The Smile!

Chương 63



Vũ Linh Nhi bước ra khỏi cồng bệnh viện, cô lại không biết phải đi đâu. Nhìn dòng người qua lại trên đường, đây là lần đầu tiên kể từ 9 năm gần đây cô ra ngoiaf một mình. Cũng là lần đầu tiên không ai có thể giúp cô. Cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Sắc trời vẫn trong xanh không một gợn mây, nhưng lòng cô lại như có gió gào thét. Cô đột nhiên lại muốn đến một nơi, một nơi mà trước đây cô chưa bao giờ dám đến. Cô căn bản vốn không có can đảm để đến đó, dường như chỉ cần nghĩ đến thôi là cái ký ức đáng sợ đó lại ùa về. Nhưng… giờ đây, cô lại muốn đến đó hơn bao giờ hết. Cô… rất nhớ anh, cô nhớ anh hai của cô...

Trên đường càng ngày càng nhiều người qua lại, Vũ Linh Nhi đi bộ một mình trên vỉa hè, đầu cúi gằm xuống. Trong lòng cô luôn bao trùm bởi một cảm giác sợ hãi vô hình. Cô thật sự rất sợ phải tiếp xúc với người khác. Cuộc sống trong bốn bức tường dường như đã trở thành cuộc sống của cô. Những bức tường bao quanh ấy quá cao, nó khiến cô không thể vượt qua. Và cô, cũng không có một cái thang nào.

“ Bộp!”

Có ai đó va phải cô. Vũ Linh Nhi hơi ngẩng đầu, một khuôn mặt hung ác ở ngay trước mặt cô.

“ Đi đứng cái kiểu gì thế hả?” Người đàn ông đó kêu lên, vẻ mặt cực kỳ bực bội.

Vũ Linh Nhi cúi đầu, im lặng.

“ Cậu phải chú ý chút chứ. Cẩn thận không lại bị người ta va vào.”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu cô. Cậu đã từng nói với cô như vậy. Vũ Linh Nhi hơi ngẩng đầu lên, người kia vẫn nhìn cô bằng đôi mắt cực kỳ khó chịu.

Vũ Linh Nhi muốn lên tiếng nhưng lời nói lại không thể nào thoát ra nổi, cô cứ mấp máy môi, rồi lại lưỡng lự.

“ Hôm nay đi đường đúng là gặp xui xẻo.” Người kia ném cho cô một cái nhìn đầy khinh thường rồi bỏ đi.

“ … Xin… xin… lỗi…” Vũ Linh Nhi cúi gằm đầu xuống, hai tay nắm chặt, miệng khẽ lẩm bẩm. Cô vẫn không thể làm được. Người kia, đã đi cách xa cô, lẫn vào dòng người vội vã.

Cô thở ra một hơi, nhìn xung quanh. Cô bây giờ mới nhớ ra là mình vốn dĩ không biết đường, cô không biết đến nơi đó bằng cách nào. Đột nhiên, có một chiếc taxi từ xa chạy tới.

***

“ Cô bé, cháu muốn đi đâu?” Người tài xế xoay người ra phía sau nhìn Vũ Linh Nhi.

Cô không biết việc mình lên taxi là đúng hay sai nhưng hiện giờ cô lại không biết mình phải nói cái gì nữa.

Người tài xế kia không thấy cô trả lời, một lần nữa lặp lại câu hỏi: “ Cháu có nghe thấy bác nói gì không? Cháu muốn đi đâu?”

Vũ Linh Nhi nhìn người tài xế kia, người đó đang cười với cô, một nụ cười tràn đầy ấm áp, người đó toát lên một vẻ đôn hậu.

“ Cậu thấy không, những người khác cũng rất dễ gần đấy chứ.”

Giọng nói kia lại vang lên trong đầu cô, nó giống như một lời nhắc nhở tới cô.

“ Này, cháu. Cháu không sao chứ?” Người tài xế vẻ mặt có chút lo lắng, hỏi.

“ Cháu…” Vũ Linh Nhi ấp úng, giọng nói trong trẻo thasot ra khỏi côt họng, cô thật sự vẫn không quen với giọng nói của chính mình.

“ Cháu muốn đi đâu. Cháu không nói làm sao bác chở cháu đi được.”

“ Cháu muốn… cháu muốn đến…”

***

Quản gia Kim đi đi lại lại trong phòng khách, vẻ mặt ông tràn đầy lo lắng. Bây giờ đã quá giờ tan học hơn một tiếng đồng hồ, Vũ Linh Nhi vẫn chưa về nhà. Không hiểu sao gần đây, cô bé này có vài lần về muộn, ông luôn cảm thấy kì quái. Ông thật sự rất sợ cô bé đó sẽ xảy ra chuyện gì. Vũ Linh Nhi đối với ông cũng như con gái vậy.

“ Reng! Reng! Reng!”

Đột nhiên chuông điên thoại vang lên, ông quản gia lấy điện thoại từ trong túi áo ra, đôi lông mày đột nhiên hơi nhíu lại.

“ Alo! Cô chủ? Cô đang ở đâu vậy?”

“ Cô chủ?” Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông tràn đầy lo âu, từ điện thoại không truyền ra bất cứ âm thanh gì.

“ Không được rồi. Cô đang ở đâu? Nói cho tối, à không, nhắn tin cho tôi. Tôi sẽ tới đón.” Ông quản gia càng ngày càng sốt ruột, lấy từ trong túi áo vest ra một cuốn sổ nhỏ vào một cây bút.

