Thế Thân

Chương 64



Miệng đắng ngắt, niềm thương tâm sâu sắc từ đáy lòng ùa đến, hòa vào hơi thở lạnh lẽo theo mỗi lần hít thở rồi dung hòa vào không khí, lẳng lặng tiêu tán—-

Chỉ là lời nói đùa.

Kết quả nàng là một con ngốc.

"Đáng tiếc, ngươi đã tính sai rồi!" Đôi mắt đen láy lạnh giá mà sắc bén nhìn thẳng vào nàng: "Ngươi cho là có thể thay thế Liễu Uẩn Nịnh vào cung sao? Ngươi cho là mình có thể thay thế Liễu Uẩn Nịnh?"

"Ta......" Nàng nói, cổ họng khô đến nỗi sinh đau, cố gắng lắm mới có thể thốt nên lời: "Ta chưa từng nghĩ sẽ thay thế ai cả."

Tâm thần hỗn loạn, nàng quên mất cả lễ tiết, chỉ biết biện hộ theo bản năng, không hề dự đoán được, điều đó chỉ đổi lại ánh mắt càng thêm khinh thường của y: "Ngươi chưa từng nghĩ sẽ thay thế ai? Vậy tại sao ngươi lại có mặt ở đây? Hoàng hậu của Trẫm sao lại biến thành ngươi?"

Khuôn mặt của nàng ngày càng tái, dừng mắt tại một điểm bất định, khẽ đáp: "Ta không biết."

Nàng không biết gì hết, không biết gì hết, nhưng nàng lại biết tất cả, biết rất rõ, càng từ chối biết, lòng càng biết nhiều thêm, mỗi lần như vậy thật tàn khốc, nàng tình nguyện cả đời không biết.

Y lẳng lặng nhìn dung nhan tái nhợt như muốn trở nên trong suốt của nàng, giữa đôi mắt đen láy sâu thẳm khó hiểu, bình tĩnh như hố băng lạnh giá, giây tiếp theo, như thoáng hiện cái gì đó, rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh. Chau mày, y áp chế luồng cảm xúc mà ngay cả y cũng không tài nào hiểu được, thanh âm lạnh lùng kiên quyết: "Ngươi hẳn còn nhớ rõ lời Trẫm nói chứ? Chỉ cần tìm được Liễu Uẩn Nịnh, ngươi cũng không còn giá trị nữa, ngươi sẽ......"

"Ta sẽ vào đại lao đúng không?" Nàng nhanh chóng cắt ngang lời y, không để ý đến vẻ không vui trong mắt y.

"......" Y lạnh lùng nhìn nàng, không đáp.

"Ha!" Nàng ngẩng mặt, mỉm cười: "Bệ hạ nói vậy, tức là đã tìm ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh?"

Phản ứng của nàng hoàn toàn ngoài dự kiến của y, im lặng vài giây ngắn ngủi rồi y không khỏi hỏi: "Ngươi không sợ?"

"Sợ? Sợ chết sao?" Nàng bỗng mỉm cười, làm như hiểu rõ, rồi lại để lộ sự tự giễu: "Đương nhiên là sợ! Có ai không sợ chết đâu chứ?"

Nhưng—-

Nụ cười nhạt dần, sự mờ mịt thoáng hiện trên mặt nàng —-

Nếu cả đời nàng phải lấy thân phận khó gánh để mà sống, vậy có lẽ chết, ngược lại sẽ là lối thoát của nàng.

Chim Hoàng yến không thể bay ra khỏi lồng sắt tinh mỹ, ngay cả khi nó được sống một cuộc sống vô tư vô lự, nhưng nó chung quy vẫn mất đi tự do, lúc chết nhất định là rất buồn.

Nàng không muốn trở thành chim Hoàng yến.

Nếu thật sự chỉ có con đường chết, vậy nàng sẽ vui vẻ đón nhận.

Đã không có cuộc sống tự do, dù có sống thì cũng chỉ là cái xác không hồn.

"Nếu bệ hạ đã nắm được tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, vậy bệ hạ tính khi nào đón nàng hồi cung?"

"Đây không phải là chuyện mà ngươi nên quan tâm!" Y lạnh lùng cắt ngang lời nàng: "Điều mà ngươi nên lo, là chờ đến lúc Liễu Uẩn Nịnh về thì ngươi phải làm như thế nào!"

"Thần thiếp biết phải làm thế nào mà!" Nàng lạnh nhạt nói, buông mi mắt che dấu nỗi buồn nơi đáy mắt, y lẳng lặng nhìn nàng từ trên cao, mày kiếm chau lại.

—- Y bỗng phát hiện ra, vẻ mặt nàng càng bình tĩnh, ngọn lửa giận tận đáy lòng y càng tăng vọt, y nghĩ muốn được nhìn thấy vẻ mặt tan nát của nàng càng thêm mãnh liệt.

"Ngươi biết làm cách nào Trẫm có thể phát hiện ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh à?" Y bỗng hỏi, có ác ý.

"Còn đang chờ bệ hạ bật mí." Nàng hờ hững đáp, lòng cũng có hơi tò mò.

—- Y làm cách nào để phát hiện ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, ta cũng muốn biết.

"May nhờ có mẫu thân ngươi!"

Nàng ngẩng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên.

Cuối cùng nàng cũng đã tỏ vẻ mặt khác, y không nhịn được mà nở nụ cười ác ý: "Liễu Uẩn Nịnh thật đúng là một nữ nhân có hiếu! Hôm giỗ mẫu thân nàng, dù có trốn hôn, cũng ráng lén về dự."

—- Nếu không phải nàng chủ động xuất hiện ở Đế Kinh, có lẽ giờ này ảnh vệ vẫn chưa tìm ra tung tích của nàng!

Nhớ đến trong tin tức ảnh vệ hồi báo có nhắc đi cùng Liễu Uẩn Nịnh là một cao thủ võ công cao cường, y trầm ngâm, hình như có một cơn going đang hội tụ trong mắt y.

"Hôm giỗ mẫu thân......" Kéo dài một đoạn, Liễu Vận Ngưng chỉ nghe thấy cụm từ ấy, ngày giỗ mẫu thân mà nàng cũng có thể bỏ lỡ, sắc mặt nàng chợt trắng bệch, nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng bỏ qua ngày giỗ của mẫu thân.

Nhưng......

Nàng nhắm mắt, sự áy náy khiến nàng không thể thở nổi.

"So với Liễu Uẩn Nịnh, nữ nhi ngươi có vẻ vô tình hơn thì phải?" Y tàn nhẫn nói, thấy sắc mặt nàng trắng bệch vì những lời nói của y, lòng lại dấy lên niềm thích thú mà trước nay chưa từng có.

—- Hừ! Đâu phải chuyện gì nàng cũng có thể thờ ơ!

"Rõ ràng mẫu thân vì cứu ngươi mà hồng nhan bạc mệnh, là do ngươi hại mẫu thân, ngay cả ngày giỗ của người mà ngươi cũng không về, chẳng trách Thừa tướng không chịu nhận một nữ nhi như ngươi......"

"Không phải, không phải như thế......" Nàng ngẩng đầu hoảng sợ, trừng lớn đôi mắt đầy sợ hãi: "Không phải ta hại nương, nương đã nói đó cũng không phải lỗi của ta mà......"

—- Ta không cố ý mà, không được nói ta như vậy, không được......