Thế Thân Của Thiên Kim Tiểu Thư Không Thể Chạm Tới

Chương 40: Ăn tối



Cao Tu Kiệt nhìn An Ý không giống trước kia, dáng người mũm mĩm run rẩy.

Chạy đến bên cạnh Hà Dĩ San, ôm đùi bà ta: “Mẹ ơi, An Ý thật đáng sợ.”

Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của Cao Tu Kiệt, Hà Dĩ San trong lòng có chút tức giận.

Nhưng nghĩ đến lần này gọi cô trở về ăn cơm, là vì để cho quan hệ của hai bên hòa hoãn một chút.

Bà ta đè nén sự không vui trong lòng, gọi bảo mẫu dẫn Cao Tu Kiệt lên lầu hai chơi đùa.

Kiềm chế cảm xúc, nhận lấy cái chén trong tay người giúp việc, đi vào đại sảnh.

Nhìn thấy An Tình khoanh chân dựa vào trên sô pha, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ không vui.

Trên mặt lại lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Con về rồi, chúng ta ăn tối nhé.”

An Tình nhíu mày, nhìn Hà Dĩ San, người có thái độ hoàn toàn trái ngược với cô. Nhếch khóe miệng tà mị lên.

Đứng dậy và đi đến bàn và ngồi xuống.

Ngước mắt lên, nhìn thấy Cao Tuyết ngồi đối diện mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

An Tình không để ý tới, dưới ánh mắt chăm chú của Cao Tuyết, vươn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, cầm lấy chai rượu vang đỏ trên kệ.

Đổ vào chiếc cốc cao.

Rượu vang có mùi thơm nồng nàn, ngay lập tức lan rộng trong phòng.

Còn chưa uống, da thịt An Tình như sứ bị hun đỏ.

Nhìn An Tình tư thái nhàn nhã, trong mắt Cao Tuyết phẫn hận, xen lẫn ghen tị.

“Cô tránh xa Hứa Hi một chút đi.”

Bất thình lình nghe được những lời này, An Tình không rõ nguyên nhân, nhưng nhìn thấy sắc mặt Cao Tuyết rất căng thẳng.

Đôi mắt An Tình khẽ rũ xuống.

Nghĩ đến kiếp trước Hứa Hi đã phản bội cô.

Khóe mắt cô dần dần đỏ lên, đầu ngón tay nắm chặt ly rượu, ngón tay trắng bệch càng trở nên tái nhợt.

“Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với Hứa Hi.”

Cao Tuyết chua xót nhìn gương mặt quá đỗi xinh đẹp của An Tình.

Giọng điệu không tự tin: “Tốt nhất là như vậy, Hứa Hi sẽ không coi trọng cô đâu.”

Nói xong, cầm ly rượu đỏ trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.

Những người khác lục tục đi đến bên bàn.

Trong một lúc, bàn ăn khổng lồ im lặng, và bầu không khí khá khó xử.

An Tình cầm lấy tôm hùm trên bàn, bóc vỏ ngoài, chấm nước sốt, ăn rất ngon miệng.

Sau khi ăn xong, bàn tay lại vươn về phía cua.

Chỉ chốc lát sau, trước bàn An Tình chất đống một đống rác rưởi.

Cô và An Ý có một điểm chung, rất thích ăn hải sản.

Hà Dĩ San nhìn cô xắn tay áo lên, tay cầm các loại hải sản, ăn sạch sẽ không chút nể nang.

Trong mắt có chút chán ghét, An Ý trước kia tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng ít nhất cũng sẽ không thô tục như vậy.

Bà ta hít sâu một hơi, đưa tôm hùm đã bóc vỏ xong cho Cao Hoa Vinh.

Cao Hoa Vinh buông đũa xuống: “Hôn sự lần này của An Ý có thay đổi rồi.”

An Tình nhàn nhạt nhìn lướt qua những người trên bàn, cô không quan tâm đến cuộc hôn nhân này chút nào.

Cô muốn cưới thì cưới, không muốn cưới thì không cưới, nhà họ Tống không bẫy được cô đâu.

Cao Tu Nhiên căng thẳng trong lòng, sắc mặt có chút kích động, nếu hôn sự của nhà họ Cao xuất hiện biến cố, tập đoàn Cao thị phải làm sao bây giờ.

Cao Tuyết mím môi, nghĩ đến lần trước ở chỗ Tống Triết, nhìn thấy đám vệ sĩ của anh ta, mặt mũi bị An Ý đánh bầm tím.

Cô ta không thể ngừng run rẩy.

Làm bộ lơ đãng, nhìn lướt qua cánh tay gầy yếu trắng nõn của An Tình.

Cô lấy đâu ra sức lực để đánh gục những tên to con đó.

Hung hăng như vậy, nếu cô ta là một người đàn ông, cô ta cũng sẽ muốn hủy hôn thôi.

Cũng bởi vì, cô ta đã bị Tống Triết hung hăng đánh một trận, hại cô ta vào ngày nóng bức phải mặc áo mùa thu trong nửa tháng.

Hiện tại trên da, còn có chút vết thương nhàn nhạt.

Cô ta lo lắng Tống Triết sẽ thích mình, lấy việc đầu tư ra uy hiếp cô ta lấy anh ta.

