vậy, tâm tình nhẹ hẫng như đám mây phiêu du trên bầu trời.

Giờ phút này, nàng rất hạnh phúc, rất hạnh phúc!

Nhìn bóng nàng rời đi, Hiên Viên Kỳ chau mày.

Rốt cục là không giống ở chỗ nào? Tại sao vài ngày trở lại đây nàng như trở thành một người khác? Trước kia dù nàng có cười, nhưng y liếc mắt một cái cũng biết nàng đang diễn kịch, còn hiện giờ, y không tài nào nhìn ra được nàng đang diễn kịch ở chỗ nào, tựa hồ nàng thật sự rất vui vẻ.

Chớp chớp mắt, đợi một lúc, y chầm chậm cất bước, rất nhanh sau, bóng Liễu Vận Ngưng xuất hiện ở phía trước, nàng đang cầm một đóa hoa màu tím, chậm rãi bước về phía trước, quẹo qua hành lang, nàng nghiêng người, theo góc nhìn của y, có thể thấy được nàng đang mỉm cười thản nhiên, thật đạm thật nhạt, nhưng nụ cười ấy, như chiếm được hạnh phúc của cả thế gian này.

Y lại nhất thời thất thần. Chỉ vì y, chưa bao giờ được thấy nàng cười tươi đến vậy.

Thứ y thấy, vẫn đều là sự dịu dàng, lãnh đạm như chiếc mặt nạ cười che giấu thế giới nội tâm của nàng.

Lòng bỗng cảm thấy mất mát.

Nàng cười tươi như vậy, nhưng lại không phải vì y mà cười.

Vậy hiện giờ người nàng đang suy nghĩ đến là ai? Là nam tử đã xuất hiện trong khách điếm kia? Hay là nam tử đang đưa nàng về 'Sở Vân Hiên' ngày đó?

Ý nghĩ này bỗng khiến y đố kỵ đến phát cuồng, siết chặt nắm đấm, kiềm chế bản thân không phải giáng một quyền lên cột đình. Sau đố kỵ, đó là sự phẫn nộ kinh người —-

Nữ nhân của Hiên Viên Kỳ y, sao trong lòng lại có thể nghĩ đến người khác!

Dù nàng chỉ là thế thân, dù nàng không có ý nghĩa gì đặc biệt với y, nhưng nếu đã là nữ nhân của Hiên Viên Kỳ y, sao lại có thể nhớ nhung kẻ khác!

Sao có thể thế được!

Sắc mặt trở nên âm trầm, hai tay buông thỏng bên người siết chặt đến độ gân xanh nổi lên. Nhưng một lúc sau, nó lại chậm rãi thả lỏng, đáy mắt thì xuất hiện sự phức tạp không nói nên lời.

Y vừa nhớ lại chuyện buổi tối hôm ấy, cùng với ánh mắt tràn ngập bi thương đó của nàng, còn có lời nói đầy nỗi bi ai: "Cái ta muốn, là trọn đời trọn kiếp, cùng ta thành đôi......"

"Nhưng người, vĩnh viễn không có cách nào cho ta......"

Đáy lòng bỗng run lên, đôi mắt lạnh lùng của y xuất hiện vằn đỏ.

Tại sao khi nghĩ đến câu nói đầy bi thương ấy của nàng, lòng y lại khó chịu không nói nổi thành lời? Và tại sao khi nhớ đến ánh mắt đầy bi thương đó, lòng y lại quặn đau?

Chuyện này, rốt cục là sao?

Nheo mắt, sự hoang mang lưu chuyển trong mắt y, y lẳng lặng nhìn bóng hình mảnh mai ấy, nó càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, rồi khuất dần sau những ngã rẽ.

Đáy lòng y bỗng hoảng hốt, tựa như, từ đây về sau nàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời y.

Một thoáng kinh ngạc, không kiềm được sải bước về phía trước, cơn gió lạnh ghé ngang qua, y hoàn hồn, thầm nghĩ bản thân sao thật nực cười.

Vĩnh viễn giam cầm Liễu Vận Ngưng ở bên cạnh y, ai cũng đừng mong cướp nàng đi!

Nhưng giờ phút này y lại cảm thấy hoang mang.

Y đã tìm được tung tích Liễu Uẩn Nịnh, nhưng sao y lại không muốn buông tha Liễu Vận Ngưng? Tại sao càng nghe nàng nói muốn rời đi, càng không khống chế được sự tức giận của chính mình?

Cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của mình, lần đầu tiên trong cuộc đời, y cảm thấy bối rối.