“ Bác… bác Kim…”

Đột nhiên từ bên kia truyền ra một giọng nói, có phần hơi bé nhưng ông vẫn nghe thấy.

Ông đột nhiên cả người cứng đờ, miệng ấp ung nói.

“ Tiểu… tiểu thư? Cô… cô… nói…”

“ Cháu… cháu không sao. Bác… đừng lo… cháu sẽ tự về.”

“ Cô chủ… cô vừa nói… cô…” Ông vẫn chưa thể tin vào những gì mình nghe thấy, giọng nói ông lại trở nên run rẩy.

Cô… cô bé đó! Nói… nói được rồi sao?

***

Tại một khu khá vắng vẻ ở ngoại thành, cây cối mọc um tùm, dường như ở đây không có ai chăm sóc nó. Mọi thứ đều trở nên hoang tàn, thirng thoảng vài chỗ còn có hương khói tản ra. Đây, là nghĩ trang.

Ở một ngôi mộ nào, cỏ lại đặc biệt được nhổ sạch sẽ, không giống như những ngôi mộ khác một vài năm mới được dọn dẹp một lần. Vũ Linh Nhi đang ngồi đó. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên bia mộ.

Trong ảnh là một người con trai còn rất trẻ, ước chừng chỉ khoảng 16, 17 tuổi. Anh ta đang cười, đôi mắt màu nâu khói tràn đầy ấm áp cùng dịu dàng. Phía dưới tấm ảnh có khắc hai chữ: Vũ Minh.

Vũ Linh Nhi dùng tay lau bụi phủ trên tấm ảnh, đôi mắt tràn đầy bi thương dần dần đỏ lên. Đây là lần đầu tiên cô đến thăm anh hai. Không biết, anh sống ở đây có hạnh phúc không? Có cảm thấy lạnh lẽo không? Có thấy cô đơn không? Cả… mẹ nữa…

Cô lại nhìn sang bia mộ bên cạnh, trên tấm ảnh ở bia một đó, một người phụ nữ đang cười với cô.

Cô đột nhiên lại cảm thấy sống mũi mình cay cay, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp vài lần.

“ Anh hai, mẹ… Nhi Nhi rất nhớ hai người… rất nhớ…” Giọng nói trong trẻo vang lên lại kèm theo chút nức nở.

Vũ Linh Nhi ngồi bó gối trước hai ngôi mộ, cằm chống lên đầu gối, đôi mắt có chút ươn ướt nhìn về phía tấm ảnh đã cũ kỹ kia. Cô, thật sự rất cô đơn.

Phía xa xa kia, có người đang nhìn cô.

***

Trần Hà Duy đứng trước một ngôi mộ, ánh mắt lạnh lùng lại có chút bi ai hiếm thấy. Hắn ta đặt bó hoa hồng xuống đất.

“ Mẹ, con đến thăm mẹ.” Giọng nói hắn ta không còn lạnh lẽo đầy chết chóc nữa mà trở nên thật ấm áp.

“ Con mua hoa đến cho mẹ này, hoa hôm nay rất tươi. Mẹ chắc chắn sẽ thích.” Hắn ta khẽ trầm giọng nói. Những bông hoa hồng màu trắng lại có chút ảm đạm.

Hắn ta nói xong câu đó liền im lặng, không lên tiếng, đôi mắt chỉ là vẫn nhìn về bia mộ trước mắt kia. Kia là mẹ hắn, là người sinh ra hắn, cũng là người đã mãi mãi rời xa hắn.

Đôi lúc, hắn rất hận mẹ, hận mẹ tại sao sinh ra hắn, hận mẹ tại sao bỏ hắn mà đi. Để hắn một mình sống trên đời này, để hắn biết thế nào là một cuộc sống trong địa ngục. Để hắn trở nên như bây giờ, một người độc ác, lạnh lẽo, cả người không có lấy một tia ấm áp. Giống như một con quỷ chỉ biết hút máu người với trái tim chỉ toàn là băng giá.

Hắn đứng ở đó một lúc lâu, sắc trời dần dần chuyển sang màu cam.

“ Mẹ, con phải về rồi. Lần sau con sẽ lại tới thăm mẹ.” Trần Hà Duy nhìn lại bia mộ kia một lần, quay người rời khỏi. Nhưng đột nhiên, hắn nhìn thấy một người. Là Vũ Linh Nhi.

“ Anh hai, mẹ… Nhi Nhi rất nhớ hai người… rất nhớ…” Giọng nói trong trẻo kia vang lên giống như có một cái búa đang gõ vào tim hắn. Gõ lên từng tiếng lien hồi, trái tim không còn biết rung động hơi run rẩy.

Hắn đứng yên nhìn Vũ Linh Nhi, đôi mắt dài nhìn về phía cô. Hắn thấy cô đang khóc, một con người trước đây giống như một cái xác đang khóc. Đôi mắt nâu khói sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều ánh lên đầy đau khổ. Từng giọt nước trong suốt kia như rơi vào lòng hắn, nóng hổi, lại có chút đau rát giống như một lưỡi dao nhỏ, rạch vàng lòng hắn một đường.

Một thứ cảm xúc khác lạ tràn đầy trong hắn. Hắn cảm giác như mình lại nảy sinh một tia thương hại. Đau thương?

Hắn biết thương hại sao? Biết vì người khác mà đau thương? Không phải hắn cũng đang đau cho chính mình sao?

(hết chap 63)