Cô ta bất an hỏi: “Là nhà họ Tống muốn hủy hôn sao ạ?”

Cao Hoa Vinh trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Vẫn là thông gia, nhưng đối tượng thông gia đổi thành Tống Hàn.”

“Phụt...” Ông cụ Hứa đang uống canh, nghe được tên Tống Hàn, phun canh trong miệng ra.

Ông ta không kịp lau miệng, kinh ngạc hỏi: “Anh nói, người cùng cô gái này kết thông gia, là Tống Hàn sao?”

“Ừm!” Cao Hoa Vinh đáp lại.

An Tình ném cua trong tay vào bát, cầm khăn ướt bên cạnh, lau ngón tay.

Ý cười trong khóe mắt dần dần sâu sắc, thái độ của ông ta đối với cô biến đổi nhanh như vậy, thì ra là đối tượng thông gia đã biến thành người đứng đầu nhà họ Tống.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Đối với cô, kết hôn với ai không quan trọng.

Cao Tu Nhiên ở bên cạnh nghe nói người cưới An Ý chính là Tống Hàn.

Cả người trở nên bồn chồn ngay lập tức.

Tống Hàn là một người có quyền lực lớn trong giới kinh doanh và đã tạo ra nhiều huyền thoại.

Cho đến nay không ai phá vỡ được, đó là người đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Anh ta lau mồ hôi trên trán, không biết một vị nhân vật trong truyền thuyết như vậy, làm sao có thể coi trọng An Ý.

Ông cụ Hứa nhận lấy khăn giấy người giúp việc đưa tới, lau sạch vết canh rơi trên người.

Ông ta cứ liếc nhìn An Tình đang ngồi ở đó.

Ánh đèn dịu dàng của đại sảnh chiếu theo gương mặt nghiêng tinh xảo của cô.

Đôi mắt rũ xuống, lông mi rậm rạp nhẹ nhàng rung động, che đi cảm xúc không rõ trong đáy mắt.

Khóe miệng mang theo ý cười lạnh như băng.

Hai tay chống trên ghế, toàn thân toát ra vẻ hung dữ trong phong thái thản nhiên.

Cô gái này không đơn giản.

Sau khi dùng cơm xong, An Tình không ở lại nhà họ Cao nữa.

Cô bắt taxi đến một công trường xây dựng bỏ hoang.

Sau khi thanh toán rồi xuống xe, đứng trên mặt đất của đá vụn ở khắp mọi nơi.

Mặt trăng bị che khuất sau những đám mây đen dày đặc, không khí đầy bụi và những tiếng ồn chói tai.

An Tình lấy một chiếc khẩu trang đen từ trong túi ra và đeo vào.

Đi tới một khe hở bí mật, vươn tay gõ cực mạnh vào cánh cửa gỗ đã bị hư hại.

Chẳng bao lâu một người đàn ông lực lưỡng và khỏe mạnh mở cánh cửa gỗ.

Hai mắt sắc bén, cảnh giác nhìn phía sau An Tình không có người, và di chuyển ra xa để cho An Tình vào.

An Tình đi theo người đàn ông bên trong, đi qua con đường nhỏ ẩm ướt, đi tới trường đua mô tô rộng lớn.

Đây là sòng bạc ngầm của chợ quỷ, với một loạt các cuộc thi đua xe.

Tiền thưởng của cuộc thi cao gấp hàng chục lần so với các trận đấu chính thức, thu hút không ít người đến dự thi.

Cũng thu hút không ít khán giả đặt cược, bọn họ đứng trên khán đài, vì tay đua mình đã chọn, điên cuồng hò hét.

An Tình đi qua đám đông, đi tới hậu trường, nhân viên đưa mũ bảo hiểm màu đen cho cô.

An Tình nhận lấy, đội lên đầu, đi lên chiếc xe máy đậu bên cạnh.

“Sao hôm nay lại đến đây tham gia thi đấu làm gì thế?” Một người đàn ông trung niên cầm thỏa thuận thi đấu.

Đi tới bên cạnh An Tình, cầm bút ý bảo cô ký tên.

Anh ta là người phụ trách đường đua mô tô ở chợ quỷ, không ai biết tên thật của anh ta, mọi người đều gọi anh ta là Piggy.

Mặc dù chợ quỷ không được pháp luật bảo vệ, nhưng đó là vấn đề tính mạng con người, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.

Ký thỏa thuận này là để phòng ngừa trường hợp có quá nhiều kẻ liều lĩnh và mọi người đang chiến đấu bằng mạng sống của mình vì tiền.

An Tình nhận lấy bản thỏa thuận, khoa trương, sau khi ký tên, ném bản thỏa thuận vào trong ngực Piggy.

“Tôi thiếu tiền.”

Gần đây mua ở chỗ Cao Tu Nhiên rất nhiều vải, tiền trong túi cũng không còn bao nhiêu.

Cô không thể quang minh chính đại đi khám bệnh cho người khác.

Như vậy sẽ bại lộ thân phận của cô, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đến chợ quỷ mà thôi.

Piggy xác nhận chữ ký trên thỏa thuận, cười nói với An Tình: “Ai đến đây mà không thiếu tiền, cô đến tham gia thì cuộc tranh tài này chẳng có gì hồi hộp nữa, cô là người chiến thắng rồi.”